Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 208: Một đêm vô cùng tuyệt diệu êm đẹp (2)



Giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng hít thở dồn dập tràn ngập giữa hai người.

"Không cho phép em nói rời bỏ anh..."

Hạ Tử Du mở to đôi mắt đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù, một tay Đàm Dịch Khiêm đặt lên bầu ngực cao vút của Hạ Tử Du, nhẹ nhàng xoa bóp, bàn tay đó giống như có ma lực khiến cho Hạ Tử Du không ngừng thở gấp “Em.........”

"Anh muốn em nói rõ ràng với anh." Đàm Dịch Khiêm cố gắng kiềm chế dục vọng đang muốn bùng nổ, không ngừng dùng nhiệt độ nóng bỏng khiêu gợi, cắn nhẹ vành tai mẫn cảm của Hạ Tử Du.

Toàn thân Hạ Tử Du run rẩy chấn động, không nhịn được cảm giác nóng bỏng khô khốc."Em... Vĩnh viễn... Cũng sẽ không... Rời khỏi... Anh."

Sau khi Đàm Dịch Khiêm nhận được đáp án như mong muốn, lập tức vén vạt áo Hạ Tử Du lên, cởi ra lớp bảo hộ cuối cùng của cô, ngay lập tức chuyển người tiến vào trong cô.

Trong nháy mắt lửa tình giữa hai người bùng lên mãnh liệt.........

...

Thật lâu sau hai người mới dừng lại, Đàm Dịch Khiêm ôm lấy thân thể mềm mại của Hạ Tử Du đang thở hổn hển, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn cô.

Hạ Tử Du không hài lòng bĩu môi. Anh rõ ràng cũng biết là cô chỉ nói đùa, vậy mà vẫn còn cố ý làm thật.... Sau đó còn dùng phương thức "xử phạt về thể xác" ép cô vào khuôn khổ.

Sao lại có cái loại người biết tính toán như vậy chứ!

Mặc dù loại phương thức này có vẻ ngọt ngào.... Chỉ là, Hạ Tử Du đột nhiên nhạy cảm mãnh liệt, anh hình như còn chưa trả lời vấn đề này ngay trước mặt cô? Nếu quả thật đợi đến khi cô già rồi, anh thật sự đi tìm những người phụ nữ trẻ tuổi, cô phải làm thế nào đây? Khi đó đương nhiên anh có tư cách đó, đàn ông càng lớn tuổi thì càng tỏa ra một sức quyến rũ đàn ông, huống chi dáng dấp anh phong độ như vậy....

Hạ Tử Du đang suy nghĩ, cánh tay nóng bỏng của Đàm Dịch Khiêm như dây leo chậm rãi quấn quanh cái eo nhỏ nhắn của Hạ Tử Du, hạ giọng thì thầm bên vành tai mẫn cảm của Hạ Tử Du nói, "Đang nghĩ gì vậy?"

"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em." Hạ Tử Du cắn môi dưới, bất mãn nói.

"Bà xã, nhìn anh đi." Đàm Dịch Khiêm nghiêng người, giữ đầu nhìn Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du cố ý không xoay người, nghiêm túc dặn dò, "Anh bạn Đàm Dịch Khiêm à, em hy vọng sau này anh hãy trả lời những câu hỏi của bà xã anh hỏi trước rồi sau đó mới làm tiếp những chuyện khác.”

"Bà xã." Đàm Dịch Khiêm lại gọi.

Khi Đàm Dịch Khiêm lấy giọng nói hùng hậu này gọi cô, cô cũng biết nếu cô không nghe lời, anh chắc chắn sẽ không buông tha cho cô, cho nên, cô từ từ quay lại, nhưng cố ý vùi đầu vào trong ngực anh, không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh không hề tốn chút sức lực nào để nâng chiếc cằm của cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, trêu đùa nói: “Không ngại nói cho em biết, chồng em đối với những người phụ nữ khác không hề dậy nổi hứng thú, huống chi dựa vào sự quyến luyến em đến mức độ này của anh, em cảm thấy anh có khả năng đi tìm những người phụ nữ khác sao?”

Tầm mắt Hạ Tử Du thuận thế liếc xuống chỗ nào đó của anh, nhất thời đỏ mặt, "Anh...." Nói thật, căn cứ theo những đòi hỏi của người nào đó với cô mỗi đêm, quả thật là không có khả năng anh sẽ đi ra ngoài tìm những người phụ nữ khác, nhưng mà………….

Đàm Dịch Khiêm lưu manh nói, "Còn nghi ngờ sao? Được, để anh chứng minh lại một lần nữa cho em xem.............”

Hạ Tử Du chưa kịp hiểu ý, "A...."

Tấm chăn bị kéo lên khéo léo che lại một màn kích tình một lần nữa bộc phát giữa hai người, một đêm này nhất định là một đêm ân ái uyển chuyển tốt đẹp nhất.

---

Hôm sau.

Đàm Tâm và Đan Nhất Thuần ở bộ phận ngoại giao nói chuyện phiếm với nhau.

Sau khi vào vị trí, Đàm Tâm hỏi Đan Nhất Thuần: “Hôm qua chị Dư sắp xếp em với Dịch Khiêm đến hội sở tiếp khách, thế nào rồi? Dịch Khiêm có nói gì với em không?”

Đan Nhất Thuần nói nhỏ với Đàm Tâm: “Chị Tâm, em cảm thấy em không thích hợp ở đây..........Có lẽ em nên rời đi.”

Đàm Tâm nhíu mày, khó tin nói: “Chị vất vả lắm mới sắp xếp cho em vào Đàm Thị làm, giờ em lại nói muốn rời khỏi sao?”

Đan Nhất Thuần khổ sở nói: “Em tới đây là vì chị nói cần em giúp một tay, em cũng không phải là vì Dịch Khiêm..............Chị Tâm, em còn muốn làm bạn với anh ấy, không muốn vì ở lại nơi này mà khiến em và anh ấy sau này ngay cả bạn bè cũng không được.”

Đàm Tâm cầm tay Đan Nhất Thuần, cầu xin nói, "Nhất Thuần, coi như em giúp chị một lần này thôi.............. Chị rất cần em ở lại Los Angeles."

Đan Nhất Thuần lắc nhẹ đầu, "Cho dù em có muốn giúp chị, Dịch Khiêm cũng không để cho em tiếp tục ở lại nơi này đâu.......” Nhớ lại vẻ lạnh lùng mà Đàm Dịch Khiêm đối với mình, trong lòng Đan Nhất Thuần chợt cảm thấy quặn đau.

Đàm Tâm cũng nhẹ thở dài, "Chị nghe nói chị Dư sáng sớm nay đã bị Dịch Khiêm gọi vào phòng làm việc.... Chị nghĩ là lành ít dữ nhiều rồi, nhưng em yên tâm, chuyện em đến Đàm thị làm việc vốn là chủ ý của chị, nếu như Dịch Khiêm muốn trách phạt, chị tuyệt không để cho Dịch Khiêm làm tổn hại tới em.”

Trong lòng Đan Nhất Thuần thấp thỏm không yên.

Bất chợt chị Dư đi vào phòng làm việc của bộ phận ngoại giao.

Mọi người nhân viên nhìn thấy chị Dư lập tức khép nép cung kính.

Chị Dư đi tới trước mặt Đàm Tâm và Đan Nhất Thuần."Cô chủ, tổng giám đốc đã có quyết định rồi."

Đàm Tâm khẩn trương hỏi, "Thế nào?"

Hai mắt Đan Nhất Thuần mở to không yên lòng chờ nghe đáp án của chị Dư.

Sắc mặt chị Dư chán nản, chậm rãi nói, "Tổng giám đốc biết là tôi giúp cô để Cô Đan vào công ty làm việc, đã xuống lệnh điều tôi đến bộ phận nhân sự làm việc ba tháng, tổng giám đốc cảnh cáo tôi, nếu như tôi còn tự ý làm theo ý mình một lần nữa, sau này tôi không cần trở lại bên cạnh tổng giám đốc.”

Sắc mặt Đàm Tâm đột nhiên tái nhợt, "Dịch Khiêm sao có thể trách phạt chị nặng như vậy?” Đàm Tâm nhờ chị Dư giúp một tay là bởi chị Dư đã đi theo Đàm Dịch Khiêm nhiều năm, Đàm Dịch Khiêm thế nào cũng nể mặt chị Dư một phần, nhưng không có nghĩ đến....

Đan Nhất Thuần lúc này rũ mắt xuống, cũng đoán được được việc cô có thể ở lại công ty tỷ lệ chắc chắc sẽ là không.

Chị Dư tâm tình chán nản, cho nên không trả lời Đàm Tâm.

Đàm Tâm lại hỏi, "Vậy tôi và Nhất Thuần thì sao? Dịch Khiêm nói thế nào?"

Chị Dư trả lời, "Tổng giám đốc đã điều cô và cô Đan đến bộ phận hậu cần rồi...."

Đàm Tâm kinh ngạc, "Cái gì?"

Đan Nhất Thuần cũng giật mình ngạc nhiên ngước mắt, nhưng chuyện ngoài ý muốn của cô không phải là họ bị điều đến bộ phận hậu cần, mà là Đàm Dịch Khiêm cho phép họ ở lại Đàm thị.

Đàm Tâm lớn tiếng kêu gào: “Bộ phận hậu cần phải làm cái gì? Không phải là làm vệ sinh công ty đấy chứ?”

Chị Dư thành thật trả lời, "Cũng không đến nỗi như vậy, chính là sửa sang lại một số tài liệu của công ty và đưa các vật dụng cần thiết đến các ngành ban.”

Đàm Tâm tính tình tiểu thư lập tức nói: “Trời ơi, sao tôi có thể đến các ban ngành chỗ đó làm việc được chứ? Tôi không muốn đưa tài liệu cho những người đó, thật là mất mặt.”

Chị Dư bất đắc dĩ nói, "Tổng giám đốc nói rồi, nếu như cô không đồng ý, vậy thì đừng làm nữa........ Còn nữa, nếu như cô chủ và Cô Đan ở lại Đàm thị cũng cần thời gian thử việc, chỉ cần đạt yêu cầu của bộ phận hậu cần trong thời gian thử việc, hai người mới có thể tiếp tục ở lại Đàm thị làm việc.” Ngụ ý là Đàm Tâm và Đan Nhất Thuần muốn ở lại Đàm Thị làm việc cũng phải bỏ ra công sức của chính mình.

"Hả...." Đàm Tâm nhất thời nghẹ họng.

Đan Nhất Thuần trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Đàm Tâm sững sờ nhìn về phía Đan Nhất Thuần, "Dịch Khiêm điều chúng ta đến bộ phận hậu cần....... Có phải nghĩ là không muốn cho em có cơ hội gặp nó?” Nên biết rằng nhân viên bộ phận hậu cần tuyệt đối không có cơ hội lên được lầu 98.

Đan Nhất Thuần nhún vai, bình tĩnh bật ra, "Em nghe nói chiều qua Tử Du có tới công ty, nhất định cô ấy đã nghe chuyện em và chị vào công ty làm rồi.......... Em vẫn luôn lo lắng Tử Du sẽ hiểu lầm, hôm nay Dịch Khiêm sắp xếp như vậy, em cảm thấy cũng rất tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.