Xế chiều hôm nay là ngày Hạ Tử Du đến bệnh viện tái khám lần cuối cùng,
bình thường Đàm Dịch Khiêm đều tự mình đưa Hạ Tử Du đến bệnh viện, hôm
nay cũng không ngoại lệ, cho nên vào buổi trưa Đàm Dịch Khiêm đã trở về
nhà.
Kiểm tra xong, trên đường trở về biệt thự, Đàm Dịch Khiêm
vừa lái xe vừa để ý đến Hạ Tử Du ngồi nghiêm túc bên cạnh, trên mặt cô
không có biểu lộ gì nhưng sắc mặt có vẻ tái nhợt, thần sắc còn có chút
mệt mỏi, nhưng tất cả đều được che giấu khéo léo dưới lớp son phấn trên
mặt, nếu không nhìn kỹ chắc là sẽ không phát hiện.
"Không thoải mái sao?"
Đàm Dịch Khiêm vươn tay định thử xem độ ấm trên trán Hạ Tử Du, nhưng cả
người Hạ Tử Du cứng đờ, rồi sau đó nhanh chóng né tránh.
Đàm Dịch Khiêm nhìn bàn tay vươn ra, không khỏi nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Hạ Tử Du, lúc bác sĩ thông báo thân thể cô đã hoàn toàn hồi phục hơn nữa
sẽ không ảnh hưởng đến vấn đề sinh con, cô không biểu hiện sự vui mừng
như trong tưởng tượng của anh, ngược lại còn trầm tĩnh ngồi yên ở đó,
dường như cô còn che giấu tâm sự, cả buổi chiều lúc nào cũng lãng tránh
ánh mắt anh, thậm chí còn tránh né bất kì hành động tiếp xúc thân mật
của anh, khi anh về đến nhà, cô đều tươi cười rạng rỡ trước mặt mọi
người, duy chỉ có lạnh nhạt đối với anh.......
Rất rõ ràng, cô đang trốn tránh anh, nhưng tại sao lại như vậy?
Đàm Dịch Khiêm cho xe dừng lại.
Quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt nghiêng của Hạ Tử Du, cố gắng tìm ra một chút manh mối biểu hiện khác thường trên mặt cô.
"Rốt cuộc là sao vậy? Hay là anh đã làm sai điều gì, khiến cho bà xã anh
không vui?" Đàm Dịch Khiêm cầm bàn tay trắng nõn của Hạ Tử Du, xoa nhẹ
lên từng ngón tay của cô.
Một lần nữa, Hạ Tử Du giống như bị lửa đốt, nhanh chóng rút tay về, hơn nữa nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối.
"Em không sao, anh lái xe đi." Hạ Tử Du nhìn thẳng phía trước, vẫn duy trì lạnh lùng như trước.
Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt mi tâm, đương nhiên anh biết cô nhất định có
chuyện, nếu không cô sẽ không thay đổi thái độ nhiều như vậy. Buổi sáng
lúc ra cửa bọn họ vẫn còn rất ngọt ngào vui vẻ, chứ không phải bộ dáng
như bây giờ, cô đang cố ý tránh né anh giống như chim sợ cành cong.
"Em rốt cuộc sao vậy? Có chuyện gì thì nói ra, đừng để buồn bực trong lòng
được không?" Đàm Dịch Khiêm nói xong, anh cũng cố gắng không chạm vào
cô, chỉ quan sát từng chút thay đổi rất nhỏ trên gương mặt cô.
Anh nhìn thấy trong đáy mắt cô chợt lóe lên một tia khó chịu đang kìm nén.
Hạ Tử Du cười nhẹ một tiếng, "Em không sao."
Đàm Dịch Khiêm ra lệnh, "Anh muốn em nói ra."
Hạ Tử Du nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, chậm rãi nói, "Em đang suy nghĩ, anh có thực sự tin tưởng em hay không?"
Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt chân mày, trầm mặc chờ đợi cô nói tiếp.
"Em đã giải thích với anh rất nhiều lần, giữa em và Kim Trạch Húc không có
nửa điểm quan hệ, em chỉ đơn thuần xem anh ấy như là bạn của em. Em biết rõ anh ấy đã từng làm rất nhiều chuyện cản trở chúng ta đến với nhau,
nhưng em cũng biết xuất phát điểm chỉ vì muốn bảo vệ em, cho nên, mặc dù em đã từng chán ghét anh ấy đến mức không muốn liên lạc với anh ấy nữa, nhưng trong đáy lòng em vẫn luôn coi anh ấy là người bạn tốt
nhất....... Em không hiểu, chúng ta đã hạnh phúc rồi, tại sao anh còn
dồn anh ấy vào đường cùng?”
Giọng nói sắc bén của cô giống như
đang lên án anh, Đàm Dịch Khiêm từ đầu đến cuối vẫn không hề biểu lộ
chút biểu cảm nào, giờ phút này chỉ âm trầm lạnh lẽo.
Hạ Tử Du nghẹn lời nói, "Dịch Khiêm, đừng nên làm hại Trạch Húc nữa, có được hay không?"
Giờ phút này trong đầu Đàm Dịch Khiêm chợt hiện lên thời điểm tối qua khi
anh đi công tác trở về, cô vốn là muốn nói với anh chuyện này nhưng vì
sợ điều gì đó mà tạm dừng nói sang chuyện khác....... Tối hôm qua anh
còn cho rằng mình nhìn lầm, nhưng thật không ngờ từ tối qua đến giờ cô
vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề này.
Giọng điệu lạnh lùng Đàm Dịch Khiêm nói, "Em đang khẩn cầu anh sao?"
Ánh mắt của bọn họ giao nhau, thái độ Đàm Dịch Khiêm cứng ngắc, lạnh lùng,
trong lòng Hạ Tử Du cảm thấy sợ hãi, nhưng vì muốn nói rõ ràng với anh
chuyện này, cô lấy hết dũng khí nói: “Đúng, em đang cầu xin anh, em hy
vọng anh có thể vì em mà thay đổi tác phong xử sự của anh ngày trước,
rất nhiều việc anh ra tay quá tàn nhẫn.......”
Đàm Dịch Khiêm
đưa ánh mắt nhìn về phía trước, bình tĩnh nghiến răng nghiến lợi bật ra
từng chữ, "Em biết không? Từ sau khi chúng ta kết hôn, đây là lần thứ
hai chúng ta cãi nhau vì Kim Trạch Húc, anh chưa từng nghĩ rằng hôm nay
em còn có thể vì hắn ta mà cầu xin anh.”
Không khí giữa bọn họ nặng nề như chết lặng.
Hạ Tử Du khó chịu nói: “Em không muốn cãi nhau với anh, em chỉ là...”
"Em chỉ là không tin lời anh nói."
Đàm Dịch Khiêm nghiêm nghị lạnh lùng gằn từng chữ, hung hăng đập một cái
vào tay lái, cuối cùng, Đàm Dịch Khiêm nở nụ cười đầy vẻ u ám, tiếng
cười của anh tràn đầy giễu cợt trong không gian nhỏ hẹp trên xe.
"Hạ Tử Du, ngược lại anh muốn hỏi em, coi như anh thật sự muốn làm gì đó
với Kim Trạch Húc, nhưng vào giờ phút này tại sao em luôn đứng bên Kim
Trạch Húc mà không phải là vô điều kiện ủng hộ anh, ủng hộ chồng của em!!" Anh nhìn về phía cô hỏi, "Tại sao?"
Cô nghẹn ngào giải thích, "Bất cứ chuyện gì em cũng có thể vô điều kiện ở bên cạnh ủng hộ anh,
nhưng mà em không hy vọng anh làm hại đến Trạch Húc...... Anh ấy đã từng có rất nhiều sai lầm, nhưng anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, sau khi ra
tù cuộc sống của em vô cùng khó khăn không nơi nương tựa, nhưng anh ấy
đã chỉ đường cho em kiên cường sống tiếp, ba năm em ở Male cũng là mỗi
ngày anh ấy đều gọi điện khích lệ em........ Em có thể không trở thành
bạn của anh ấy, nhưng không cho phép bản thân mình làm tổn thương anh
ấy, mà anh là chồng của em, trong mắt em, anh làm tổn thương anh ấy cũng giống như em làm tổn thương anh ấy, em không muốn như vậy...........”
"Được, rất tốt...." Gương mặt anh tuấn của anh dường như vì kiềm chế mà khẽ
run lên, giờ phút này nếu người đối mặt với anh không phải là cô, có lẽ
người đó đã phải chết một ngàn một vạn lần rồi, nhưng mà.... Cơn tức
giận ngút trời của anh lúc này dần dần bị áp chế vào trong lòng, anh từ
từ buông lỏng cô ra, lạnh lùng cười một tiếng.
Cô nhìn anh, vẻ mặt anh lạnh lùng cứng ngắc như đá.
Cô không nói gì thêm nữa, quay mặt đi đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Anh đạp chân ga, xe tiếp tục bay đi, có điều, bên trong xe lâm vào trạng
thái tĩnh lặng mà từ khi kết hôn tới nay chưa bao giờ có.
-----
Đàm Dịch Khiêm đưa Hạ Tử Du trở lại biệt thự sau đó trực tiếp lái ô tô rời đi.
Hạ Tử Du đứng trước cửa biệt thự nhìn bóng xe biến mất, trái tim cô dường như cũng bị xé rách đau đớn.
....
"Đàm thị".
Trong đêm tối, Đàm Dịch Khiêm đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, trầm tư suy nghĩ.
Bất chợt, phía sau lưng anh truyền đến tiếng bước chân, âm thanh của Robert theo sau truyền đến, "Tôi vốn là muốn đến nhà cậu cùng ăn bữa tối,
nhưng mà cậu không có ở đó, tôi lại thấy tâm tình của tiểu Du dường như
không tốt lắm, cho nên tôi nghĩ cậu và tiểu Du cãi nhau...... Biết cậu ở nơi này, cho nên mang theo một bai Laffey năm 82 uống một ly với
cậu."
Robert đi thẳng tới trước tủ rượu trong phòng làm việc, sau đó rót hai ly Laffey.
Robert đưa ly rượu cho Đàm Dịch Khiêm, "Đây là bai Laffey quý giá ở hội sở của tôi, nếu không phải cảm kích cậu giúp tôi tìm được hành tung của Nhất
Thuần, tôi cũng sẽ không nỡ lấy ra.”
Thậm chí còn không nhìn Robert một cái, Đàm Dịch Khiêm lành lạnh nói từng chữ: “Tôi muốn một mình yên tĩnh một chút.”
Đàm Dịch Khiêm trước sau vẫn lạnh lùng như băng, nếu không phải nhìn thấy
bộ dạng chán nản mất mác của Hạ Tử Du ở biệt thự, giờ phút này La Bá Lặc cũng không đoán ra được tâm tình Đàm Dịch Khiêm không tốt, vì vậy
Robert để xuống ly rượu trên mặt bàn làm việc, dùng giọng của người bạn
tốt quan tâm nói: “Cậu chịu nghe tiểu Du thuyết phục giúp tôi tìm ra
tung tích Nhất Thuần, vì vậy có lẽ hai người cũng không phải vì chuyện
này mà cãi nhau..... Nói đi, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Cả người Đàm Dịch Khiêm toát lên vẻ nghiêm túc lạnh lùng, nhưng vẫn không lên tiếng.
Robert tựa vào mặt tường bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, khuyên nhủ, “Cậu đừng quên,
tôi có thể bày mưu tính kế cho cậu trong chuyện tình cảm, huống chi tính tình của tiểu Du tôi cũng khá rõ, cậu nói cho tôi biết, có lẽ tôi có
thể giải quyết vấn đề giúp hai người.”
Đàm Dịch Khiêm vào giờ phút này xoay người, trực tiếp mở cửa bước đi ra ngoài.
Robert lập tức đuổi theo, thế nhưng Đàm Dịch Khiêm đã đi vào thang máy.
Robert cuối cùng không đuổi theo Đàm Dịch Khiêm, chỉ cảm thấy tối nay tâm tình của Đàm Dịch Khiêm đã chán nản đến cực điểm, bởi vì những lúc tâm trạng của Đàm Dịch Khiêm chán nản như vậy, cũng là những lúc anh muốn yên
tĩnh một mình nhất.