Đó là ngày hôm sau khi cô tới Los Angeles.... Kim Trạch Húc muốn mời cô tham gia buổi tiệc khai trương khách sạn.
Cô không muốn làm Kim Trạch Húc không vui, cho nên đã đồng ý với anh.
Đêm đó Kim Trạch Húc uống say đến mê man, là cô đỡ Trạch Húc về phòng của
anh, nhưng cô không ngờ Kim Trạch Húc say rượu nên nói nhầm số phòng,
làm cho cô vào nhầm phòng người khác.
Cô không biết người ở
trong phòng đó là ai, nhưng dường như người đó cũng đang say, anh ta vừa thấy cô đỡ Kim Trạch Húc vào phòng anh ta thì tức giận kéo Kim Trạch
Húc ra khỏi người cô.....
Kim Trạch Húc vì say rượu mà ngã nhào xuống đất, cô muốn đỡ Kim Trạch Húc dậy, người kia lại kéo cô vào phòng.
Người đó có ý đồ xàm sỡ với cô, cô rất sợ, khóc kêu cứu, cũng cố gắng hết sức giãy giụa.
May mắn là lúc người đàn ông đó lôi kéo quần áo của cô thì Kim Trạch Húc đá văng cửa phòng ra.
Kim Trạch Húc đã nghe thấy tiếng kêu khóc của cô, trong phút chốc tỉnh hẳn
rượu đá văng cửa phòng chạy vào, sau khi nhìn thấy người đàn ông có ý đồ bất chính với cô, anh lập tức cầm bình hoa trang trí trong phòng lên
hung hăng nèm vào người kia, làm cho người đó bị thương hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt anh chợt sẫm lại, lên tiếng hỏi, "Kim Trạch Húc cứu em?"
Cô gật mạnh đầu, "Anh ấy vì cứu em đã bị người kia làm bị thương, cánh tay anh ấy còn bị người đó cắt một đường thật lớn...... Cho nên em đưa
Trạch Húc trở lại phòng của anh ấy, lúc đó em định báo cảnh sát.”
Anh đột nhiên hỏi, "Hắn ta bảo em đừng báo cảnh sát?"
Cô kinh ngạc, "Làm sao anh biết?"
Anh không giải thích, "Em nói tiếp đi."
Cô từ từ kể tiếp, "Lúc em chuẩn bị báo cảnh sát, Trạch Húc nói anh ấy chỉ
bị một vết thương nhỏ, nên bảo em đừng báo cảnh sát, bởi vì nếu báo cảnh sát, dựa vào thân phận đại chúng của anh ấy thì chuyện này sẽ rất nhanh bị đồn thổi lên, mà đối với danh dự của em cũng không tốt, cộng thêm
lúc đó em vì nếu đưa chuyện này ra ánh sáng rồi anh sẽ biết em đến Los
Angeles, cho nên em đồng ý với Trạch Húc........... Trạch húc nói rằng
chỉ là vết thương nhỏ không chịu đi bệnh viện, nhưng vì vết thương bị
nhiễm trùng cho nên anh ấy bị sốt, vì thế suót hai ngày em ở trong phòng chăm sóc cho anh ấy, may mắn là đến ngày thứ ba thì anh ấy cũng hạ sốt, tình trạng cánh tay cũng chuyển biến tốt, do đó mà em ở lại Los Angeles thêm mấy ngày....Lúc em muốn quay lại Male, Trạch Húc nói anh ấy vừa
hoàn thành xong một hạng mục khách sạn đang muốn đi du lịch chơi cho
thoải mái, cho nên anh ấy cùng em trở lại Male, nhưng thật ra em biết
Trạch Húc là không yên tâm để em về Male một mình............”
Chân mày anh hơi nhíu lại, “Tại sao đến bây giờ em vẫn không nói với anh chuyện này?”
"Bởi vì...." Hạ Tử Du chần chờ một giây sau mới nói, "Bởi vì nếu anh biết
chuyện đêm đó, rất có thể anh cũng sẽ biết chuyện Kim Trạch Húc là anh
trai em."
Ánh mắt anh nặng nề hỏi, "Tại sao?"
Cô thành
thật trả lời, "Sau khi em và Trạch Húc về đến Male, có lẽ lần đó do phải truyền nước biển nên cánh tay Trạch Húc đã bị nhiễm trùng lại, dẫn đến
sốt cao........Em buộc phải đưa Trạch Húc đi bệnh viện, bác sĩ nói sốt
cao là do vết thương trên cánh tay gây ra, cho nên phải truyền máu cho
Trạch Húc.......... Đúng lúc ấy, cạnh phòng của Trạch Húc có một đứa
bé đang bệnh cần truyền máu gấp, em vừa hay thuộc nhóm máu với đứa bé
đó, vì vậy em cũng đi lấy máu....... Sau khi kiểm tra Trạch Húc sốt cao đúng thật là do vết thương ở tay gây ra, cũng không đáng lo ngại, sau
khi Trạch Húc rời khỏi Male thì anh tới. Em với anh đến Los Angeles, bởi vì cởi bở được hiểu lầm nên dần dần chúng ta quay lại với nhau.......
Sau khi chúng ta kết hôn, có một lần anh gạt em tới khách sạn, đêm đó
anh lại nhấn mạnh muốn em nói em chỉ thuộc về anh, em đoán có lẽ anh để ý đến hai đêm em ở với Trạch Húc trong khách sạn LLD, khi đó em vốn muốn
giải thích với anh, nhưng lúc đó chúng ta vẫn chưa kết hôn, hơn nữa anh
cũng không hỏi em việc này, cho nên em không có giải thích với anh....
......”
Anh ôm cô vào trong lòng, sau đó hôn nhẹ lên mái tóc cô, “Anh biết rõ chỉ thuộc về anh.”
Hạ Tử Du đưa tay ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, tiếp tục nói, "Sau khi chúng ta
kết hôn, có một lần em dọn lại đồ đạc, phát hiện bản báo cáo kết quả xét nghiệm máu lúc em và Trạch Húc ở Male, vô tình phát hiện mẫu báo cáo
của em và anh ấy có nhiều điểm tương tự, có lẽ khi em sinh Liễu Nhiên
cũng chú ý tới mẫu máu của Liễu Nhiên có nhiều điểm tương tự với mẫu máu của em, hiện giờ lại nhìn thấy mẫu máu tương tự như thế này, em cảm
thấy nghi ngờ, cho nên em lấy mẫu máu của Trạch Húc cùng của em mang tới bệnh viện kiểm tra giúp em, kết quả là làm sao em cũng không ngờ
tới...... Bác sĩ xác nhận Trạch Húc và em là anh em cùng ba khác mẹ.”
Anh hơi nhíu mày, "Em tin chắc đây là sự thật?"
Cô nhẹ lắc lắc đầu, "Em không muốn tin, nhưng chuyện rõ ràng như vậy, em
nghĩ rằng kết quả báo cáo không thể nào sai được......”
Đôi mắt
đen sâu thẳm của anh bắn ra sự ảm đạm lạnh lẽo, "Cho nên, vì Kim Trạch
Húc là anh trai em, mà em hết lần này đến lần khác cầu xin anh bỏ qua
cho hắn.”
Cô áy náy nhìn anh, không muốn giấu giếm nữa, thẳng
thắn nói, "Dịch Khiêm, nguyên nhân chủ yếu em cầu xin anh đúng là em
nghi ngờ Trạch Húc là anh trai em, nhưng, cứ coi như không đúng là
nguyên nhân này, em vẫn sẽ cố gắng cầu xin anh bỏ qua cho anh ấy....”
Anh im lặng không nói.
Cô cho là anh đang tức giận, cô nghiêm túc bổ sung thêm, "Có lẽ anh ấy
giấu em rất nhiều chuyện, hoặc giả như anh ấy có làm nhiều chuyện nhằm
phá tình cảm chúng ta, nhưng trước sau anh ấy vẫn chưa bao giờ làm tổn
thương em, nếu như không có anh ấy, vào mấy năm trước em đã không còn
dũng khí để sống tiếp trên cõi đời này....... Nếu anh ấy đúng là anh
trai em, tận mắt nhìn thấy anh làm hại anh ấy, em không thể trơ mắt nhìn anh ấy gặp chuyện không may....... Hôm Liễu Nhiên làm phẫu thuật, em
chỉ muốn đi gọi một cuộc điện thoại, nếu bảo em làm ngơ, thật sự em
không làm được........”
Anh hôn lên gò má của cô, "Việc đó là lỗi của anh."
"Em biết em nên đem chuyện em nghi ngờ Trạch Húc là anh trai em nói cho anh biết, giữa chúng ta sẽ không có mâu thuẫn, càng không phải cãi nhau,
nhưng mà.......” Cô ngước mắt lên nhìn anh, nghẹn giọng nói, “Em biết
nếu em nói cho anh sự thật này, kết quả là anh sẽ càng không bỏ qua cho
Trạch Húc, đúng không?”
Anh nhìn hai hàng nước mắt của cô, không trả lời.
Cô hít sâu một hơi sau đó nói, "Cho tới bây giờ anh chưa bao giờ có thiện
cảm với Trạch Húc, hơn nữa Trạch Húc lại làm nhiều chuyện như vậy, anh
càng không thể bỏ qua cho anh ấy.........” Đây cũng là nguyên nhân cho
tới bây giờ cô vẫn không dám nói với anh chuyện cô và anh từng bị thẩm
vấn trên tòa là do Kim Trạch Húc.
Anh nhíu mày, "Em chưa nói với Kim Trạch Húc?"
Cô gật đầu, "Em không muốn nói cho anh ấy biết chuyện này bởi vì anh ấy
từng nói với em chuyện anh ấy bị bắt đưa đến ở cô nhi viện như thế nào,
anh ấy nói anh ấy rất mang ơn Kim Nhật Nguyên đã nhận nuôi dưỡng anh ấy, anh ấy rất căm ghét người ba ruột đã vứt bỏ mình, em khó có thể tưởng
tượng được nếu như anh ấy biết người ba ruột đã vứt bỏ anh ấy chính là
người ba đã nhận nuôi anh ấy, anh ấy sẽ đau khổ như thế nào, ít nhất nếu là em thì em cũng không thể chấp nhận một người ba như thế, quan trọng
hơn nữa là Trạch Húc rất luôn hiếu thắng, nếu như anh ấy biết anh ấy là
người của Kim gia, mâu thuẫn giữa anh và anh ấy sẽ càng tăng lên.... Em
vốn nghĩ có thể thông qua cố gắng của em mà quan hệ của hai người sẽ cải thiện, nhưng em không nghĩ rằng lần cuối cùng em cầu xin anh bỏ qua cho anh ấy, anh ấy lại sai người hãm hại anh........... Em không thể nào
hiểu nổi, cho nên em xin anh cho em cơ hội đi gặp anh ấy, vậy mà, anh ấy lại cố chấp hiếu thắng ngoài sức tưởng tượng của em, mặc dù em không để cho anh ấy biết anh ấy là anh trai em, anh ấy cũng sẽ không từ bỏ tranh giành với anh, vì vậy em bất đắc dĩ nói cho anh ấy chuyện em và anh ấy
là anh em, vì muốn xác định kết quả, em còn đi cùng anh ấy tới bệnh viện thử máu........ Điều làm em vui mừng chính là, sau khi anh ấy biết em
và anh ấy thật sự là anh em, mặc dù anh ấy có hơi chán nản nhưng nghĩ
đến hạnh phúc của em, cho nên anh ấy quyết định buông tay.......... “
"Em nha.......” Ngay lúc này, anh vuốt vuốt mái tóc mềm mại như tơ lụa của cô cười nói, “Lúc nào cũng luôn tốt bụng như thế.”
Cô không hiểu hỏi, "Sao lại nói như vậy?"
Anh nói chuyện rất dịu dàng, "Kim Trạch Húc chính là lợi dụng sự tốt bụng
của em mới khiến cho giữa chúng ta xảy ra nhiều vấn đề như vậy.”
Cô giật mình ngạc nhiên, "Lợi dụng em?"
Anh vuốt nhẹ sườn mặt cô, vì Kim Trạch Húc mà giữa bọn họ nhiều lần xảy ra tranh chấp anh cảm thấy vô cùng hối hận, "Em nên sớm nói những chuyện này với anh."
Cô cụp mắt xuống, "Em không thể nói cho anh biết, anh sẽ không bỏ qua cho Trạch Húc.......”
Giọng điệu anh nói chuyện vẫn ôn hoàn nhưng lại để lộ ra sự tức giận cực hặn, "Thật sự thì anh cũng định không bỏ qua cho hắn!”
Cô khẩn cầu, "Đừng như vậy, anh ấy sẽ không quay lại phá tình cảm của chúng ta nữa đâu....."
"Anh không tha cho hắn không phải vì hắn là con trai của Kim Trạch Nguyên,
mà bởi vì hắn ti tiện lợi dụng em để phá hại tình cảm của chúng ta.”
Cô không hiểu, "Cái.... Cái gì?"
Anh chậm rãi nói, "Hắn rõ ràng lợi dụng sự thiện lương của em mới có thể giả mạo làm anh trai em.”
Cô lắc đầu, "Anh nói Trạch Húc giả mạo anh trai em? Làm sao có thể..........”
"Những chuyện đó em cho rằng chỉ là trùng hợp nhưng Kim Trạch Húc là đang lợi dụng em.”
"Không thể nào.... Những chuyện này sao có thể trùng hợp được?"
"Anh sẽ chứng minh cho em xem."
Cô sững sờ.
Anh thật sự tức giận và buồn bực với cô, nhưng anh lại không thể trách móc gì được cô.
Suy nghĩ của cô anh có thể hiểu, nhưng trên phương diện về mặc tinh tưởng cô vẫn chưa hoàn toàn đứng về phía anh.
Nếu như cô toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, sau khi cô biết sự thật Kim
Trạch Húc và cô là anh em thật sự, cô sẽ nói cho anh biết, sau đó cố
gắng thuyết phục anh tha thứ cho những việc làm của Kim Trạch Húc, cô là vợ của anh, ít nhất cô nên có tự tin có thể thuyết phục anh, bởi vì cô
phải tin tưởng rằng vì cô bất cứ chuyện gì anh cũng có thể sẵn lòng
làm.........
Anh khẽ thở dài, "Anh cảm thấy may mắn vì em không có cố chấp giấu anh chuyện này đến cùng.”
Không hiểu sao, cô cảm thấy tâm trạng anh lúc nói câu này có một chút thất vọng, cô nghiêm túc hỏi anh, "Anh trách em sao?"
Anh lắc đầu, giọng xúc cảm nói, "Anh đã hết cách với em."
Trên đời này cũng chỉ có có một người mà anh mãi mãi không thể để cho kẻ khác cướp đi.
Cô dựa vào trong ngực anh, nhỏ nhẹ nói, "Em hứa với anh từ nay về sau sẽ không gạt anh bất cứ chuyện gì nữa.”
Anh nâng nhẹ khuôn mặt cô lên, lời thấm thía sâu xa nói, "Bà xã, anh chỉ
cần em hứa với anh một chuyện, sau này, mặc kệ như thế nào cũng phải tin tưởng anh, tin anh có thể vì em mà làm bất cứ chuyện gì.”
Cô gật đầu, "Dạ."
Anh đặt lên đôi môi cô một nụ hôn yêu thương, giống như đã trải qua một
trận hết sức mệt mỏi nói, “Chuyện của Kim Trạch Húc anh không cho phép
em tham dự, bất kể anh ta có phải là anh trai em hay không, em phải tin
tưỡng ông xã em sẽ xử lý tốt chuyện này.”