Hạ Tử Du không biết mình đã trở lại bệnh viện như thế nào, trong đầu cô cứ mãi thoáng qua hình ảnh chiếc xe màu đen lạnh lẽo đó.......
Cô
vốn muốn đuổi theo, nhưng chiếc xe đó đã lao đi như tên bắn ở trước mặt
cô............ Tốc độ cũng mơ hồ cho thấy sự lạnh lùng và thâm trầm
của anh, khiến cô chết lặng tại chỗ thật lâu không biết phải làm sao.
Robert phát hiện Hạ Tử Du sau khi đi "hóng mát" trở lại thì sắc mặt trở nên
tái nhợt hơn, không khỏi lo lắng hỏi, "Tử Du, em có khỏe không?"
Hạ Tử Du không trả lời, cả người dựa vào mặt tường sau lưng, ánh mắt ngơ ngác đờ đẫn.
Robert quơ quơ tay trước mặt Hạ Tử Du, "Tử Du!"
Hạ Tử Du rốt cuộc hoàn hồn, cô sững sờ nhìn về phía Robert, hồi lâu mới trả lời, "Em không sao."
Robert nhìn chăm chú vào gương mặt không còn chút máu của Hạ Tử Du, nhíu mày
nói, "Anh thấy tình trạng của em bây giờ không tốt lắm, anh đề nghị em
tốt nhất nên đi nghỉ ngơi đi!"
Hạ Tử Du lắc đầu, "Em không sao.... Sau khi Liễu Nhiên phẫu thuật xong em sẽ đi nghỉ ngơi."
Robert vẫn không yên tâm, nhưng nghĩ lại cũng đúng, thân làm mẹ Hạ Tử Du lo
lắng cho Liễu Nhiên nên tinh thần mệt mỏi cũng rất bình thường, Robert
đành phải gật đầu, "Ừ, đừng để mình quá căng thẳng."
....
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng thời gian phẫu thuật đã
hơn chín giờ, rốt cuộc đèn đỏ trên phòng phẫu thuật cũng phụt tắt.
Liễu Nhiên nằm trên giường bệnh được các y tá dè dặt cẩn thận đẩy ra, mọi người liền lập tức lao đến.
Bác sĩ phẫu thuật nói, "Đàm bà chủ, đứa bé vừa mới phẫu thuật xong, bây giờ còn chưa tỉnh, mời mọi người tiếp tục chờ ở đây, đợi một lát đứa bé
tỉnh rồi hãy vào.”
Hạ Tử Du khẩn trương níu lấy cánh tay bác sĩ, "Phẫu thuật thành công, phải không?"
Bác sĩ gật đầu, "Đúng vậy, phẫu thuật tiến hành cấy ghép tủy rất thành
công, trước mắt cũng không có xuất hiện hiện tượng hoại tử nào, tôi tin
rằng con bé rất nhanh sẽ hồi phục lại.”
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó bác sĩ bảo y tá tăng cường chăm sóc Liễu Nhiên.
Trên gương mặt mẹ con Đàm bà chủ lộ ra nụ cười vui mừng.
Robert cũng vui vẻ nói, "Tử Du, Liễu Nhiên rốt cuộc không sao rồi...."
Hạ Tử Du dường như không nghe thấy lời nói của Robert, cô ngước lên liếc mắt nhìn đến phòng giải phẩu.
Robert nghĩ rằng Hạ Tử Du tìm Đàm Dịch Khiêm liền nói, "Lúc em đi xuống lầu
hóng mát, đúng lúc Dịch Khiêm cũng từ phòng phẫu thuật đi ra..........
Thật ra thì chuyện bác sĩ thương lượng với Dịch Khiêm em cũng có quyền
được biết, chính là về đứa bé kia.....”
Hạ Tử Du ngước mắt hoảng hốt, "Đứa bé?"
“Chính là đứa bé của em và Dịch Khiêm được người mang thai hộ sinh ra.......
Là một đứa bé gái, trông rất xinh xắn, cực kỳ giống em, nhưng mà...... Ở trong phòng phẫu thuật, Dịch Khiêm không cho phép bác sĩ giữ lại đứa bé này." Nói xong những lời này, trong lời nói Robert cũng không tránh
khỏi bi thương.
Giọng Hạ Tử Du thanh chợt nghẹn lại, "Đứa bé trông rất giống em sao?”
Robert dừng một chút, rồi trả lời, "Đứa bé rất giống em.... Nhưng lúc các y
tác đẩy đứa trẻ ra thì nó đã không còn hô hấp nữa, trông giống như ngủ
thiếp đi vậy.”
Hạ Tử Du trừng to đôi mắt, "Anh nhìn thấy sao?"
Robert gật đầu, "Ừ.... Bởi vì em ở dưới lầu, cho nên không đi gọi em được,
nhưng em cũng đừng quá đau lòng, cũng mong em hiểu cho cách làm của Dịch Khiêm........... Dịch Khiêm không thể nào giữ lại đứa bé này.”
Hốc mắt Hạ Tử Du long lanh ẩm ướt, nghẹn ngào không nói nên lời chỉ biết kiềm nén cắn môi.
Robert từ tốn nói, "Em không nhìn thấy đâu, lúc Dịch Khiêm từ phòng giải phẩu
đi ra, hốc mắt cậu ta đỏ hoe, mặc dù cậu ta ra vẫn tỏ ra lạnh nhạt,
nhưng anh hiểu trong lòng cậu ta cũng không dễ chịu gì..... Thật ra
vào thời điểm đó người Dịch Khiêm rất cần ở bên cạnh chính là em, cậu ta đã đưa ra một quyết định đau khổ như vậy, cậu ta cũng cần có người bên
cạnh an ủi, đương nhiên việc này cũng không thể trách em..... Anh chỉ
là muốn nói cho em biết, nguyên nhân lớn nhất Dịch Khiêm không cần đứa
bé này là bởi vì đứa bé này cũng không phải là do ba mẹ mong muốn mà
sinh ra, đứa trẻ trong bụng của người mang thai hộ có mục đích là để cứu Liễu Nhiên, cứ coi như Dịch Khiêm lựa chọn giữ lại đứa bé này, em và
Dịch Khiêm cũng sẽ hết lòng chăm sóc đứa bé này như Liễu Nhiên, đều là
tình thương của ba mẹ dành cho con mình, nhưng khi đứa trẻ lớn lên,
trong lòng nó sẽ luôn cảm thấy đau thương, bởi vì nó luôn ghi nhớ sự ra
đời của mình là vì chị gái nó......... Nếu như chịu đựng đau đớn như
vậy, cuộc sống của đứa trẻ này chắc chắn sẽ không vui vẻ gì.”
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào hỏi Robert, "Em có thể đi nhìn đứa bé này được không?”
Robert bất đắc dĩ lắc đầu, "Dịch Khiêm đã ra lệnh cho bệnh viện phải dùng
phương thức xử lý tốt nhất cho đứa trẻ, không cho phép bất kỳ ai đến
nhìn đứa bé này.”
Hạ Tử Du kinh ngạc lui về sau một bước, giờ phút này nước mắt cô mãnh liệt ào ào rơi xuống.
Trong đầu cô dường như hình dung ra đứa trẻ trắng nõn, có lẽ giống như Liễu
Nhiên làm nũng với cô, vậy mà cô lại bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy đứa trẻ lần
cuối.
---
Hạ Tử Du không dám đi vào phòng bệnh nhìn Liễu Nhiên, bởi vì vừa nhìn thấy Liễu Nhiên, trong đầu cô sẽ không tự chủ
được nhớ tới đứa bé kia....
Cô không phải là một người mẹ tốt, với Liễu Nhiên, cũng với đứa trẻ kia.
Cô biết Đàm Dịch Khiêm tại sao làm như vậy, bởi vì cô và Đàm Dịch Khiêm
đều không được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, bọn họ so với bất
kì ai đều hiểu rõ trẻ con khi còn nhỏ cần nhất là điều gì..........
Nếu bọn họ để nó đến thế giới này thì cũng đồng thời đang mang đến thua
thiệt cho nó, bọn họ chỉ có thể cố gắng làm hết sức để đứa bé có thể vui vẻ, cho nên bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác...........
Cuộn tròn thân mình cạnh ban công bệnh viện, mặc dù cánh môi đã bị cô cắn
đến rướm máu nhưng Hạ Tử Du vẫn không có ý định nhả ra, vì cô sợ nếu
buông ra sẽ không cách nào kiềm chế được tiếng khóc thét lên của mình.
Mà cô căn bản là không có tư cách để khóc bởi vì ngay cả nhìn mặt nó một lần cuối cùng cô cũng để lỡ mất.
Bầu trời âm u nổi lên một trận mưa xối xả như trút nước, thân thể cô dầm trong mưa vì lạnh mà run rẩy, thừa dịp tiếng mưa rơi tí tách xuống đất, cô rốt cuộc cũng có thể thả
lỏng cánh môi, không kiềm chế được nữa mà bật khóc gào lên.
....
Thời điểm mưa dần dần tạnh, thì cung là lúc màn đêm đang phủ xuống, nghĩ đến nếu Liễu Nhiên tỉnh lại không thấy cô có thể sẽ khóc, cô vịn vào tường, dùng đôi chân tê cóng từ từ chống đỡ cơ thể suy nhược chậm rãi đứng
lên.
Cô mặc cho giờ phút này tóc tai hỗn độn rơi xuống hai bên
má, nước mưa thấm vào quần áo ẩm ướt, tuy rằng đã được gió trên ban công thổi qua cũng gần khô, nhưng sau khi đứng dậy lại càng cảm thấy các nơi trên thân thể đều lạnh lẽo như băng.......
Không muốn dọa đến con gái, cô vào phòng rửa tay sửa sang lại mái tóc ướt đẫm, nhưng vẫn không che giấu được vẻ nhếch nhác.
Hít một hơi thật sâu, cô đi tới phòng bệnh của Liễu Nhiên, đang muốn vặn
tay cầm cửa, mới phát hiện trong phòng bệnh đang có người.
Trong
phòng bệnh không mở đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ mờ xuyên qua cửa sổ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao ngất sừng sững đứng trong phòng
bệnh.
Căn phòng yên tĩnh, thân thể anh cao lớn che hết phần lớn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, quanh người anh tản ra sự lạnh lẽo đến kinh
người.
Cô thừa nhận, giờ phút này cô thật lo sợ khi bước vào
phòng bệnh.... Bởi vì cô chưa bao giờ cảm thấy sợ đối mặt với anh như
thế, một lần nữa cô lại nhớ đến bóng xe màu đen lao vút đi kia, nỗi sợ
hãi vào lúc này cũng giống như cái giây phút cô bắt gặp bóng xe đó.
Nhưng.... Cô trốn tránh không được.
Do dự một lúc rồi cô giơ tay lên gõ cửa, sau đó đẩy nhẹ cửa phòng.
Cô không mở đèn, bởi vì sợ nhìn thấy thái độ của anh.
Anh nghe thấy sau lưng có tiếng vang, nhưng vẫn chỉ đưa lưng về phía cô, dường như đã biết người tới là cô.
Cô đứng sau lưng anh, cố gắng giống như mọi khi vô cùng thân mật gọi anh, "Ông xã...."
Giọng điệu anh không hề có cảm xúc, "Đi đâu?"
Nghe thấy anh đáp lại, cô bước một bước đến gần anh: “Em...........”
Anh cũng không kiên nhẫn đợi cô nói xong, mà bình tĩnh nói, "Mưa nữa rồi,
Liễu Nhiên sợ sấm chớp, tối nay em ngủ lại đây đi, sau nửa đêm anh tới
đón em."
Cô giật mình ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của anh.
Anh xoay người, lập tức bước đi ra ngoài.
Trong bóng tối, cô không biết vào khoảnh khắc anh xoay người, ánh mắt anh có
nhìn tới cô hay không, cô xoay người bước theo tới dùng sức ôm lấy anh.
"Dịch Khiêm...."
Không biết vì sao giờ phút này cô lại không còn dũng khí thân mật gọi anh như mới vừa rồi nữa, cô cho rằng anh sẽ cãi nhau với cô, cho rằng sau khi
cãi nhau bọn họ sẽ lại giảng hòa như trước, nhưng mà, anh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đến mức khiến cô cảm thấy khiếp sợ.
Anh mặc cho cô ôm, một lúc sau, anh mới gỡ tay cô ra, xoay người lại, tròng mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước của cô.
Cô giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện đứng trước mặt anh, một mình lặng lẽ nức nở.
Lúc anh đưa tay chạm vào mặt cô thì cũng nhận ra nhiệt độ trên thân thể của cô: “Em mắc mưa?”
Cô rũ mi xuống nói, ".... Em xin lỗi...."
Anh cởi ra áo khoác tây trang, nhẹ nhàng khoác lên thân thể suy yếu của cô, vừa giống như trách cứ, vừa giống như cưng chiều nói: “Cũng không biết
mang theo quần áo hay sao....... Anh đưa em về khách sạn trước.”
"Dịch Khiêm ——"
Hạ Tử Du rốt cuộc nức nở ra tiếng, cô đưa tay dùng sức ôm chặt anh, không
kiềm chế được nghẹn ngào nói, "Đừng như vậy có được hay không?"
Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt không ngừng rơi trên khóe mắt cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Cô dựa vào khuôn ngực ấm áp của anh, khàn khàn nói: “Em có thể giải thích, em............”
Anh nâng cằm của cô lên, lời nói vẫn dịu dàng như trước, "Giải thích cái gì?"
Cô kinh ngạc nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của anh, giờ phút này trong
mắt anh giống như bị rơi xuống vách núi đá rồi sau đó tuyệt vọng như
không còn sức lực đứng dậy để leo lên.
Cô sững sờ, "Em...."
Anh nâng gương mặt tinh xảo của cô, lòng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn từng
tấc da của cô, gằn từng tiếng không nhanh không chậm nói: “Anh nghĩ em
cũng không muốn giải thích với anh đâu, mà đã đến nước này anh cũng
không còn kiên nhẫn để nghe nữa............ Anh biết lúc này có lẽ em
sẽ có rất nhiều giải thích hợp lý cần nói rõ với anh, cũng có thể sau
khi anh nghe xong anh sẽ tỏ vẻ đồng tình với hành động của em, nhưng mà, Tử Du à, đã muộn rồi............”
Đã muộn rồi.....
Đã muộn rồi.....
Giờ phút này trong đầu cô không ngừng truyền lại lời anh vừa nói một giây
trước, thân thể cô đứng không vững, lảo đảo lui về sau một bước.
Anh đỡ lấy thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của cô, nhàn nhạt nói, "Đủ
rồi, chuyện của Kim Trạch Húc chúng ta cần phải kết thúc tại đây
thôi.... Còn nhớ rõ lời tuyên thệ của chúng ta ở buổi hôn lễ không?”
Cô cố chịu cổ họng đang nghẹn ngào, dùng sức gật đầu.
Cô nhớ rõ lời tuyên thệ của họ ở trước mặt Mục Sư, cũng nhớ lúc anh trước mặt toàn thế giới kiên định nói ba chữ “Anh yêu em”.
Cô vĩnh viễn cũng không quên được hôn lễ ngày đó bởi vì ba chữ kia của anh mà khuôn mặt cô rơi đầy những giọt nước mắt hạnh phúc.....
Anh
ôm bả vai cô, giọng nói vẫn ôn hòa như trước, nhưng lại là thấp hơn vừa
rồi mấy phần: “Nhớ kỹ là đủ rồi............. Chúng ta về khách sạn đi!"
Nước mắt mãnh liệt từ hốc mắt cô rơi ra, lòng của cô vào giờ phút này đau
đến không thở được, cô không rõ vì sao đau, nhưng lại biết rõ từ giây
phút này cô nhất định đã mất đi thứ gì đó.