Hạ Tử Du rối rắm nói, "Sao anh cũng có tư tưởng truyền thống như thế?"
Đàm Dịch Khiêm cười nhẹ, "Em không phải vẫn luôn muốn có mối quan hệ than
thiện hơn với mẹ anh sao? Nếu như em sinh cho bà một đứa cháu đích tôn,
bà ấy sẽ nâng em lên đến tận trời.......”
Hạ Tử Du gật đầu, "Ừm, nếu như sinh con trai, mẹ anh nhất định sẽ rất vui.... Nhưng mà nếu như là con gái nữa thì sao đây?"
Đàm Dịch Khiêm ấm giọng nói, "Sinh xong đứa này chúng ta sẽ không sinh thêm nữa, cho nên, mặc kệ là trai hay gái, anh cũng đều yêu chúng như nhau.”
"Ừ, em cũng cảm thấy có hai đứa bé đã rất hạnh phúc rồi.”
Trên thực tế, Hạ Tử Du cũng rất sợ khi nghĩ đến việc sinh con, bởi vì lúc cô sinh Liễu Nhiên đã gặp không ít khó khăn, cho nên trong lòng ít nhiều
cũng còn chút ám ảnh.
Giống như biết được sự lo lắng trong lòng
Hạ Tử Du, Dịch Khiêm ấn cô vào trong ngực, mang đến cho cô sự ấm áp, nhỏ giọng nói, "Anh sẽ không để em một mình đối mặt với những chuyện như
thế nữa.”
Hạ Tử Du ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, hạnh phúc nói, "Dạ."
Buổi chiều.
Hạ Tử Du ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm nhàn
nhã lật xem Fashion Magazine, đột nhiên luật sư Aston đi vào.
"Tổng giám đốc."
Hạ Tử Du để tạp chí xuống, "Dịch Khiêm tạm thời có hội nghị, bây giờ đang trong buổi họp."
Bất ngờ nhìn thấy Hạ Tử Du ngồi trên ghế sofa, Aston khựng lại lên tiếng chào hỏi, "Bà tổng giám đốc."
Hạ Tử Du mỉm cười nói với Aston, "Anh tìm Dịch Khiêm có chuyện gì sao?!"
Aston gật đầu, "Dạ, hạng mục ở bộ phận phía Tây có một số vấn đề liên quan
đến pháp luật muốn cùng thương lượng với tổng giám đốc.... Vậy chút nữa
tôi sẽ trở lại sau."
"Được."
Nhưng, lúc Aston xoay người chuẩn bị đi, Hạ Tử Du như chợt nhớ ra điều gì, cô gọi, "Aston, anh chờ một chút."
Aston xoay người lại, cung kính nói, "Bà tổng giám đốc cô có gì cần cặn dặn sao?"
Hạ Tử Du lễ phép nói, "Anh có thể ở lại đây một chút được không? Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
"Được."
Ngay sau đó Aston ngồi xuống ghế sofa đối diện với Hạ Tử Du, nghi ngờ nói, "Bà tổng giám đốc cô có chuyện muốn hỏi tôi sao?"
"À...." Hạ Tử Du do dự một lúc rồi nói, "Aston, thật ra thì, hai ngày trước tôi tới tìm Dịch Khiêm, vô tình nghe thấy anh và Dịch Khiêm nói chuyện....
Tôi mơ hồ nghe Dịch Khiêm và anh nhắc tới giấy thỏa thuận, tôi muốn hỏi
chính là, giấy thỏa thuận đó đưa cho ai?”
Aston đẩy gọng kính trên mũi, bình tĩnh nói, "Giấy thỏa thuận đó là đưa cho cô Đan."
Hạ Tử Du kinh ngạc, "Nhất Thuần?"
Aston gật đầu, "Tổng giám đốc đưa giấy thỏa thuận thôi việc cho cô Đan, có
giấy thỏa thuận này, cô Đan có thể nhận được nhiều khoản tiền phụ cấp
từ công ty.”
Đôi mắt Hạ Tử Du mở thật to, "Dịch Khiêm đuổi việc Nhất Thuần rồi?" Khó trách hôm nay cô tới công ty không có nhìn thấy
Nhất Thuần, cô đang định chờ Đàm Dịch Khiêm quay lại sẽ hỏi.
Aston cười cười, "Tổng giám đốc làm như vậy dĩ nhiên là vì Bà tổng giám đốc."
Lúc này Hạ Tử Du đột nhiên nhớ tới yêu cầu trước đây cô đã đề cập với Đàm Dịch Khiêm.
Trời sinh phụ nữ có tính nhạy cảm, cho nên khi cô biết Đàm Dịch Khiêm thăng
Đan Nhất Thuần lên làm thư ký, cô yêu cầu Đàm Dịch Khiêm chờ sau khi
hạng mục bộ phận phía Tây kết thúc, anh nhất định phải đổi thư ký
khác.......
Nhưng cô thể nào ngờ tới, Đàm Dịch Khiêm đã nhanh chóng thực hiện lời hứa của mình....
Đúng vậy, là lời cam kết....
Cô cũng từng cam kết với anh, thế nhưng cô lại không làm được, suy nghĩ từ đó, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi áy náy.
Hạ Tử Du trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng, "Vậy là, giấy thỏa hiệp là thỏa hiệp thôi việc?”
"À...." Aston hơi ngập ngừng rồi trả lời, "Đúng vậy."
Hạ Tử Du thở phào nhẹ nhõm, cô cảm kích nói, "Cám ơn anh nói cho tôi
biết." Ai hiểu được ngày đó khi cô nghe thấy ba chữ ‘Giấy thỏa thuận’ cô đã sợ đến mức nào, may mắn là sự việc không có phát triển theo chiều
hướng xấu.........
Aston khách sáo hỏi, "Bà tổng giám đốc cô còn hỏi vấn đề gì khác nữa không?"
Hạ Tử Du lắc đầu, "Không có, cám ơn."
"Vậy tôi đi ra ngoài trước."
"Được."
Aston vừa đứng dậy, có lẽ là không chú ý tới tạp chí kinh tế trên sofa, tay
anh bị va chạm vào cuốn tạp chí, không cẩn thận làm rơi một phần văn
kiện đang ôm trong tay.
Mấy tờ giấy A4 xen lẫn bên trong xấp văn kiện cũng bị rớt ra ngoài.
Aston vội khom lưng nhặt văn kiện lên, áy náy nói, "Thật xin lỗi."
Hạ Tử Du theo bản năng giúp Aston nhặt lên mấy phần văn kiện rơi cạnh chân cô, thế nhưng, khi cô chuẩn bị đưa tập văn kiện cho Aston, vô tình phát hiện một văn kiện quen thuộc xen lẫn trong những văn kiện khác.
Lúc Aston phát hiện Hạ Tử Du nhìn thấy phần văn kiện thì đã quá muộn....
Hạ Tử Du rút tờ giấy A4 có chữ "Giấy thỏa thuận ly hôn" ra, sững sờ nhìn nội dung trên giấy tờ thỏa thuận.
Hạ Tử Du vô cùng quen thuộc với giấy thỏa thuận ly hôn này, giống như phần mà mấy năm trước luật sư Aston mời cô tới ký tên, hơn nữa, nơi ký tên
đã có chữ ký của Đàm Dịch Khiêm.......
Ánh mắt Hạ Tử Du dừng
lại ở bên gưới góc phải trên giấy thỏa thuận có chữ ký rõ ràng của Đàm
Dịch Khiêm, trong lòng chấn động mạnh một hồi lâu.
Giống như không thể tin được trước mắt mình chính là giấy thỏa thuận ly hôn, cô kinh ngạc hỏi, "Đây là...."
Trên mặt Aston hiện lên sự hối hận, anh nhận lại tờ giấy thỏa thuận ly hôn
trong tay Hạ Tử Du, lúng túng nói, "À, cái này.... Đây là...." Luật sư
Aston đột nhiên ấp a ấp úng, cả buổi lâu vẫn không trả lời được câu hỏi
của Hạ Tử Du.
Giọng nói Hạ Tử Du đột nhiên nghẹn lại, "Đây là Dịch Khiêm bảo anh chuẩn bị sao?”
Trời à, ngay lúc này luật sư Aston hận không thể tự giết chết chính mình,
anh thật sợ hãi, khủng hoảng nói, "Bà tổng giám đốc, thật xin lỗi, tôi
không thể nói rõ với cô được."
Lúc này trong lòng Aston không ngừng nguyền rủa sự sơ ý của mình....
Anh vốn là tới để cùng Đàm Dịch Khiêm bàn bạc về hạng mục bộ phận phía Tây
có liên quan đến mặc pháp lý, lại quên bỏ giấy thỏa thuận ly hôn kia vào trong phần văn kiện này, khiến cho tạo thành bi kịch lúc này.
Hạ Tử Du lắc đầu, "Không, anh phải nói cho tôi biết!"
Aston khó xử nói, "Bà tổng giám đốc, xin tha thứ tôi không thể nói với cô...."
Hạ Tử Du nói thẳng, "Nếu như anh không nói cho tôi biết, vậy bây giờ tôi sẽ đi hỏi Dịch Khiêm."
Aston bị lời nói của Hạ Tử Du dọa cho phát hoảng, vội cản cô lại nói, "Xin đừng!"
Hạ Tử Du nhíu lông mày, "Tại sao anh khẩn trương như vậy?"
Aston bất đắc dĩ nói, "Tổng giám đốc không cho phép tôi để bất kỳ ai biết.”
"Tại sao có tờ giấy thỏa thuận ly hôn này? Dịch Khiêm bảo anh soạn ra nó từ
lúc nào? Tại sao đã có chữ ký của Dịch Khiêm trên đó?" Từng chuỗi vấn đề liên tiếp xuất hiện trong đầu Hạ Tử Du.
Aston vẫn không dám trả lời, "Bà tổng giám đốc, xin cô tha lỗi cho tôi."
Hạ Tử Du gật đầu, "Aston, nếu anh sợ Dịch Khiêm biết, tôi cam đoan với
anh, tôi sẽ giả vờ như không biết việc này, tuyệt đối không làm cho anh
khó xử.”
Sau một hồi đấu tranh trong lòng, rõ ràng Hạ Tử Du
không thể nào xen như không nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn này được,
Aston rốt cuộc nói, "Giấy thỏa thuận ly hôn này là lúc cô đi Anh, tổng
giám đốc bảo tôi chuẩn bị nó.”
Hạ Tử Du sững sờ chết đứng tại chỗ.
Thì ra, giấy thỏa thuận ly hôn này là có thật....
Aston thấy sắc mặt Hạ Tử Du trong nháy mắt tái nhợt, lập tức bổ sung nói, "Bà tổng giám đốc, mong cô đừng nên suy nghĩ nhiều.... Đây đều là chuyện
đã qua rồi."
Thật ra cô luôn hiểu anh là người nói sẽ giữ lời,
lúc từ Anh về đến Los Angeles, ngay cả cô cũng đoán không được anh sẽ
làm như thế nào....
Không phải là cô không nghĩ tới anh biến lời
nói thành hành động, dù sao cô cũng khiến anh thất vọng rất nhiều lần,
nhưng mà, lúc đối mặt với sự thật này, trong lòng cô lại dâng lên một
nỗi đau đớn khó diễn tả bằng lời.......
Điều này có nghĩa là, lần này thiếu chút xíu nữa bọn họ đã đi đến bước không thể nào cứu vãn.....
Hạ Tử Du đột nhiên hỏi, "Nếu như nó được soạn ra từ trước, sao anh còn để trong tập hồ sơ?”
Aston lưỡng lự một chút rồi nói, "Bởi vì tổng giám đốc không cho phép tôi hủy giấy thỏa thuận này.”
Hạ Tử Du không hiểu lắc đầu.
Aston nói lời thật từ đáy lòng, "Bà tổng giám đốc, xin thứ lỗi tôi nhiều
lời.... Mong cô hãy quý trọng tình cảm giữa cô và tổng giám đốc, bởi vì, cô không thể có may mắn lần sau nữa.”