Từ sau khi đưa Liễu Nhiên trở lại nhà trẻ một, Hạ Tử Du thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc rảnh rỗi cô sẽ ngồi trong phòng sách, cố gắng tạo nhiều cơ hội nói
chuyện phiếm với bà Đàm, nhưng thời gian bà Đàm ở nhà không nhiều, phần
lớn thời gian bà đều ra ngoài làm hoạt động từ thiện, hoặc không thì bà
cũng sẽ đến bệnh viện chăm sóc ông Đàm, nên cơ hội Hạ Tử Du muốn gần gũi thân thiết hơn với bà cũng không nhiều lắm.
Buổi trưa ngày hôm đó, Hạ Tử Du vừa từ lầu hai xuống, thì nhìn thấy sắc mặt bà Đàm không được tốt đi vào phòng khách.
Hạ Tử Du nghi ngờ, ngay sau đó đi đến trước mặt bà Đàm, cung kính hỏi,
"Viện trưởng, mẹ sao vậy? Sắc mặt mẹ xem ra không tốt lắm."
Cả
người bà Đàm tỏa ra hơi thở tức giận, để túi xách khảm ngọc phỉ thúy đắt tiền lên ghế sofa, ngước mắt nhìn về hướng Hạ Tử Du, giọng điệu cũng
không khách sáo, "Cô tới đúng lúc lắm, tôi có việc muốn hỏi cô."
"Dạ."
Bà Đàm ngồi xuống ghế sofa, sau đó dùng ánh mắt bảo Hạ Tử Du ngồi xuống bên cạnh bà.
Hạ Tử Du chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bà Đàm, kiên nhẫn chờ đợi bà Đàm nói vào vấn đề.
Bà Đàm liếc nhìn Hạ Tử Du, giọng nói không hề che giấu sự tức giận, "Cô có biết hôm nay tôi đi tham gia hoạt động từ thiện gặp phải những người
nào không?"
Hạ Tử Du nhẹ lắc đầu.
Bà Đàm tức giận nói,
"Chính là bà chủ chủ tịch tập đoàn ‘Hoa Thiên’, còn có bà chủ của đại sứ quán Mỹ tại Trung Quốc..... Những người này cũng chỉ nhờ chồng mình
hoặc con trai ở trong giới thượng lưu nên có chút danh vọng, vậy mà hôm
nay lại dám quở trách tôi? Thật là tức chết mất thôi...."
Hạ Tử
Du nghi ngờ, "Viện trưởng mẹ tức giận cái gì vậy?" Hạ Tử Du mặc dù rất
ít giao thiệp với giới thượng lưu, nhưng cũng nghe qua những người trong giới thượng lưu này, chỉ là, Hạ Tử Du cảm thấy những người này không
dám coi thường bà Đàm, bởi vì theo cô được biết, những người đứng sau
những tập đoàn này hoặc những vị quan chức thường ngày đều muốn nịnh bợ
Đàm thị, dù sao Đàm thị cũng là tập đoàn thương mại châu Á duy nhất có
mặt trong bảng xếp hạng Forbes.
Bà Đàm lập tức lien tục hít thở, lúc này mới kìm chế được tức giận nói: “Bà chủ Tô của tập đoàn
“Hoa Thiên” đó, bà tôi năm nay năm mươi tuổi, tuy chỉ có một đứa con
trai, nhưng cô con dâu rất hăng hái sinh cho bà tôi hai đứa cháu đích
tôn, bà tôi thường hay khoe ở trước mặt tôi hai hai đứa cháu trai của bà ấy rất ngoan, hôm nay lại còn mời tôi đến bữa tiệc đầy tháng đứa cháu
trai thứ ba nữa chứ....... Cô nói tôi có thể không nổi giận sao?"
Nghe bà Đàm kể lại xong, trên trán Hạ Tử Du nhất thời nổi đầy hắc tuyến, "Hả...." Thì ra viện trưởng tức giận là vì chuyện này.
Thật ra thì bà Đàm tức giận vậy cũng là chuyện bình thường, theo truyền
thống của người Trung Quốc, cháu đích tôn là phải có, mà ở xã hội thượng lưu vẫn có thói quen âm thầm so tài cao thấp như vậy, cho nên mới có
rất nhiều người phụ nữ muốn gả vào nhà giàu với nhiệm vụ chính là sau
này giúp cho chồng đời sau con cháu đầy đàn.
Bà Đàm nhìn Hạ Tử Du, nghiêm túc hỏi, "Tôi hỏi cô, Dịch Khiêm và cô có dùng biện pháp tránh thai hay không?"
Đột nhiên bị bà Đàm hỏi tới vấn đề tế nhị như vậy, sắc mặt Hạ Tử Du thoáng ửng hồng, trầm mặc lắc đầu.
Bà Đàm chất vấn, "Nếu không dùng biện pháp tránh thai, vậy sao cô và Dịch
Khiêm cũng đã kết hôn hơn nửa năm, tại sao cô vẫn chưa mang thai?”
Hạ Tử Du bình tĩnh giải thích, "Viện trưởng, chuyện con cái nên thuận theo tự nhiên.”
"Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên.... Tôi làm sao biết được các người
muốn thuận theo tự nhiên đến bao giờ?” Bà Đàm tức giận chất vấn, "Dịch
Khiêm yêu thương cô như vậy, tôi tin nguyên nhân không mang thai không
phải vì các người không cố gắng, vấn đề nhất định là bởi do cô.......
Tôi muốn hỏi cô, căn bệnh mà trước đây cô không thể mang thai có phải
vẫn chưa chữa khỏi hẳn hay không hả? Dịch Khiêm vì chiều theo ý cô nên
cũng chưa muốn có con phải không?”
Hạ Tử Du lập tức lắc đầu,
"Viện trưởng, sức khỏe con đã bình phục rất tốt, bác sĩ nói nếu con muốn mang thai cũng không có vấn đề gì, con và Dịch Khiêm cũng hy vọng có
thêm một đứa nữa....... Chỉ là, có thể là do con tự tạo cho mình áp lực quá lớn nên tạm thời còn chưa có thai được.”
Bà Đàm phiền não
nói, "Bây giờ tôi cũng đã năm mươi sáu tuổi rồi, nhìn người khác bồng bế cháu này đến cháu kia, tôi cũng muốn có niềm vui thú của tuổi già....
..... Mặc dù cô sinh cho Nhà họ Đàm chúng tôi một đứa cháu gái, nhưng
Ngôn Ngôn vẫn là con gái, con bé sau này cũng phải đi lấy chồng, không
thể thừa kế sự nghiệp của Dịch Khiêm được, tôi hy vọng trong chuyện con
cái này, cô và Dịch Khiêm có thể chú ý hơn một chút...........”
Hạ Tử Du gật đầu, "Con biết rồi."
--- -----
Lúc ăn tối Đàm Dịch Khiêm phát hiện ra người phụ nữ của anh có cái gì đó
rất lạ, lúc dùng cơm cứ vùi đầu ăn cơm, ngay cả khi Liễu Nhiên nói
chuyện với cô cô cũng thẫn thờ không nghe thấy, cho nên nhân lúc bà Đàm
đưa Liễu Nhiên ra phòng sách chơi, Đàm Dịch Khiêm liền tóm người phụ nữ
của anh kéo đến phòng ngủ.
Để Hạ Tử Du đứng yên ở trước người
mình, hai tay vòng từ phía sau ôm lấy cô, ngửi mùi hương tóc cô, Đàm
Dịch Khiêm nhẹ giọng hỏi, "Bà xã, sao vậy? Lúc ăn tối cũng không nói gì, nhìn em có vẻ mang đầy tâm sự.”
"Ông xã, hay là ngày mai chúng
ta đến bệnh viện kiểm tra lại xem sao.......” Hạ Tử Du nắm giữ bàn tay Đàm Dịch Khiêm đang vòng qua eo cô, nghiêm túc nói, "Chúng ta kết hôn
đã hơn nửa năm rồi, mà chúng ta.... À cũng coi như rất cố gắng rồi,
nhưng tai sao đến nay vẫn chưa có con?”
"Tại sao lại suy nghĩ
chuyện này? Con cái không phải nói có là có, mọi việc cứ để từ từ đi."
Đàm Dịch Khiêm trước sau vẫn dùng lời lẽ dịu dàng an ủi cô.
Hạ Tử Du chậm rãi nói, "Hôm nay mẹ anh rất giận, mẹ nói mẹ đi tham gia hoạt
động từ thiện thấy bạn bè ai cũng có mấy đứa cháu đích tôn, cho nên hy
vọng em cũng có thể mau chóng sinh con cho anh.......... Thật ra thì em cũng muốn sinh con, nhưng cũng không biết sao lại thế này, càng muốn
thì lại càng khó thực hiện.” Cơ thể con người thật kỳ diệu, giống như
lúc cô mới mang thai Liễu Nhiên, cô căn bản cũng không nghĩ tới là có,
nhưng lại dễ dàng có như vậy.
Đàm Dịch Khiêm trêu chọc, "Thì ra là bà xã anh muốn làm co heo mẹ.”
"Làm gì có...." Hạ Tử Du bị lời nói của Đàm Dịch Khiêm chọc cho cười, " Em biết anh cũng thích có con lắm.”
"Vậy em tính xem muốn sinh cho anh mấy đứa?” Đàm Dịch Khiêm xoay người Hạ Tử Du lại, để cô đối mặt với mình.
"Em không biết, nhưng ít ra phải có hai đứa, em cảm thấy nếu chỉ có một
mình Liễu Nhiên, sau này Liễu Nhiên sẽ rất cô đơn.” Hạ Tử Du vừa dịu
dàng vuốt nhẹ mái tóc Đàm Dịch Khiêm vừa nói.
Giọng nói của Đàm Dịch Khiêm đột nhiên trở nên khàn khàn, mang theo vài phần tà tứ, "Có lẽ là do anh không đủ cố gắng."
Hạ Tử Du đánh nhẹ vào lồng ngực Đàm Dịch Khiêm, cả mặt đỏ bừng, "Nói bậy không à."
Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, nhẹ giọng nói, "Hứa với anh,
chuyện con cái đừng tự tạo áp lực cho mình, như vậy em sẽ cảm thấy rất
mệt mỏi."
Hạ Tử Du tựa vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, nhẹ gật đầu.
....
Mặc dù Đàm Dịch Khiêm không cho phép, nhưng buổi chiều hôm sau Hạ Tử Du vẫn đến bệnh viện một chuyến.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Hạ Tử Du xong, theo lệ cũ hỏi thăm Hạ Tử Du vài vấn đề.
"Cô Hạ, xin hỏi vợ chồng hai người có hài hòa về phương diện sinh hoạt vợ chồng không?"
Hạ Tử Du hơi đỏ mặt, "Dạ."
"Lần gần đây nhất khi hai người sinh hoạt là lúc nào?”
Sắc mặt Hạ Tử Du càng thêm ửng hồng, cô trả lời: “Tối hôm qua.”
Bác sĩ gật gật đầu, sau khi xem xong bản báo cáo kiểm tra rồi nói, "Cô Hạ, tôi đã kiểm tra cho cô, cơ thể cô đang trong trạng thái khỏe mạnh rất
tốt, muốn có con cũng không phải vấn đề gì lớn. Căn cứ vào chu kỳ sinh
lý của cô, mấy ngày nay là thời kỳ thụ thai tốt nhất của cô, nếu như
muốn nhanh chóng có con, đề nghị hai vợ chồng trong mấy ngày tới cố gắng sinh hoạt vợ chồng nhiều hơn một chút. Còn nữa... Cơ thể cô Hạ thiên
về hư nhược, tôi đề nghị cô trong ngày tốt nhất nên bổ sung thực phẩm bổ dưỡng ở phương diện này, như vậy đến lúc cô mang thai cũng có thể khỏe
mạnh để chăm sóc cho thai nhi.”
Hạ Tử Du hoài nghi hỏi, "Bác sĩ, cơ thể tôi thật sự không có vấn đề chứ?"
Bác sĩ cười nhẹ, "Cô Hạ, thật ra thì hàng năm chúng tôi đều gặp những
người khỏe mạnh như cô nhưng cũng chưa mang thai được, thông thường mà
nói như vậy đều là do bị căng thẳng và tự tạo áp lực cho mình.........
Cho nên cô Hạ cô đừng quá lo lắng, chỉ cần bình tĩnh chờ đợi em bé đến
là được rồi."
Hạ Tử Du cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ mỉm cười, "Cám ơn bác sĩ."
Bác sĩ đưa báo cáo kiểm tra cho Hạ Tử Du, thân mật dặn dò, "Nhớ là không nên tạo áp lực quá lớn cho mình."
"Dạ."
--- -----
"Đàm thị."
Thư ký Lệ Toa đi vào phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm, cung kính nói với
Đàm Dịch Khiêm, "Tổng giám đốc, ngài Tác Nhất Nhĩ cùng ngài Lan Ba hẹn
ông tối nay đến thương lượng về chuyện hạng mục ở phía Tây.”
Tác Nhất Nhĩ và Lan Ba chính là hai vị quan chức chính phủ đã cùng Đan Nhất Thuần xuất hiện vào đêm xã giao đó.
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Cô chọn một thời gian rồi hẹn với họ."
Lệ Toa gật đầu, dừng một chút, lại hỏi, "Tổng giám đốc, Tác Nhất Nhĩ ông
hy vọng ông có thể dẫn theo cô Đan cùng ông đến hội sở, ông ấy nói ông
ấy thích nói chuyện với cô Đan.”
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày lại.
Đan Nhất Thuần dường như được trời sinh cho khả năng giao tiếp, chỉ trong
một đêm đã để lại ấn tượng rất tốt với Tác Nhất Nhĩ và Lan Ba, Đàm Dịch
Khiêm không thể không thừa nhận so với các cô gái ở bộ phận ngoại giao
mà nói, mặc dù Đan Nhất Thuần chưa bao giờ tham gia xã giao nhưng đã làm rất tốt.
Đàm Dịch Khiêm im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói, " Cô sắp xếp Đan Nhất Thuần tối nay đến hội sở đi!"
Tác Nhất Nhĩ cùng Lan Ba chính là then chốt quyết định hạng mục phía Tây có thể tiến hành thuận lợi hay không, nếu như ngay cả yêu cầu đơn giản này của Tác Nhất Nhĩ mà Đàm Dịch Khiêm cũng từ chối, chỉ sợ Tác Nhất Nhĩ và Lan Ba sẽ cho rằng, Đàm Dịch Khiêm dường như không đủ thành ý.
"Vâng." Lệ Toa lập tức ra khỏi phòng.
Sau khi Lệ Toa rời đi, Đàm Dịch Khiêm thả bút máy trong tay ra, cầm lên điện thoại trên bàn gọi điện thoại cho Hạ Tử Du.
Lúc này Hạ Tử Du vừa từ bệnh viện trở về, đúng lúc đang bước vào cửa nhà.
Nghe tiếng điện thoại di động vang lên, Hạ Tử Du hít liên tục hai hơi thật
sâu để điều chỉnh lại hơi thở quá nặng vì từ ngoài vừa mới về, mỉm cười
nghe điện thoại, "Ông xã."
Đàm Dịch Khiêm dựa vào thành ghế, ánh mắt dịu dàng trông nhìn về phía trước, trầm giọng nói, "Bà xã, em ở nhà làm gì rồi?"
"À, em vừa mới đi dạo ngoài vườn hoa....Đợi chút nữa bảo tài xế chuẩn bị đến nhà trẻ đón Liễu Nhiên.”
Nghe thấy giọng nói của Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm cảm thấy thoải mái hơn bội phần, anh nhẹ giọng nói, "Có nhớ anh hay không?"
"Làm gì có ai mà cứ cả ngày chỉ hỏi vấn đề này chứ!" Hạ Tử Du tuy là nói
giọng trách cứ, nhưng nụ cười trên mặt cùng giọng nói ngọt ngào đều thể
hiện tâm tình của cô.
Đàm Dịch Khiêm tưởng tượng nụ cười ngọt
ngào trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, bất đắc dĩ mở miệng, "Tối nay có thể anh về muộn.”
Hạ Tử Du hỏi, "Phải đi xã giao sao?"
"Ừ, lần trước đã nói với em, những người đó là quan chức chính phủ của hạng mục ở phía Tây.”
"Được rồi, nhớ không được về quá mười hai giờ, nếu không em cho anh ngủ ở ngoài luôn.” Hạ Tử Du dặn dò.
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm khẽ nhếch cười, "Được."
Hạ Tử Du nhìn lướt qua phát hiện trong phòng sách không có người giúp việc nào, vì thế liền giống như kẻ trộm nhỏ giọng nói, "Ông xã, em rất nhớ
anh."
Giọng hơi khàn Đàm Dịch Khiêm nói, "Chờ anh về.”
Chỉ có Hạ Tử Du mới hiểu những lời này của Đàm Dịch Khiêm là còn hàm chứa một ý nghĩa khác.
Hạ Tử Du cố ý làm bộ nghe không hiểu, khuôn mặt ửng đỏ hỏi, "Anh còn việc gì không?"
Đàm Dịch Khiêm do dự một chút rồi nói, "Anh phải báo cáo chi tiết với bà xã đại nhân chứ, người đi theo anh xã giao là với khách là Đan Nhất
Thuần."
"Hả.... Được rồi."
Mặc dù không nghe được Hạ Tử Du có vẻ gì là không muốn, nhưng ở phương diện này hầu hết không có người
phụ nữ nào đều có thể rộng lượng được, Đàm Dịch Khiêm bổ sung them nói,
"Đan Nhất Thuần để lại ấn tượng tốt với hai vị quan chức chính phủ đó
nên họ hy vọng có thể gặp cô ấy, chỉ là công việc, hơn nữa anh đảm bảo
chỉ có lần này thôi.”
Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ, em tin anh." Thật
ra thì cô đã nghe nói chuyện Đan Nhất Thuần và Đàm Tâm bị điều đến bộ
phận hậu cần, cô cảm thấy về mặc tình cảm Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn là một người đàn ông lý trí, cho nên cô cũng không có gì cần phải lo lắng.
Đàm Dịch Khiêm để miệng vào điện thoại di động hôn một cái, "Cám ơn bà xã."