Sau khi mấy vị quan chức chính phủ rời đi, Đàm Dịch Khiêm và Đan Nhất Thuần ngồi trong phòng được bao, không khí lúc này không hiểu sao khiến người ta cảm thấy ngạt thở, Đan Nhất Thuần biết sự lạnh lẽo này tản ra từ
trên người của Đàm Dịch Khiêm.
Không thể chịu đựng được
không khí lạnh lẽo như vậy, Đan Nhất Thuần ngồi đối diện với Đàm Dịch
Khiêm lựa lời lên tiếng, "Em nghĩ em nên giải thích với anh một chút về
nguyên nhân em đến Đàm thị.”
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn vào mắt Đan Nhất Thuần, lạnh nhạt nói: “Cô tới tìm Đàm Tâm?”
Đan Nhất Thuần lập tức lắc đầu, "Em không có chủ động tìm chị Tâm, là chị Tâm mong muốn em tới Los Angeles."
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng mở miệng: “Tôi nghĩ cô nên tuân thủ lời hứa của mình.”
Đan Nhất Thuần vội giải thích, "Dịch Khiêm, xin anh tin rằng em không cố ý muốn tới Los Angeles..."
Đàm Dịch Khiêm lập tức đứng dậy, đưa lưng về phía Đan Nhất Thuần, nhạt nhẽo nói, "Lời giải thích của cô đối với tôi cũng không quan trọng. Tôi hy
vọng cô tuân thủ lời hứa của mình là bởi vì tôi không muốn dung đến cách cưỡng chế đưa cô rời khỏi nơi này, nhưng nếu cô không tuân thủ lời hứa
của cô, vậy thì tôi chỉ có thể dùng phương thức của tôi để cô thực hiện
lời hứa của mình.” Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm xoay người bước đi.
Đan Nhất Thuần cũng đứng dậy theo, sốt ruột đi tới trước mặt Đàm Dịch
Khiêm, "Dịch Khiêm, chẳng lẽ anh không nghĩ rằng anh làm như vậy là quá
mức tàn nhẫn với em hay sao?”
Đàm Dịch Khiêm từ trên cao
liếc nhìn Đan Nhất Thuần một cái, chợt hạ giọng xuống: “Lúc cô tự mình
quyết định mang thai, có nghĩ tới làm như vậy là tàn nhẫn với Hạ Tử Du?”
Đan Nhất Thuần nghẹn giọng nói: “Anh cũng biết mong ước
ban đầu của em không phải là muốn làm tổn thương Tử Du..... Em sẽ đưa
đứa trẻ rời khỏi anh thật xa, thật xa, thậm chí em sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt các người.”
Đàm Dịch Khiêm lắc đầu, "Không, cô làm không được."
Đan Nhất Thuần bám lấy cánh tay Đàm Dịch Khiêm, nghẹn ngào nói, "Nếu em có ý định phá hoại tình cảm của anh và Tử Du thì lúc đầu em đã không tạo cơ
hội để anh cùng Tử Du gặp lại nhau....... Hoàn toàn là bởi vì em biết
trong lòng anh chỉ có Hạ Tử Du, cho nên em chỉ có thể làm chuyện mà có
thể mang đến hạnh phúc cho anh, em chỉ hy vọng có thể nhìn thấy anh được hạnh phúc.”
Đàm Dịch Khiêm vẫn không tỏ ra có chút cảm xúc gì.
Hốc mắt Đan Nhất Thuần ửng đỏ, chua xót nói, "Xin anh tha thứ cho em vì đã
làm trái lời hứa của mình, nhưng em thề với trời rằng, nguyên nhân em
tới Đàm thị không giống như anh nghĩ đâu......... Chị Tâm biết Robert
để ý em, cho nên hy vọng em có thể ở lại Los Angeles, chị Tâm cho rằng
chỉ cần có em ở Los Angeles thì Robert mới có thời gian ở đây..... Chị
Tâm mong muốn em có thể giúp chị ấy giữ Robert ở lại Los Angeles, chị ấy hy vọng có thêm nhiều thời gian ở gần Robert hơn....... Chị Tâm luôn
đối với em rất tốt vì thế em không thể từ chối yêu cầu của chị ấy
được.... Còn về phần vào Đàm thị làm, là vì em rất cần một công việc,
anh cũng biết em không còn làm bác sĩ tâm lý nữa, cho nên.....Dịch
Khiêm, xin anh tha thứ cho em!”
Đàm Dịch Khiêm sau khi nghe xong những lời này trên mặt ngoài sự lạnh lùng ra vẫn không có biểu cảm gì khác.
Đan Nhất Thuần lặng lẽ rũ mắt xuống, từ từ tự mình bước thụt lùi về phía sau.
Đàm Dịch Khiêm thậm chí không hề nhìn đến Đan Nhất Thuần một lần nào nữa đã dứt khoát cất bước đi ra khỏi phòng.
---
Tại biệt thự.
"Bà xã..."
Buổi tối sau khi xã giao trở về, Đàm Dịch Khiêm chưa vào cửa đã theo thói quen kêu gọi Hạ Tử Du.
Nhưng hôm nay chẳng những không nhìn thấy vợ yêu thường ngày ra đón anh, mà ngay cả đèn trong phòng cũng không bật lên.
Đàm Dịch Khiêm nhìn lướt qua mới phát hiện người phụ nữ của anh giờ phút này đang ngồi ở trên giường.
Đàm Dịch Khiêm cởi áo khoác, đi tới.
Hạ Tử Du nhếch môi, nhưng trong bóng tối anh không nhìn thấy khẩu hình của cô.
Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ở mép giường.
Cho dù lầm bầm trong miệng, nhưng Hạ Tử Du vẫn theo bản năng nhích lại gần
Đàm Dịch Khiêm, cô chủ động tiến sát lại vùi mặt vào cổ Đàm Dịch Khiêm,
cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh.
Đàm Dịch Khiêm đắc ý nói, "Đang nghĩ đến anh sao?"
Anh luôn tự tin như vậy, nhưng mỗi lần anh có khả năng đoán trúng được suy
nghĩ của cô, thì cô dứt khoát không thừa nhận bất cứ điều gì.
Tay cô lần tìm đến ngực của anh, sau đó cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi anh.
Đàm Dịch Khiêm thật vui vẻ, "Thì ra hiện tại bà xã của anh lại ngoan như vậy..."
Đàm Dịch Khiêm bắt đầu giúp Hạ Tử Du cởi hết những cúc áo còn lại trên áo
sơmi, nói xong liền muốn áp sát vào cổ Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du đẩy đầu của Đàm Dịch Khiêm ra, sau đó đưa một bên tai dán sát vào vị trí trái tim của Đàm Dịch Khiêm.
Dục vọng vừa được khơi mào đã bị chặn lại, Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du, nhẫn nại hỏi, "Làm sao vậy?"
Hạ Tử Du lên tiếng, "Đừng làm rộn..."
Nhưng Đàm Dịch Khiêm lại không nghe theo, nâng mặt Hạ Tử Du lên, "Muốn nghịch ngợm gì sao?"
Hạ Tử Du nghiêng môi hôn Đàm Dịch Khiêm, cố làm ra vẻ thần bí nói, "Anh đoán xem."
Đàm Dịch Khiêm giữ chặt cằm của Hạ Tử Du, sau khi đạt được một nụ hôn thật sâu của cô rồi nói, "Thật sự không nói?"
"Trước tiên để em nghe thấy tiếng đập của tim anh, rồi em sẽ trả lời câu hỏi của anh.”
Đàm Dịch Khiêm cười khẽ, sốt ruột mà vẫn ra vẻ thong dong chờ đợi.
Hạ Tử Du một lần nữa áp vành tai vào vị trí tim của Đàm Dịch Khiêm, sau đó cẩn thận lắng nghe.
Bỗng dưng Hạ Tử Du chậm rãi buông Đàm Dịch Khiêm ra, khóe miệng cong lên còn cao hơn lúc nãy.
Đàm Dịch Khiêm nhìn thấy khuôn mặt mất mát của Hạ Tử Du, buồn cười nói,
"Tại sao khi nghe xong tiếng tim anh đập lại ra vẻ mất hứng như vậy?”
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn thẳng vào đáy mắt sâu không lường được của Đàm Dịch Khiêm, lẩm bẩm nói, "Tim anh đập thật mạnh!”
Chân mày Đàm Dịch Khiêm nhíu lại, "Vậy thì sao?"
Hạ Tử Du đẩy cánh tay của Đàm Dịch Khiêm đang vây quanh người cô ra, không vui nói: “Tối nay anh đi xã giao là Đan Nhất Thuần đi với anh..... Vừa
rồi em nghe thấy tim anh đập rất nhanh, người đàn ông gặp người phụ nữ
mình có hứng thú thì tim mới có thể đập nhanh như thế, rất rõ ràng thấy
được là sau khi anh gặp Nhất Thuần thì tim anh đập nhanh hơn.”
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Làm sao em biết anh đã gặp Nhất Thuần.”
Hạ Tử Du nhăn nhó nói, "Anh bây giờ là chồng em, chẳng lẽ chỉ có anh biết
sắp xếp cơ sở ngầm bên cạnh em thôi sao, không cho phép em sắp xếp cơ sở ngầm bên cạnh anh à?” Sự thật là buổi chiều Hạ Tử Du đi dạo đến công ty bách hóa, bởi vì cũng không có làm gì nên tiện đường đến công ty tìm
Dịch Khiêm luôn, đúng lúc vô tình nghe thấy nhân viên trong công ty nhắc tới chuyện Nhất Thuần và Đàm Tâm đến làm việc tại Đàm thị, trong mắt
người đời, Đan Nhất Thuần từng là bạn gái của Đàm Dịch Khiêm, cho nên
hôm mới dẫn đến những lời bàn tán sôi nổi của mọi người trong công ty.
Đàm Dịch Khiêm đưa tay kéo lại Hạ Tử Du ôm vào trong ngực, "Bà xã, có thể cho anh một phút để giải thích được không?”
Hạ Tử Du lập tức gật đầu.
Đàm Dịch Khiêm giải thích rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn cả câu chuyện cho Hạ Tử Du nghe.
Hạ Tử Du trợn to hai mắt, "Nói vậy, là chị anh cố tình sắp xếp Nhất Thuần vào công ty sao?”
Đàm Dịch Khiêm không chút lưu tình nói, "Khoản này nợ anh sẽ tính sổ với chị ta sau."
Sau khi nghe Đàm Dịch Khiêm giải thích xong, Hạ Tử Du hạ mí mắt nói, "Thôi quên đi..."
Đàm Dịch Khiêm nâng mặt Hạ Tử Du lên chạm nhẹ vào môi cô một cái rồi nói:
“Sao có thể quên được? Mấy người đó chọc bà xã anh không vui.”
Hạ Tử Du gật gù nói, "Chuyện anh bảo Nhất Thuần rời khỏi Los Angeles vốn
là không hợp lý, hơn nữa Nhất Thuần cũng đã giải thích với anh chuyện cô ấy đến Los Angeles là vì chị anh........ Chuyện chị anh thích Robert
mọi người đều biết, anh trách phạt chị ấy hoặc dùng cách của anh làm cho Nhất Thuần rời đi, như vậy sẽ khiến cho chị anh nghĩ rằng anh đang phá
hạnh phúc của chị ấy.”
Đàm Dịch Khiêm dùng trán của mình cụng vào trán Hạ Tử Du, thương tiếc nói, " Anh không quan tâm nhiều như vậy.........”
Hạ Tử Du nghiêm mặt nói, "Anh nhất định phải quan tâm, vì chị ấy là chị gái của anh.”
"Vậy bà xã nói anh phải làm sao đây?"
Hạ Tử Du mặc dù không muốn nhưng vẫn tốt bụng đè nén khó chịu trong lòng
nói: “Anh để Nhất Thuần ở lại Đàm thị làm việc đi, dù sao thì cô ấy cũng từng giúp cho Liễu Nhiên rất nhiều, là chúng ta nợ cô ấy, huống chi
hiện giờ chúng ta có thể đến được với nhau một phần cũng là nhờ sự giúp
đỡ của cô ấy.”
"Nhưng hôm nay đã làm cho bà xã anh ghen tị, không phải sao?”
"Em không có."
"Vừa về đã muốn nghe tiếng tim anh đập.” Đàm Dịch Khiêm nhắc nhở.
Hạ Tử Du dường như chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, lên án nói: “Tim của anh thật sự đập rất là nhanh đó, trước kia lúc anh về nhà cũng đâu có
đập nhanh đến vậy.”
Đàm Dịch Khiêm kéo vai Hạ Tử Du qua, để cô vùi đầu vào bờ ngực rộng lớn của anh: “Bà xã, anh vừa về đến nhà thì được em chủ động giúp anh cởi bỏ áo sơ mi, em cảm thấy ở phương diện
này chồng em có thể chống đỡ được không?”
Anh không thuận thế đè cô xuống dưới người đã là quá sức chịu đựng của anh rồi.
"Hả..." Hai má của Hạ Tử Du lập tức đỏ lên, "Đồ háo sắc!"
"Vợ yêu à —— Em phải nhớ kỹ một điều, ngoài em ra, dù có là ai anh cũng
không cần... Cho nên, thời gian sắp tới, cho dù vì công việc mà cần có
người ở bộ phận ngoại giao đi với anh ra ngoài xã gia, anh cũng hy vọng
bà xã đại nhân có thể hiểu và bỏ qua............” Đàm Dịch Khiêm nâng
cằm Hạ Tử Du lên, đắc ý nói, "Có điều bà xã anh biết ghen điểm ấy khiến
anh cảm thấy rất hài lòng."
"Em có thể đồng ý với anh, nhưng anh cũng phải đáp ứng em mấy điều kiện.”
“Em nói đi.”
"Say này cho dù đi xã giao quan trọng thế nào cũng không được về sau mười
hai giờ, không được dẫn theo những cô gái xinh đẹp đi ra ngoài tiếp
khách, cũng không được sau khi xã giao rồi mà vẫn không gọi điện cho
em.”
Đàm Dịch Khiêm bỗng cảm thấy hứng thú hỏi: “Không biết bà xã nhận định như thế nào về xinh đẹp với không xinh đẹp?”
"Ồ..." Hạ Tử Du cũng không biết định nghĩa như thế nào, đơn giản nói, "Bộ phận ngoại giao lúc nào cũng có rất nhiều cô xinh đẹp, nhưng bà xã anh tự
tin có thể đánh bại những người đó, chỉ là........” Nghĩ đến Nhất
Thuần, Hạ Tử Du chợt thấy hơi do dự.
Đàm Dịch Khiêm lập tức đoán được sự do dự lúc này của Hạ Tử Du."Anh sẽ không để Nhất Thuần ở lại công ty!”
Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Đừng như vậy... Cùng lắm thì sau này khi anh
cùng bộ phận ngoại giao đi ra ngoài tiếp khách, chỉ cầm hạn chế dẫn theo Nhất Thuần đi là được rồi.”
Đàm Dịch Khiêm mím chặt môi, cười mà như không nhìn Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du bị Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm có chút không quen, yếu ớt hỏi,
"À, em đưa ra yêu cầu này có phải hơi quá hay không?”
Đàm
Dịch Khiêm không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Du, dịu dàng nói:
“Không phải, anh rất vui vì bà xã anh cuối cùng cũng học được cách suy
nghĩ cho mình.”
Hạ Tử Du nhỏ giọng thầm nói, "Em đương nhiên phải suy nghĩ cho mình... Nhất Thuần xinh đẹp như vậy."
"Trong lòng anh không ai có thể xinh đẹp hơn em." Những lời này của Đàm Dịch
Khiêm tuyệt đối không phải là nói cho có lệ. Đàm Dịch Khiêm không thể
phủ nhận được một sự thật đó là ấn tượng đầu tiên khi anh mới gặp Hạ Tử
Du đó là cô rất xinh đẹp, ấn tượng đầu tiên này tự nhiên tạo ra một loại cảm giác khiến cho Đàm Dịch Khiêm lúc đầu một lòng muốn trả thù nhưng
lại vẫn khó có thể chống lại sức hấp dẫn của cô.
Hạ Tử Du lại nói, "Nhưng Nhất Thuần còn trẻ tuổi hơn em."
Đàm Dịch Khiêm cười nhẹ, "Bà xã anh nhìn vào cũng như mới mười tám đôi mươi." (haha pótai)
Hạ Tử Du bị câu nói của Đàm Dịch Khiêm chọc cười, "Đúng vậy, em mãi mãi cũng chỉ mười tám tuổi."
"Bà xã đại nhân còn gì muốn hỏi nữa không?"
Hạ Tử Du nghĩ ngợi một lát, sau đó nói: “Tuổi trẻ của phụ nữ qua nhanh hơn đàn ông, cho nên sau này khi em già rồi, anh cũng không được phép nhìn
những cô gái trẻ trung xinh đẹp khác, chỉ được cưng chiều em như bây
giờ.”
Đàm Dịch Khiêm mỉm cười, không nói lời nào.
"Không đáp ứng sao? Được rồi!" Hạ Tử Du muốn đứng dậy lại phát hiện không thể
động đậy, giờ phút này cô bị Đàm Dịch Khiêm ôm thật chặt, giống như sợ
cô chạy trốn. "Đừng xem nhẹ tầm quan trọng của vấn đề này, nếu không em
sẽ... Em sẽ bỏ anh đi!" Cô cố ý nói đùa, thật ra cô đã sớm quyết định sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.
Lời nói của Hạ Tử Du còn chưa dứt, cả người đã bị Đàm Dịch Khiêm anh đè ở dưới người.
Đàm Dịch Khiêm vùi đầu vào bờ vai mềm mại thơm mát của Hạ Tử Du, sức nặng
cả cơ thể anh đều đè lên người cô, bắt đầu nhẹ nhàng cắn mút lên làn da
mịn màng trắng như tuyết của cô.