Hạ Tử Du mệt mỏi trở về biệt thự, đang muốn lên lầu xem Liễu Nhiên thế
nào, nhưng thoáng nhìn thấy người giúp việc khẩn trương chạy vọt tới
trước mặt cô, "Cô chủ, cô đã về rồi?"
Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, lúc này tất cả mọi người giúp việc ở trong phòng sách đều vây quanh ở trước mặt Hạ Tử Du.
Trông thấy thần sắc lo lắng của nhóm người giúp việc, Hạ Tử Du khó hiểu hỏi, "Mọi người làm sao vậy?"
Một người giúp việc trong số đó lên tiếng trả lời Hạ Tử Du, "Cô chủ, nửa đêm hôm qua Cô Ngôn Tư bị sốt cao...."
Hạ Tử Du ngẩn ra, hai mắt trợn to hỏi, "Sao lại như vậy?" Dứt lời không
kịp đợi nhóm người giúp việc giải thích rõ Hạ Tử Du đã bước nhanh lên
lầu.
"Cô chủ...."
Ngay lúc đó có một người giúp việc gọi Hạ Tử Du lại.
Bước chân Hạ Tử Du hơi ngừng lại, sững sờ nhìn người giúp việc đi tới trước mặt mình.
Nhìn thấy người giúp việc cúi đầu xuống trước mặt cô có vẻ như đã làm sai
điều gì, giọng nói còn có chút nghèn nghẹn, "Thật xin lỗi, cô chủ....
Tối hôm qua là tôi chăm sóc Cô Ngôn Tư, nhưng mà.... Tối hôm qua tôi
cũng không biết tại sao mình lại ngủ quên, nửa đêm khi tôi tỉnh lại, Cô
Ngôn Tư đã sốt rất cao...."
Hạ Tử Du khẩn trương nói, "Vậy Liễu Nhiên đâu? Liễu Nhiên bây giờ thế nào rồi?”
Người giúp việc ngập ngừng nói, "Bác sĩ Dư sau khi kiểm tra cho Cô Ngôn
Tư xong nói rằng hiện không có cách nào giúp cho Cô Ngôn Tư hạ sốt,
cho nên đề nghị chúng ta lập tức đưa Cô Ngôn Tư đến bệnh viện ở phía
Đông, chúng tôi không liên lạc được với cô, cho nên nhờ trợ lý Dư gọi
điện thoại cho Ông Đàm …………”
Hạ Tử Du sững sờ tại chỗ một hồi lâu, vài giây sau mới hoàn hồn, "Tình hình bây giờ như thế nào?"
Người giúp việc trả lời, "Ông chủ đưa Cô Ngôn Tư đến bệnh viện phía Đông
rồi, chúng tôi cũng không biết tình hình như thế nào...."
Hạ Tử Du lập tức nói, "Tôi muốn lập tức đi phía Đông.... Chị mau bảo tài xế chuẩn bị xe."
....
Tại phía Đông Los Angeles, khoa chẩn bệnh và điều trị Leukemia.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, chị Dư sốt ruột đi tới đi lui, trên trán vì lo lắng mà nhỏ từng giọt mồ hôi.
Bất thình lình giọng nói lo lắng của Hạ Tử Du truyền đến, "Chị Dư, chị Dư, Liễu Nhiên sao rồi?"
Chị Dư ngước mắt liếc nhìn Hạ Tử Du, giống như thường ngày cung kính chào hỏi, "Bà tổng giám đốc."
Hạ Tử Du khẩn trương bắt lấy tay chị Dư, sốt ruột nói, "Liễu Nhiên sao rồi?"
Chị Dư đưa ánh mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật vẫn còn đang cháy đèn đỏ,
chậm rãi bật ra từng chữ: “Bác sĩ đang làm phẫu thuật cho cô Ngôn Tư,
đã vào trong hơn bốn giờ rồi, mà bác sĩ vẫn chưa ra………….”
Hạ Tử Du nhíu chặt lông mày, như không dám chấp nhận sự thật này mà kinh ngạc lui về phía sau một bước."Tại sao có thể như vậy?"
Chị Dư nói, "Lúc cô Ngôn Tư được đưa tới bệnh viện đã sốt cao đến nỗi mất
đi ý thức.... Sau khi bác sĩ làm kiểm tra cho cô Ngôn Tư xong liền khẩp cấp đưa cô Ngôn Tư vào phòng phẫu thuật, tình hình bây giờ không rõ ra sao, nhưng thời gian phẫu thuật lâu như vậy, có vẻ như...." Chị Dư
không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng sự thật cũng không được
lạc quan.
"Không thể nào, không thể nào...." Hạ Tử Du không
ngừng lùi về phía sau, cố gắng tự an ủi chính mình, "Liễu Nhiên sẽ không có việc gì...."
Chị Dư dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Hạ Tử Du, chị chỉ đành nuốt ngược vào bụng những
lời muốn nói.
Lúc này Hạ Tử Du chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng hỏi chị Dư: “Dịch Khiêm đâu? Dịch Khiêm ở đâu?”
Chị Dư nói, "Tổng giám đốc đang cùng viện trường bàn bạc về bệnh tình lúc này của Cô Ngôn Tư ……..”
Hạ Tử Du vội vàng nói, "Tôi đi tìm anh ấy...."
Ngay lập tức chị Dư cản lại bước chân của Hạ Tử Du, nghiêm mặt nói, "Bà tổng giám đốc, bây giờ tổng giám đốc đang cùng bác sĩ thảo luận về bệnh
tình của Cô Ngôn Tư, cô đến đó có thể giải quyết được việc gì?”
Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc nhìn chị Dư, tựa hồ nghe ra trong lời của chị Dư có chuyện gì đó.
Chị Dư nhìn gương mặt gần như vô tội của Hạ Tử Du, rốt cuộc không thể tiếp
tục kiềm chế tức giận từ đáy lòng, căm phẫn trào dâng nói: “Bà tổng giám đốc, sức khỏe cô Ngôn Tư không được tốt cô cũng biết, hơn nữa bác sĩ
Dư cũng đã căn dặn với cô phải ở bên cạnh chăm sóc cô Ngôn Tư 24 giờ,
nhưng cô đã đi đâu? Người giúp việc nói cô vừa nhận điện thoại có liên
quan đến họ Kim liền không kịp chờ đợi vội vã rời khỏi biệt thự, rốt
cuộc trong lòng cô cô Ngôn Tư quan trọng hay là Kim Trạch Húc quan
trọng?"
"Tôi...."
Hạ Tử Du bị lời nói của chị Dư làm cho
nghẹn họng, cô đang muốn trả lời chị Dư thì bên phải tầm mắt vô tình
thoáng nhìn thấy bóng dáng anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm.
Chị Dư cung kính gật đầu chào, "Tổng giám đốc."
Ánh mắt Hạ Tử Du nhìn vào gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của Đàm Dịch Khiêm.
Tròng mắt đen của anh tản ra sự lạnh lẽo bức người, ánh mắt chỉ hơi lướt qua khuôn mặt lo lắng của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du vội vàng đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, bất an níu chặt cánh
tay Đàm Dịch Khiêm, lo lắng hỏi, "Dịch Khiêm.... Liễu Nhiên sao rồi?"
Nào ngờ, cùng lúc đó, Đàm Dịch Khiêm gạt ra tay của Hạ Tử Du đang túm lấy
cánh tay anh, ánh mắt trực tiếp lướt qua Hạ Tử Du lạnh nhạt nhìn chị Dư, lạnh giọng ra lệnh, "Mấy ngày này tôi sẽ thường xuyên ở phía Đông,
chuyện của công ty tạm thời giao cho chị xử lý."
Chị Dư gật đầu, "Dạ, tổng giám đốc, tôi lập tức trở về công ty."
Sau khi chị Dư rời đi, Hạ Tử Du sững sờ nhìn bàn tay mình bị Đàm Dịch Khiêm gạt ra, không biết làm sao đành đứng im tại chỗ.
Đàm Dịch Khiêm không nhìn lại Hạ Tử Du lấy một cái, anh đi thẳng tới lan
can ngoài hành lang, đưa ánh mắt lạnh lùng lẳng lặng nhìn tới phía xa.
Hạ Tử Du bước đến sau lưng Đàm Dịch Khiêm, khẽ gọi, "Dịch Khiêm...."
Đàm Dịch Khiêm vẫn dùng sống lưng lạnh lùng đối mặt với Hạ Tử Du, môi mỏng lạnh lùng mím chặt.
Lúc này, ánh đèn phòng giải phẩu chợt tắt, bác sĩ phẫu thuật cho Liễu Nhiên bước ra.
Bác sĩ bước đến cung kính gọi, "Tổng giám đốc Đàm."
Đàm Dịch Khiêm xoay người đi về phía bác sĩ.
Hạ Tử Du lo lắng bước theo, tâm trạng bất an nhìn gương mặt nặng nề của bác sĩ trước mặt.
Giọng nói Đàm Dịch Khiêm khàn khàn rõ ràng cho thấy anh vừa trải qua sự mệt mỏi: "Con gái tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ nghiêm túc nói, "Tổng giám đốc Đàm, thật xin lỗi, tình hình không
được khả quan lắm, đứa nhỏ còn đang trong giai đoạn nguy hiểm………. Chúng
tôi đã làm phẫu thuật cho đứa bé, nhưng đứa nhỏ vẫn không có dấu hiệu hạ sốt, hơn nữa tình trạng máu ứ trong cơ thể con bé vô cùng nghiêm
trọng…. Tổng giám đốc Đàm, nếu trong 24 giờ đứa nhỏ có thể hạ sốt, tôi
tin rằng đứa bé sẽ không có gì đáng ngại, nhưng nếu đứa nhỏ không thể
chống đỡ được, tôi hy vọng ông hãy chuẩn bị sẵn tâm lý thật tốt...." Bác sĩ vào giờ phút này cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Thể trạng của đứa nhỏ này là cần phải để ý từng giờ từng phút, Tổng giám đốc Đàm, nếu như
đứa bé có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, tôi hy vọng về mặt này
ông nên chú ý đến đứa nhỏ nhiều hơn một chút, đối với chứng bệnh bạch
cầu của đứa bé mà nói, ở trong tình huống nào cũng cần phải để ý kỹ.”
Nghe xong lời bác sĩ nói, cả người Hạ Tử Du vô lực dựa vào mặt tường phía sau lưng.
Đàm Dịch Khiêm quay đầu sang một bên, hít vào một hơi thật sâu sau đó nghiêm túc nói với bác sĩ, "Cám ơn bác sĩ."
Bác sĩ vỗ nhè nhẹ lên bả vai Đàm Dịch Khiêm rồi bước đi.
Hạ Tử Du tựa vào mặt tường lạnh lẽo ở sau lưng, ánh mắt cô đã lâm vào trạng thái ngơ ngác.
Đàm Dịch Khiêm xoay người đến trước lan can, sau một lúc trầm tĩnh anh nghiêng đầu tự đốt cho mình một điếu thuốc.
Ngay lúc này Robert hớt hải chạy vào bệnh viện, thoáng nhìn thấy Đàm Dịch
Khiêm và Hạ Tử Du ở hai hướng khác nhau, Robert khẩn trương hỏi thăm Hạ
Tử Du, "Tử du, Liễu Nhiên sao rồi?"
Hạ Tử Du sững sờ lắc đầu, thân thể dọc theo bờ tường trắng bệch mà từ từ trượt xuống.
Robert lập tức đi tới bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, Liễu Nhiên có khỏe không?"
Làn khói mờ đang lan tỏa khắp khuôn mặt anh tuấn của Đàm Dịch Khiêm, Robert nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo đến cực hạn của Đàm Dịch Khiêm lúc này
cũng ý thức được tình hình có thể không lạc quan lắm, Robert không dám
lên tiếng hỏi Đàm Dịch Khiêm nữa, mà xoay người đi về phía Hạ Tử Du.
Robert nhẹ nhàng đỡ Hạ Tử Du không còn chút hơi sức từ từ đứng dậy, nhỏ giọng
hỏi, "Các người có thể trả lời cho tôi biết một tiếng được không, tôi
thật rất lo lắng!"
Hạ Tử Du ngước mắt liếc nhìn Robert, ánh mắt
lại vô tình trông thấy Đàm Dịch Khiêm, cổ họng cô bỗng dần dần uất nghẹn không thể nào nói ra tiếng.
Đàm Dịch Khiêm đứng đưa lưng về phía Hạ Tử Du, bóng dáng cao lớn rắn rỏi thể hiện ra sự chán nản và bất lực
hiếm thấy, đó là dáng vẻ ít khi thấy xuất hiện trên người anh.
Robert sốt ruột lay lay người Hạ Tử Du, "Tử Du em mau trả lời anh đi...."
"Em...."
Đàm Dịch Khiêm vào lúc này xoay người lại, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng vô
cùng nghiêm túc kèm với đôi mắt lạnh lẽo nhìn trừng trừng vào Hạ Tử Du,
giọng nói sắc bén chưa từng có, "Sự sai lầm lần này của em anh không thể nào tha thứ được, tốt nhất em nên cầu nguyện cho Liễu Nhiên bình an vô
sự đi.”
Nghe xong những lời của Đàm Dịch Khiêm, khuôn mặt Hạ Tử
Du vốn đang tái nhợt ngay lập tức không còn một giọt máu, cô sững sờ
nhìn bóng lưng Đàm Dịch Khiêm dứt khoát xoay người bỏ đi mà lòng đau như cắt.
Chưa từng nhìn thấy thái độ của Đàm Dịch Khiêm tức giận với Hạ Tử Du như vậy, bản thân Robert cũng bị chấn động mạnh một cái.
Sau khi Đàm Dịch Khiêm bỏ đi, vẻ mặt hoang mang lo sợ Hạ Tử Du ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật một tấc cũng không rời.
Robert ngồi bên cạnh Hạ Tử Du, nhẹ giọng an ủi, "Tử Du, em đừng suy nghĩ
nhiều, Dịch Khiêm vì lo lắng cho Liễu Nhiên mới nói dỗi như vậy....
Liễu Nhiên sẽ không có chuyện gì đâu." Robert đã nghe lại từ bác sĩ nên
cũng hiểu được đại khái tình hình của Liễu Nhiên lúc này, nhưng nguyên
nhân khiến Đàm Dịch Khiêm đối xử lạnh lùng với Hạ Tử Du như vậy anh
cũng không biết rõ.
Đôi mắt trong suốt của Hạ Tử Du thẫn thờ nhìn vào không trung không nói một lời.
Robert thấy Hạ Tử Du không nói chuyện, anh tức giận đứng lên, "Tử Du, anh đi
hỏi Dịch Khiêm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cho dù cậu ấy lo lắng
cho Liễu Nhiên nhưng cũng không nên nói ra những lời lẽ nặng nề với em
như vậy, anh giúp em đi hỏi tội cậu ta!”
Lúc Robert xoay người muốn đi, Hạ Tử Du rốt cuộc mấp máy đôi môi khô ráp nói, "Không cần...."
Robert xoay người lại nhìn Hạ Tử Du, không hiểu nhíu mày, "Tại sao?"
Hạ Tử Du cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ lắc đầu, nhưng nước mắt trong hốc mắt lại theo động tác từng cái lắc đầu mà rơi như gió bão.
Robert sợ nhất là nhìn thấy phụ nữ chảy nước mắt, nhìn dáng vẻ nức nở cam chịu của Hạ Tử Du, Robert luống cuống cào bới tóc mình, dỗ dành nói, "Em
đừng khóc nữa.... Liễu Nhiên sẽ không có sao đâu....."
Hai vai
vì kiềm chế nức nở mà run bần bật, Hạ Tử Du âm thầm chịu đựng không
ngừng cắn mu bàn tay mình, chỉ có như thế mới không đến nỗi bật khóc ra
tiếng.
Robert nhìn bộ dáng Hạ Tử Du rơi lệ cũng không tránh khỏi đau lòng, anh tức giận nói, "Không được, anh muốn đi hỏi Dịch Khiêm!!"
Lúc này không để cho Hạ Tử Du ngăn cản nữa, Robert đã hung hăng cất bước đi.
Trên ban công bệnh viện, Robert nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm trầm tĩnh ngồi dưới ô che nắng ở sân phơi.
Robert tức giận đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, quát, "Dịch Khiêm, cậu xảy ra
chuyện gì vậy? Cậu lo lắng cho Liễu Nhiên tôi biết rõ, nhưng Tử Du là mẹ của Liễu Nhiên, mức độ Tử Du lo lắng cho Liễu Nhiên tuyệt đối không
thua gì cậu, sao cậu lại tức giận với Tử Du? Cậu có biết từ lúc cậu xoay người bỏ đi đến bây giờ Tử Du vẫn còn đang khóc?”
Đàm Dịch Khiêm đột ngột đứng dậy nhấc chân bước đi, dường như không hề nhìn thấy Robert.
Robert cản Đàm Dịch Khiêm lại, muốn hỏi rõ đầu đuôi sự việc, "Rốt cuộc là cậu xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tử Du đuổi theo Robert đi tới sân phơi, vừa mới ngước mắt liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Đàm Dịch Khiêm.
Robert thấy tầm mắt Đàm Dịch Khiêm đang nhìn về phía sau mình, anh xoay người nhìn thấy Hạ Tử Du đang đứng ở trước ban công.
Thấy hai người bốn mắt nhìn nhau, Robert đang đứng ngăn cản ở trước mặt Đàm
Dịch Khiêm cũng từ từ tránh sang một bên, dùng tư cách của một người hòa giải nói, "Tôi biết hai người đều lo lắng cho Liễu Nhiên, nhưng bây giờ là thời điểm Liễu Nhiên cần hai người nhất, hai người không nên sinh ra bất kỳ mẫu thuẫn gì vào lúc này.... Tôi nghĩ hai người nên nói chuyện
nghiêm túc với nhau một chút, tôi giúp hai người vào phòng bệnh trông
chừng Liễu Nhiên, nếu như có chuyện gì tôi sẽ đi thông báo cho các người trước tiên.”
Vừa dứt lời, Robert nhường lại thời gian và không gian cho Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Du.
Không khí yên lặng chỉ chốc lát, hốc mắt hoe đỏ Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm, ngẹn ngào nói, "Dịch Khiêm, em xin lỗi...."
Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, trong đầu thoảng qua những lời bác
sĩ nói, đầu chân mày của anh nhíu chặt, giọng nói bởi vì đè nén tâm tình trong lòng mà khàn khàn, "Một câu ‘Em xin lỗi’ vĩnh viễn cũng không thể xóa bỏ được thời khắc sinh mạng của Liễu Nhiên bị đe dọa.... Nếu như
trong lòng em cho rằng Kim Trạch Húc quan trọng hơn so với con gái em,
thì giờ phút này em nên ở bên cạnh Kim Trạch Húc đang vì tai nạn mà bị
thương kìa, chứ không cần tỏ ra dáng vẻ oan ức xuất hiện ở chỗ này!”
Từng câu từng chữ sắc bén của Đàm Dịch Khiêm khiến cho lòng Hạ Tử Du dâng
lên từng cơn đau đớn, cô chậm rãi rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói, "Em xin
lỗi...."
Không ai có thể nhìn thấy giờ phút này trong hốc mắt của Đàm Dịch Khiêm dường như có chút ẩm ướt, Đàm Dịch Khiêm nghiêng đầu đi, điều chỉnh cảm xúc một chút sau đó bình tĩnh nói, "Anh đang suy nghĩ,
không biết lúc này trong lòng em đang cầu nguyện cho Kim Trạch Húc không có việc gì, hay là đang cầu nguyện con gái của em không có việc gì?"
Hạ Tử Du chợt ngước mắt nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, nhưng, ngay sau đó
Đàm Dịch Khiêm không có cho Hạ Tử Du một cơ hội giải thích nào, đã trực
tiếp cất bước đi thẳng.