Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 197: Chưa bao giờ e ngại khi thấy anh đến thế



Chuyện của Kim Trạch Húc đã trôi qua, cuộc sống giữa Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du bắt đầu dần dần trở nên bình yên, nhưng mà, cho dù cuộc sống có bình lặng như nước, chung quy lại vẫn không tránh khỏi những con sóng ngoài tưởng tượng.

Ví dụ như gần đây, ai có thể nghĩ tới vào mỗi buổi tối Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du không có nói chuyện với nhau, cũng không có thân mật gần gũi mà những cặp vợ chồng nên có, nhưng qua ngày hôm sau, bọn họ vẫn sẽ tình cảm nồng nàn như thường.

....

Hiện tượng này khiến Hạ Tử Du ý thức được cô cùng Đàm Dịch Khiêm đã nửa tháng qua chưa có làm chuyện thân mật vợ chồng....

Hạ Tử Du vốn không ý thức được chuyện nửa tháng hai người không có sinh hoạt vợ chồng, nhưng vào một ngày nọ vô tình nghe thấy các y tá trong bệnh viện lúc nghỉ ngơi trong phòng thảo luận chuyện tình cảm nam nữ.

Hôm đó các y tá nói về một câu chuyện cũ, nói rằng người vợ vì muốn cho cuộc sống sau này của mình và chồng đỡ vất vả hơn một chút, vì vậy cả ngày lao đầu vào trong công việc của mình mà mất ăn mất ngủ, kết quả lại quên mất cuộc sống vợ chồng, sau khi sự nghiệp thành công, cô cho rằng tất cả đều hoàn hảo, nhưng kết quả nhận được chính là đơn yêu cầu ly hôn của người chồng đưa ra, nghe nói nguyên nhân người chồng kiên quyết ly hôn là trong một năm qua anh ta chưa từng có được cuộc sống vợ chồng.

Vì vậy các ý tá đưa ra kết luận, giữa nam nữ phải học được cách duy trì tình cảm, cũng phải nhận ra được vấn đề tồn tại trong hôn nhân, hơn nữa vĩnh viễn không được xem nhẹ coi thường đối phương.

Hạ Tử Du ý thức được từ lúc cô giảng hòa với Đàm Dịch Khiêm, cuộc sống vợ chồng của họ có chút vấn đề, chủ yếu là do mấy ngày nay Hạ Tử Du đều dành hết thời gian cùng sức lực chăm sóc cho Liễu Nhiên, còn Đàm Dịch Khiêm thì vẫn luôn cưng chiều yêu thương Hạ Tử Du như trước, Hạ Tử Du cũng không suy nghĩ gì cả, nhưng từ ngày nghe mấy y tá thảo luận những vấn đề trong cuộc sống vợ chồng, Hạ Tử Du rốt cuộc bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Hạ Tử Du bắt đầu ý thức được, cô cùng Dịch Khiêm kết hôn hơn nửa năm, cô biết rõ về phương diện kia Đàm Dịch Khiêm không phải thuộc tuýp người lạnh nhạt, huống chi họ vẫn luôn muốn có thêm con, theo đạo lý đó anh sẽ không để bọn họ không phát sinh nhu cầu ở phương diện kia trong thời gian dài như vậy.... Nhưng đến hôm nay thật sự bọn họ đã nửa tháng không có sinh hoạt vợ chồng.

Hạ Tử Du sợ rằng bởi vì cô cố gắng chăm sóc cho Liễu Nhiên mà bỏ quên Đàm Dịch Khiêm, vì tránh cho cô bị nói là đã không để đến đến cuộc sống hôn nhân của hai người, cho nên có một đêm, Hạ Tử Du chọn cách chủ động tấn công....

Hạ Tử Du vẫn nhớ được vào cái đêm đó....

Cô tắm rửa xong sau đó để trần nằm trong chăn chờ đợi Đàm Dịch Khiêm.

Về phương diện này Hạ Tử Du vẫn luôn đều là do Đàm Dịch Khiêm mở đầu, cho nên lần này cô chủ động mê hoặc Đàm Dịch Khiêm, cô rất xấu hổ, cũng rất căng thẳng, gương mặt trốn ở dưới chăn đã đỏ hồng một mảng.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng anh đã tắm rửa xong, cô ra lệnh cho mình phải có tâm trạng thoải mái, yên lặng chờ đợi đến lúc anh nằm ở bên cạnh cô.

Vậy mà, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô ở trong chăn chờ đợi anh chủ động ôm cô, nhưng cuối cùng truyền đến bên người cô là tiếng hít thở đều đều của anh.

Hạ Tử Du từ từ trong chăn thò đầu ra, mới phát hiện Đàm Dịch Khiêm đã sớm nhắm mắt lại, không hề có hành động gì muốn ôm cô, vành tai và tóc mai cũng không chạm vào nhau như trước khi ngủ, anh nằm yên dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Hạ Tử Du hơi nhíu mày, biết Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa ngủ say, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Ông xã?"

Đàm Dịch Khiêm giống như đang ngủ mơ hồ trả lời: “Ừm?”

"Em muốn hôn anh...." Ngượng ngùng nói xong câu đó, Hạ Tử Du vụng về bò lên trên người Đàm Dịch Khiêm, hôn nhẹ lên bờ môi mỏng của anh.

Thật ra Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa có ngủ, khi đôi môi đầy đặn đỏ mọng của Hạ Tử Du chạm nhẹ vào cánh môi của anh, anh lập tức mở to đôi con ngươi đen quắc.

Nụ hôn tinh tế thân mật của Hạ Tử Du đầu tiên dừng lại trên cánh môi Đàm Dịch Khiêm sau đó từ từ trượt xuống tới ngực anh....

Giọng nói Đàm Dịch Khiêm khàn khàn thốt lên, "Tử Du...."

Động tác mị hoặc của Hạ Tử Du dừng lại, dịu dàng đáng yêu mà chớp mắt nhìn anh, tiếp theo bắt đầu cởi nút áo của mình ra.

Đàm Dịch Khiêm vẫn không lên tiếng, con người đen nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du cười nhẹ, sau đó lần nữa đặt nụ hôn ở trên người anh, đương nhiên tay cô cũng không chịu an phận, đang cố gắng hết sức khơi dậy lên dục vọng từ cơ thể anh......

Cô không biết giờ phút này anh cảm nhận như thế nào, cô cũng chưa bao giờ chủ động với anh như vậy, trong lòng cô cảm thấy căng thẳng hẳn lên, tim đập thình thịch, động tác trêu chọc bằng tay tuy rằng có chút vụng về, nhưng cô đã sử dụng hết tất cả vốn liếng của mình.

Bất chợt Đàm Dịch Khiêm lật người đè ngược lại Hạ Tử Du bên dưới thân, trong đáy mắt anh bùng cháy lên ngọn lửa nóng bỏng.

Hạ Tử Du cũng cảm thấy được nhiệt độ nóng bỏng trên thân thể anh, cô từ từ nhắm mắt lại.

Thế nhưng qua một lúc lâu, cô không thấy anh có hành động gì kế tiếp, cô mở mắt ra thì nhìn thấy anh đã xuống giường khoác lên chiếc áo ngủ, nhẹ nhàng nói: “Ban ngày em chăm sóc Liễu Nhiên rất mệt rồi........ Anh không muốn để em quá mệt mỏi.”

....

Sự xấu hổ của đêm hôm đó cho tới tận bây giờ Hạ Tử Du vẫn không thể quên được, nếu không phải bọn họ đã là vợ chồng, sợ rằng ở trước mặt anh cô đã mắc cỡ đến mức không thể ngẩng đầu nhìn ai.

Nhưng Hạ Tử Du thế nào cũng không có nghĩ đến, từ sau đêm đó, giữa cô và Đàm Dịch Khiêm lại bắt đầu xuất hiện cảm giác xa cách.

Hạ Tử Du có cảm giác, sau đêm hôm đó Đàm Dịch Khiêm dường như đối với cô không còn nhiệt tình như trước, anh cực ít chủ động mở miệng nói chuyện với cô, tình hình ban đêm cũng vẫn như trước không thay đổi.

Thời điểm Hạ Tử Du ý thức được giữa bọn họ có thể có vấn đề gì đó cũng đã chủ động hỏi Đàm Dịch Khiêm, nhưng Đàm Dịch Khiêm nói với cô không có gì, chỉ nói cuộc sống vợ chồng của bọn họ cũng không có gì khác thường, bảo cô đừng nên mẫn cảm quá như vậy, bởi vì gần tới ngày Liễu Nhiên phẫu thuật anh có nhiều chuyện phải lo cho nên mới lơ là với cô, qua vài ngày sẽ không vậy nữa............

Sau khi nghe Đàm Dịch Khiêm trả lời như vậy, Hạ Tử Du cũng coi đây là liều thuốc an thần, cũng không tiếp tục phiền não chuyện giữa bọn họ có thể xảy ra vấn đề nữa.

Nhưng mọi chuyện lại không có đơn giản như Hạ Tử Du tưởng tượng, cô dần dần cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ dần dần tăng lên, anh bắt đầu thường xuyên ngủ lại ở bệnh viện mà không về khách sạn ngủ với cô, mặc dù thỉnh thoảng có đến khách sạn anh cũng không chạm vào cô.

Giữa bọn họ dường như càng ngày càng xa cách, ngày hôm trước cô rốt cuộc nhịn không được hỏi anh lần nữa....... Lần này cô nhận được câu trả lời của anh, anh nói quả thật anh cảm thấy giữa bọn họ đã xảy ra một vài vấn đề, nhưng anh hy vọng có thể nói chuyện rõ ràng với cô sau cuộc phẫu thuật của Liễu Nhiên.

Hạ Tử Du có thể cảm nhận “một vài vấn đề” trong lời nói của Đàm Dịch Khiêm là những vấn đề khá quan trọng, cho nên Hạ Tử Du cũng không hỏi nhiều, chỉ an tâm chờ đợi.... Sở dĩ có thể an tâm như vậy cũng bởi vì cô và Đàm Dịch Khiêm đã từng trải qua nhiều sóng gió như vậy, cô tin rằng không có vấn đề gì mà cô và Đàm Dịch Khiêm không thể cùng nhau giải quyết.

Vì vậy, trong mắt mọi người bọn họ vẫn là một đôi vợ chồng thắm thiết như trước.

--- ------

Xế chiều ngày hôm đó, Robert tới bệnh viện thăm Liễu Nhiên.

Lúc Robert đi vào phòng bệnh thì chỉ có một mình Hạ Tử Du ở đó.

"Hi, Tử Du!"

Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên ngước mắt nhìn về phía Robert, cười nói, "Robert, lần trước anh nói muốn mang đến cho Liễu Nhiên búp bê mà con bé thích, xin hỏi Ông Robert bây giờ anh có mang tới không?”

Robert lúng túng gãi gãi đầu, áy náy nói với Liễu Nhiên đang ngồi trong lòng Hạ "Liễu Nhiên, lần sau chú mang đến cho con nha, lần này chú tới vội cho nên quên mất.............”

Liễu Nhiên chu mỏ, ngây thơ nói, "Chú lúc nào cũng quên."

Robert biết mình giữ chữ tín không tốt, cho nên cũng không giải thích, vẻ mặt nghiêm túc mà cam kết, "A.... Chú bảo đảm lần sau nhất định sẽ mang búp bê tới cho Liễu Nhiên.”

Liễu Nhiên lúc này mới hài lòng, "Con cảm ơn chú."

Trông thấy gương mặt hồng hào của Liễu Nhiên, Robert không nhịn được hôn lên mặt Liễu Nhiên một cái, vui vẻ nhìn Hạ Tử Du nói, "Tinh thần Liễu Nhiên không tệ...."

Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ, bác sĩ nói tình trạng con bé bây giờ đã tốt hơn nhiều so với trước rồi, tin rằng cuộc phẫu thuật mười ngày tới sẽ không có vấn đề gì.”

Robert tự đáy lòng nói, "Đây cũng là em chăm sóc tốt cho Liễu Nhiên, một tấc cũng không rời nên nhận được hồi báo.....”

Hạ Tử Du điềm đạm cười một tiếng, "Dạ."

Robert liếc mắt nhìn xung quanh một lúc, mới nghi ngờ hỏi thăm Hạ Tử Du, "Dịch Khiêm đâu?"

Hạ Tử Du trả lời, "Tối nay anh ấy về nhà, sáng mai công ty có một hội nghị quan trọng cần anh ấy tự mình chủ trì, có lẽ ngày mai anh ấy mới đến."

Robert khẽ gật đầu một cái, đợi cho không khí yên lặng lại, Robert nhẹ giọng hỏi Hạ Tử Du, “Giữa em và Dịch Khiêm không có xảy ra chuyện gì chứ?”

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về phía Robert, không hiểu hỏi, "Sao anh lại hỏi vậy?”

Robert cười trả lời, "Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."

"Ồ...." Hạ Tử Du cúi đầu, bình tĩnh nói, "Em và anh ấy không có gì."

Robert thở phào nhẹ nhõm, "Không có gì là tốt rồi." Robert vẫn luôn thấy hối hận vì hôm đó đã nói với Đàm Dịch Khiêm những lời kia, hại anh mấy ngày nay lúc nào cũng có cảm giác như mình đang làm một chuyện xấu xen vào giữa chuyện hôn nhân của hai người bọn họ.

Hạ Tử Du cảm thấy hôm nay Robert rất kỳ lạ, cô không nhịn được hỏi, "Robert, anh cảm thấy giữa em và anh ấy có vấn đề gì sao?”

Robert lập tức lắc đầu, "Dĩ nhiên là không phải.... Anh chỉ lo lắng cho giữa em và Dịch Khiêm hiểu nhau quá ít, từ đó mà nảy sinh những vấn đề mà giữa những cặp vợ chồng thường có, em thừa biết tính tình Dịch Khiêm lúc nào cũng giấu tâm sự ở trong lòng, cho nên có đôi lúc em cần phải quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn một chút.”

Hạ Tử Du hiểu nên gật đầu, "Em biết rồi, em cũng tin ràng những vấn đề giữa em và anh ấy đều có thể giải quyết được.”

Robert căn dặn thêm, "Tử Du, em nên nhớ, giữa vợ chồng là phải nên thành khẩn thẳng thắn với nhau.... Em và Dịch Khiêm đều phải hiểu được điều này mới có thể sống với nhau lâu dài.”

Hạ Tử Du nghi hoặc nhìn Robert, cảm giác hình như hôm nay Robert có ý muốn nhắc nhở cô điều gì.

Robert dường như không muốn để cho Hạ Tử Du hỏi thêm, nên nói sang chuyện khác, "Được rồi, Tử Du, anh đi trước.... Đêm nay anh phải bay về Male, trước khi Liễu Nhiên phẫu thuật anh sẽ trở lại.”

"Dạ."

Sau khi Robert đi, Hạ Tử Du một mình suy nghĩ lại những lời Robert vừa nói.

Dần dần, ánh mắt cô chuyển thành ảm đạm, dường như lời đề nghị của Robert cũng thật sự tồn tại trong suy nghĩ của Hạ Tử Du.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.