Kim Trạch Húc đứng trước cửa sổ sát đất, tay đang cầm một ly rượu đỏ ánh mắt nhìn xuống dòng xe dưới lòng đường, “Vào đi!”
Thư ký đi vào phòng làm việc Kim Trạch Húc, cung kính nói, "Kim tổng, bên ngoài có hai vị cảnh sát tìm ông."
Cảnh sát?
Kim Trạch Húc xoay người lại.
Hai người mặc đồng phục cảnh sát đi vào phòng làm việc Kim Trạch Húc, "Xin chào Ông Kim Trạch Húc."
Kim Trạch Húc nhíu mày ngạc nhiên, "Là tôi, xin hỏi các vị là...."
Kim Trạch Húc còn chưa nói xong, một người cảnh sát trong đó đã đi tới còng hai tay của Kim Trạch Húc lại, cũng lấy luôn ly rượu đỏ trong tay anh
để lên bàn, nghiêm túc nói, "Ông Kim Trạch Húc, chúng tôi là nhân viên
cảnh sát khoa điều tra tội phạm quốc tế Luân Đôn, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến tên trùm buôn ma túy Roglia, bây giờ mời ông theo
chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”
Kim Trạch Húc giùng giằng còng
tay, tức giận nói, "Cảnh sát, không phải các anh đã điều tra xong rồi
sao? Lần trước các anh cũng nghi ngờ tôi, nhưng sự thật chứng minh chỉ
là hiểu lầm… Căn bản tôi không biết Roglia, nếu các anh cứ tiếp tục quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi sẽ bảo luật sự tôi kiện các người.”
"Vậy thì mời anh đến đồn cảnh sát rồi hãy nói!”
Thư kí bên cạnh thấy ông chủ bị cảnh sát giam giữ, nhất thời hoang mang lo sợ.
Kim Trạch Húc nói với thư ký, "Gọi điện thoại cho Ellen, tôi muốn trong vòng một giờ nhìn thấy cậu ta."
Thư ký lập tức gật đầu, "Dạ, Kim tổng, bây giờ tôi sẽ đi gọi ngay."
------
Đồn cảnh sát, bên trong phòng lấy khẩu cung.
Kim Trạch Húc dựa lưng vào ghế, bực tức nói, "Cảnh sát các anh đều làm việc như vậy hay sao? Chẳng lẽ cả ngày không có việc gì làm nên tìm một
người vô tội đến gán tội?”
Cảnh sát quốc tế Thụy Sĩ hợp tác với phía Luân Đôn bình tĩnh nói, "Ông Kim, xin ông bình tĩnh một chút."
"Làm sao tôi có thể bình tĩnh?” Kim Trạch Húc nghiến răng giận dữ nói,
"Trong vòng một tháng bị ‘mời’ tới đồn cảnh sát hai lần, các anh cho
rằng tôi cả ngày không có việc gì làm hay sao?”
Cảnh sát nghiêm túc nói, "Ông Kim, anh có thể mời luật sư đến, nhưng mà giờ phút này
xin anh cố giữ tỉnh táo, nếu không chúng tôi sẽ dùng phương thức cưỡng
chế để anh tỉnh táo lại....... Về phần anh nói vô tội, nếu như thật sự
không có chứng cứ, cảnh sát chúng tôi đã không mời anh đến đây để hợp
tác điều tra.”
"Chứng cứ thật sự?" Kim Trạch Húc nghi ngờ,
"Chẳng lẽ lại là mấy tấm hình đó? Tôi đã nói bao nhiêu lần, những tấm
hình đó là do tên trùm ma túy kia cố ý hại tôi, hơn nữa tôi đã có nhân
chứng trên tòa, lúc này các anh không có quyền tiếp tục giam giữ tôi.”
Cảnh sát nói, "Ông Kim, chúng tôi thật sự đã có chứng cứ và nhân chứng, sự tố cáo của hắn vô cùng bất lợi cho anh.”
Kim Trạch Húc nhíu mày hỏi, "Nhân chứng? Ai làm chứng?"
Nhân viên cảnh sát lập tức liếc mắt nhìn sang đồng nghiệp bên cạnh, ngay sau đó một người đàn ông cao lớn bị còng hai tay được cảnh sát áp giải đến
trước mặt của Kim Trạch Húc.
Kim Trạch Húc nhìn thấy người bị áp giải tới, nhất thời hai mắt trợn to, nghiễm nhiên khó có thể tin được.
"Kim, thật xin lỗi."
Lên tiếng nói chuyện với Kim Trạch Húc là người đàn ông cao lớn bị cảnh sát áp giải tới, hắn chính là Roglia, tên trùm ma túy đang bị cảnh sát quốc tế truy nã.
Sắc mặt của Kim Trạch Húc trong nháy mắt tái nhợt,
nhưng anh không để lộ chút sơ hở nào, tức giận nói, "Món nợ mày làm hại
Tử Du tao còn chưa tính sổ với mày, ngược lại bây giờ mày còn dám chơi
lại tao một vố?”
Roglia thản nhiên nói, "Kim, tôi đã khai báo hết tất cả mọi chuyện...."
Kim Trạch Húc tức giận mắng to, "Đồ thần kinh!"
Ngay sau đó Roglia bị cảnh sát dẫn xuống.
Cảnh sát đối diện với Kim Trạch Húc nói, "Ông Kim, ông Roglia đã thừa nhận
tập đoàn ‘Kim thị’ của ông trong ba năm qua chính là công ty rửa tiền
cho tên trùm ma túy Roglia, hiện nay tất cả trương mục cùng tài liệu của công ty ông đều đang được chúng tôi tiến hành điều tra.”
Kim
Trạch Húc tức giận thở hổn hển, "Cảnh sát, tôi chỉ là một thương nhân
biết chấp hành đúng luật ở Luân Đôn, tôi vốn không hề biết gì về những
chất gây hại này cả! Tôi muốn nộp tiền bảo lãnh!”
Cảnh sát
không nghe lời giải thích của Kim Trạch Húc, đột nhiên đứng dậy, lạnh
lùng nói, "Ông Kim, rất xin lỗi, tình huống của ông bây giờ không thể
bảo lãnh, nhưng chúng tôi sẽ cho ông thời gian để ông nói chuyện riêng
với luật sư.”
"Này...."
------
Ellen ngồi đối mặt với Kim Trạch Húc.
Kim Trạch Húc sẵng giọng nói, "Anh mau nghĩ cách cho tôi, nơi này một phút tôi cũng không thể ở được nữa!”
Trên trán Ellen toát mồ hôi lạnh, sợ sệt nói, "Kim tổng, chuyện rất khó giải quyết, trong thời gian ngắn khó mà giải quyết được...."
Kim
Trạch Húc nghiến răng nói, "Rất khó giải quyết cũng phải giải quyết cho
tôi, tốt nhất là tìm rõ nguyên nhân tên Roglia khốn kiếp tại sao bán
đứng tôi?”
Ellen nhỏ giọng nói, "Kim tổng, trước khi tới gặp ông tôi đã đến gặp Roglia...."
Chân mày Kim Trạch Húc nhíu chặt, "Hắn nói thế nào?"
Ellen lau mồ hôi lạnh trên trán nói, "Hắn nói hắn không có lựa chọn khác,
người của Đàm Dịch Khiêm nắm giữ tử huyệt của hắn..... Hắn chuyển lời
xin lỗi ông!"
"Đàm Dịch Khiêm!!" Kim Trạch Húc nghiến răng nghiến lợi đập mạnh lên mặt bàn một cái.
Ellen bất an nói, "Kim tổng, bây giờ nên làm gì? Roglia đã nói hết quan hệ
hợp tác với anh cho cảnh sát, hơn nữa, chỉ cần cảnh sát tiếp tục điều
tra, sớm muộn gì bọn họ cũng có thể tra được từ công ty những tư liệu
báo cáo tài khoản của anh có vấn đề....... Coi như bây giờ tôi cố hết
sức giúp anh, chuyện cũng không thể giải quyết trong thời gian ngắn.”
Kim Trạch Húc cố gắng giữ tỉnh táo, bỗng chốc hỏi, "Tôi muốn anh nói thật
cho tôi biết, nếu như lên tòa, chuyện này tỷ lệ thành công là bao
nhiêu?”
Ellen lắc nhẹ đầu, "Kim tổng, chứng cứ Roglia cung cấp
cùng những tư liệu cảnh sát lấy từ công ty phải nói là vô cùng chính
xác, muốn thoát tội căn bản là không thể, trừ phi.......”
"Trừ phi cái gì?"
Ellen nói, "Trừ phi Roglia tình nguyện thừa nhận hắn dùng phương thức cưỡng
chế để uy hiếp ông về cùng hợp tác, vả lại muốn hắn ôm tất cả tội danh,
như vậy mới có một phần cơ hội giành phần thắng trên tòa....... Nhưng
Roglia đã bị Đàm Dịch Khiêm nắm thóp, căn cứ vào cách làm việc cẩn thận
của Đàm Dịch Khiêm, Đàm Dịch Khiêm sẽ không để cho Roglia sửa khẩu cung...."
Kim Trạch Húc giảo hoạt nheo mắt lại, "Ý của anh là chỉ cần Roglia sửa lời nói, tôi có thể giành phần thắng trên tòa?”
Ellen gật đầu, "Đúng vậy."
Kim Trạch Húc cười nhạt, "À, Đàm Dịch Khiêm muốn dồn tôi vào chỗ chết ư, không dễ dàng như vậy đâu......”
Ellen ngập ngừng hỏi, "Kim tổng, anh đã nghĩ ra được cách đối phó rồi sao?”
Vẻ mặt giận dữ của Kim Trạch Húc dần chuyển sang nhàn hạ, hờ hững nói, "Dĩ nhiên, Hạ Tử Du chính là điểm yếu của Đàm Dịch Khiêm!"
Ellen
không hiểu, "Kim tổng, anh có nghĩ tới không, Đàm Dịch Khiêm sẽ đi điều
tra quan hệ của anh và Roglia, tất nhiên Cô Hạ đã rõ ràng tất cả, hôm
nay Cô Hạ căn bản là không thể giúp anh, hơn nữa, coi như Cô Hạ tình
nguyện giúp anh, Cô Hạ cũng không cách nào giúp anh thoát tội!"
Kim Trạch Húc tự tin nói, "Thật sự cô ấy không thể giúp tôi thoát tội,
nhưng cô ấy có thể làm cho Đàm Dịch Khiêm buộc Roglia sửa khẩu cung...."
Ellen hỏi, "Ý của anh là...."
Kim Trạch Húc cắt ngang lời nói Ellen, "Anh giúp tôi liên lạc với Arsène,
nói cho hắn biết tình hình bây giờ của tôi, hắn sẽ biết phải làm như thế nào.”
Ellen gật đầu, "Vâng."
------
"Cựu tổng giám đốc của tập đoàn Trung Viễn - Kim Trạch Húc thành lập tập đoàn Kim Thị ở Luân Đôn vừa bị cảnh sát Thụy Sĩ và nước Anh tố cáo có liên quan đến
tên trùm ma túy Roglia....... Trước mắt Kim Trạch Húc đã bị cảnh sát
tạm giam, cảnh sát cũng điều tra được trong trương mục của tập đoàn ‘Kim thị’ có nhiều khoản là từ việc rửa tiền cho bọn buôn lậu ma túy, cảnh
sát cũng tiết lộ, hai ngày sau sẽ áp giải Kim Trạch Húc tới Thụy Sĩ,
chờ sau khi tòa án Thụy Sĩ kết thúc, hình phạt dành cho Kim Trạch Húc sẽ được thi hành ở Trung Quốc....”
Ngồi trên ghế sofa xem tin tức chấn động nhất trong hai ngày nay trên ti vi, vẻ mặt Hạ Tử Du vô cùng bình tĩnh.
Sự thật phát triển đúng như theo như lời Đàm Dịch Khiêm nói.... Chỉ trong
ba ngày, Kim Trạch Húc đã bị quốc tế cảnh sát tố cáo, tập đoàn Kim thị
của anh hôm nay cũng đã bị niêm phong, chỉ trong thời gian ngắn anh đã
mất hết tất cả.
Trong ti vi lướt qua hình ảnh chán nản của Kim Trạch Húc lúc mang còng tay, trong lòng của Hạ Tử Du như mất đi cảm giác.
Cô không ngờ có một ngày cô sẽ ngồi trước ti vi nhìn người bạn mà cô từng cho rằng tốt nhất đời này của mình bị bắt vào tù....
Cô thừa nhận giờ phút này cảm giác đau đớn trong lòng cô dần tăng lên, dù
kết quả nhìn thấy không khiến cô vui được, nhưng cô sẽ không bao giờ
đồng tình thương hại nữa.
Một người giả nhân giả nghĩa lừa gạt
cô, từ đầu tới cuối, anh chỉ biết bày mưu tính kế trành giành với Đàm
Dịch Khiêm, thậm chí tình cảm bạn bè giữa bọn họ cũng bị anh lợi dụng để đối phó với Đàm Dịch Khiêm.
Không chút do dự đổi sang kênh khác, Hạ Tử Du xem một kênh có tiết mục giải trí.
"Ông chủ."
Nghe thấy giọng nói của người giúp việc, Hạ Tử Du mới biết Đàm Dịch Khiêm đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ghế sofa, theo thói quen vòng qua ôm eo Hạ Tử Du, nhẹ giọng nói, “Em đổi kênh làm anh rất vui.”
Hạ Tử Du dựa đầu vào vai Đàm Dịch Khiêm, bình tĩnh nói, "Anh ấy đã vứt bỏ
tình cảm bạn bè giữa em và anh ấy, không đáng để em thương hại.... Sau
này em cũng không muốn nhắc đến anh ấy nữa.”
Đàm Dịch Khiêm
hôn lên gò má Hạ Tử Du, "Bà xã, lúc này con của chúng ta là quan trọng
nhất.... Điều cần làm em hao tổn tinh thần chính là làm thế nào để chăm
sóc cho mình trắng trẻo mập mạp ra, như vậy mới có thể sinh cho anh một
đứa con khỏe manh chứ.”
Hạ Tử Du vùi đầu vào trong ngực Đàm Dịch Khiêm, quyến luyến hơi thở dễ chịu của Đàm Dịch Khiêm, "Dạ."
Đúng vậy, hôm nay cô còn điều gì không thể thỏa mãn?
Cô có một người chồng thương yêu cô, một đứa con gái ngoan ngoãn, còn có
cuộc sống không lo áo mặc...... Cuộc sống như thế thật khiến nhiều mơ
ước, cô nên học chính là phải biết quý trọng nó, luôn bảo vệ tất cả
những gì cô có bây giờ.”
Đàm Dịch Khiêm hôn lên đỉnh đầu Hạ Tử Du, thấp giọng hỏi, "Mệt sao?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ, em muốn lên lầu ngủ một giấc...."
"Được, anh lên với em.”
"Dạ."
Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm ôm Hạ Tử Du đang vùi đầu trong ngực anh bước đi lên lầu hai.