Tử Du đứng trên ban công lầu hai lẳng lặng ngóng nhìn về phía trước.
"Cô chủ, cậu chủ mời cô đến phòng ông ấy."
Người giúp việc lên tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Tử Du, cô xoay người cất bước đi về hướng phòng Đàm Dịch Khiêm.
"Cậu chủ, cô chủ đến rồi!"
Giúp Hạ Tử Du mở cửa phòng, người giúp việc cung kính lên tiếng nhắc nhở
bóng dáng cao lớn đang đứng thẳng người trước cửa sổ sát đất.
Hạ Tử Du nín thở, trong lòng rối rắm đứng sau lưng anh không dám lên tiếng.
Đại khái qua năm phút, anh mới xoay người lại, mở đôi môi mỏng hỏi, "Còn đau không?"
Hạ Tử Du chợt ngước mắt, trông thấy ánh mắt nặng nề của anh đang chăm chú nhìn vào vết bầm trên mặt mình, cô nhẹ lắc lắc đầu.
Anh im lặng một lúc, rồi hỏi, "Tối hôm qua.... Em còn nhớ rõ được bao nhiêu?"
Hạ Tử Du thành thật nói, "Em không biết.... Em ngồi ngủ thiếp đi trong
sảnh tiệc, đến khi em tỉnh lại thì buổi tiệc đã kết thúc, là một người
phục vụ nữ tới đánh thức em, nhưng lúc đó em cứ cảm thấy đầu óc mơ màng, sau đó thậm chí em cũng không biết em làm sao để đến phòng anh...."
Đàm Dịch Khiêm nhạt nhẽo nói, "Em uống nhầm ly nước trái cây mà mẹ anh
chuẩn bị cho Đan Nhất Thuần, trong nước trái cây đó có bỏ một lượng
thuốc ngủ nhẹ."
Hạ Tử Du kinh ngạc trợn to hai mắt, "Thuốc ngủ?" Trời ạ, sao lại bỏ thuốc ngủ vào trong nước trái cây?
Đàm Dịch Khiêm nói, "Mẹ anh toan tính làm trung gian tác hợp cho anh và Đan Nhất Thuần, nhưng Đan Nhất Thuần không biết mục đích của mẹ anh, thấy
em ngồi buồn một mình trong góc vắng nên đã bảo phục vụ mang ly nước
trái cây đó đến cho em."
Hạ Tử Du bỗng hiểu ra. Thảo nào khi đó
cô ngồi ở góc hẻo lánh như vậy mà cũng có phục vụ chú ý tới cô, còn mang đến cho cô lên một ly nước trái cây....
Cô rốt cuộc hiểu được
tại sao sáng nay bà Đàm vui sướng xuất hiện ở cửa phòng Đàm Dịch Khiêm, rồi sau khi nhìn thấy cô sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm, sững sờ hỏi, "Ngoài thuốc ngủ, không có gì khác?"
Anh nhất định biết cô hỏi "Gì khác" là ý muốn nói đến điều gì?
Đàm Dịch Khiêm từ tốn nói, "Bà đã thẳng thắng thừa nhận mọi chuyện, nhưng
chỉ nhận chuyện mình có bỏ thuốc ngủ vào ly nước trái cây thôi."
"Chỉ có thuốc ngủ? Vậy...."
Đàm Dịch Khiêm nhìn sâu vào đáy mắt Hạ Tử Du, "Anh đang nghĩ, những hành
động tối hôm qua của em thật sự là có liên quan đến thuốc gì khác sao?"
Dáng người mỏng manh của Hạ Tử Du đột nhiên ngẩn ra, khó hiểu ngước nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhỏ giọng nói, "Anh đã điều tra rồi, người phục vụ tối hôm
qua đưa em đến phòng không phải là người của mẹ anh sai bảo, cô ta chỉ
là một người phục vụ bình thường đến làm việc dọn dẹp cho buổi tiệc, vô
tình nhìn thấy em nằm ngủ mê man ở góc khuất, bởi vì cô ta biết chúng ta là vợ chồng cho nên mới đưa em về phòng anh, sau cô ta cũng không có ai tiếp xúc với em.... Nhưng biểu hiện của em ở trong phòng thì lại không
giống như chỉ bị uống thuốc ngủ đơn giản như vậy."
Cô nghe qua cũng hiểu được ý trong lời anh nói, vẻ mặt ngỡ ngàng hỏi, "Ý anh là tối hôm qua em thật sự chỉ có dùng thuốc ngủ?"
Cốc, cốc ——
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó người giúp việc mở cửa phòng ra nói vào, "Cậu chủ, bác sĩ Dư đến rồi ạ."
Bác sĩ Dư đi vào phòng, hơi cúi người xuống chào, "Tổng giám đốc Đàm."
Đàm Dịch Khiêm thản nhiên nói, "Ông dẫn cô ấy đi làm kiểm tra đi!"
Bác sĩ Dư gật đầu, "Cô chủ, mời cô."
Hạ Tử Du sững sờ nhìn bác sĩ Dư, nagy sau đó đưa ánh mắt nghi ngờ chuyển sang Đàm Dịch Khiêm, "Kiểm tra cái gì?"
Đàm Dịch Khiêm lại đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ sát đất trước mặt, trên gương mặt điển trai vẫn giữ được nét trầm tĩnh, giọng điệu không
hề có một chút cảm xúc nói, "Anh cần biết trong cơ thể em ngoại trừ hàm
lượng thuốc ngủ ra còn có thành phần chất thuốc nào khác nữa hay không."
Hạ Tử Du bật thốt lên, "Anh đang hoài nghi em ư?" Lúc này cô mới nhận ra
những lời anh nói trước đó như vô tình nhưng ẩn chứa đầy sự nghi hoặc.
Đàm Dịch Khiêm vẫn thản nhiên giống như đang nói đến một câu chuyện không liên quan nào đó, "Anh chỉ là muốn biết rõ sự thật."
Hạ Tử Du lập tức lắc đầu cự tuyệt, "Em không làm kiểm tra, em vốn không nhất thiết phải làm những chuyện kiểm tra này."
Tất nhiên Đàm Dịch Khiêm sẽ không cho Hạ Tử Du có quyền từ chối, "Chỉ cần nửa giờ thôi, anh ở đây đợi em."
Hạ Tử Du liên tục lắc đầu, “Em không đi...." Vì sao vào giờ phút này cô
lại cảm thấy mình giống như đang bị sỉ nhục? Anh dựa vào đâu mà hoài
nghi cô?
"Cô chủ, thời gian kiểm tra cũng không lâu đâu, nó sẽ
không khiến cho cô khó chịu.... Cô nên theo tôi đi làm kiểm tra, nếu
trong cơ thể cô thật sự có chứa hàm lượng thuốc khác, như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe cô, kiểm tra một lần dù sao cũng sẽ yên tâm hơn." Bác sĩ Dư khuyên nhủ.
Hạ Tử Du kinh ngạc nhìn bóng lưng Đàm Dịch Khiêm, chỉ biết cắn chặt môi, sau một lúc cô mới từ từ
nới lỏng môi mình, nghẹn giọng nói, "Đàm Dịch Khiêm, chẳng lẽ trong lòng anh, em chính là một người phụ nữ đê tiện như vậy sao?"
---
Cuối cùng Hạ Tử Du vẫn phải đi theo bác sĩ Dư để làm kiểm tra....
Cô không ngờ rằng Đàm Dịch Khiêm lại nghi ngờ cô, cô cho rằng anh hẳn nên hiểu cô....
Cô biết chỉ cần đi làm kiểm tra xong, nhất định anh sẽ hiểu rõ những hành
động tối hôm qua đó bản thân cô không hề mong muốn, cô vốn không hề nghĩ tới mình sẽ dùng cách đê tiện thấp hèn đó để níu kéo anh....
Sao anh có thể nghi ngờ cô?
Cho dù đã không còn quan tâm, nhưng dẫu sao cũng từng chung sống với nhau, không phải sao?
Đi làm kiểm tra tất nhiên là cô không hề mong muốn, cảm giác này thật
giống như cô đang bị anh sỉ nhục, nhưng nếu như cô không đi, biết đâu
anh sẽ thật sự gán cho cô tội danh đó thì sao đây?
....
Nửa giờ sau, bác sĩ Dư và Hạ Tử Du quay lại phòng của Đàm Dịch Khiêm.
Bác sĩ Dư nhìn Dịch Khiêm nói, "Tổng giám đốc Đàm, đây là kết quả kiểm tra, mời ông xem."
Hạ Tử Du vẫn đứng im không lên tiếng, trong lòng cũng không hề gợn chút sóng.
Đàm Dịch Khiêm nhìn lướt qua bản báo cáo một vòng.
Sau đó anh nhìn bác sĩ Dư nói, "Được rồi, ông ra ngoài trước đi!"
Bác sĩ Dư lập tức xoay người đi ra.
Khi trong phòng chỉ còn lại Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm rút
ra một tờ giấy trong phần báo cáo đó rồi vung nó rơi xuống sàn nhà đến
trước mặt cô.
"Em nên tự mình xem đi."
Nghe giọng điệu của anh, cô cũng lấy làm khó hiểu.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, nhặt lên tờ kết quả kiểm tra bị ném trên mặt đất, sau khi đọc lướt qua một lần nội dung trên đó hai mắt cũng dần dần trợn lớn.
"Xem ra, tài diễn xuất tối hôm qua của em đã đạt được đến trình độ thật khiến anh bất ngờ!"
Lời anh nói rất lạnh lùng, còn kèm theo phần mỉa mai sắc bén.
"Anh nghĩ em hẳn đọc cũng hiểu được những chữ trên bản báo cáo, ngoài thành
phần thuốc ngủ ra cũng không hề có một chất thuốc nào khác chứ?"
Cô chậm rãi đứng lên, không thể mở miệng nói được lời nào, trên khuôn mặt
xinh đẹp thể hiện sự không thể nào tin nổi, trong lòng thì lại bị lời
nói mỉa mai châm chọc lúc này của anh khiến cô tưởng chừng mình như đang ở mùa Đông giá rét còn bị dội lên một chậu nước lạnh, khiến cô khó chịu đến không thể nào nói lên tiếng, tay cô nắm thật chặt bản kết quả kiểm
tra, ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt điển trai không hề chó chút cảm xúc nào của anh.
"Nhìn dáng vẻ này của em, hình như là em đang nghi ngờ
sự chuẩn đoán của bác sĩ Dư? Hoặc là, em có thể chọn lại một bệnh viện
nào đấy rồi đến đó làm kiểm tra lại lần nữa."
Anh thản nhiên nói lên câu đó, lời nói càng lúc càng lạnh lùng.
Cô thật đau lòng khi nhìn thấy biểu hiện giống như không có chuyện gì xảy
ra của anh, không kiềm được đưa tay lên siết lấy ngực, cánh tay mảnh
khảnh như mất đi cảm giác an toàn mà liên tục vuốt ngực mình, giờ khắc
này mới thật sự cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cơ thể mình.
Cô nuốt nghẹn sự ức chế xuống, rồi nói, "Không cần...."
Anh lạnh lùng nhìn cô, có thói quen nheo lại mắt khi đang quan sát một
người, lạnh lùng nói, "Hạ Tử Du, đây chính là sự cố gắng mà em muốn
trong ba tháng để xoay chuyển tình cảm giữa chúng ta sao?"
Cố gắng??
Không....
Cô đã sớm chặt đứt ý nghĩ đó rồi....
Đột nhiên cô cảm thấy có giải thích nữa cũng chỉ bằng thừa, từ giây phút
anh ép buộc cô đi làm kiểm tra thì anh cũng đã hoàn toàn không còn tin
tưởng cô nữa....
Cô cúi đầu im lặng mấy giây, sau đó ngước lên
đôi mắt vì để kiềm chế không cho nước mắt trào ra mà trừng thật lớn,
bình tĩnh nói, "Anh đã.... Đã không còn yêu em nữa rồi, đúng không?"
Thật ra thì cô không muốn hỏi câu đó vào lúc này, nhưng cô nghĩ rằng, lần
này xoay người đi, có thể cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Anh trầm mặc không nói, trong mắt vẫn là sự sâu xa khó dò.
Cô đột nhiên ngây ngô bật cười lên, "Là em quá ngây thơ mới nghĩ đến việc
tranh thủ thời gian ở lại bên cạnh anh.... So với em, Đan Nhất Thuần
đúng là thích hợp với anh hơn."
"Bây giờ em còn lợi dụng lòng thương hại của anh để nói sang chuyện khác sao?"
Anh nhìn cô chằm chằm, lời nói gần như là gằn từng chữ để nói.
Cô chỉ ngơ ngác mà cười, cái gì cũng không nói.
"Khốn khiếp, sự cố gắng của em chính là muốn quyến rũ anh sao?"
"Quyến rũ?"
Cô run run lặp lại lời anh nói, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
"Cho đến hôm nay, sao em có thể nghĩ vấn đề giữa chúng ta chỉ cần hai lần lên giường là có thể giải quyết?"
Lời nói lạnh lùng tuyệt tình của anh giống như đang lốc trái tim cô ra từng mảnh nhỏ.
Cô thật rất đau lòng, trong quá khứ cô và anh đã trải qua biết bao nhiêu
chuyện, cho dù cả hai không còn thích hợp chung sống với nhau, cô cũng
không có ngờ tới, hôm nay anh lại dễ dàng thay đổi mất đi lòng tin với
cô như thế....
Trái tim cô bỗng trở nên lạnh lẽo, máu trong cơ
thể như cũng không còn độ ấm, nhận thấy nơi này đã không còn gì để cô
còn lưu luyến nữa.
Bên tai như vẫn còn văng vằng lời mỉa mai của anh, cô bụm miệng xoay người muốn thoát khỏi tầm mắt anh.
"Muốn đi dễ dàng như vậy sao?"
Anh kéo lại cánh tay cô, dùng sức tưởng chừng như muốn vặn nát cổ tay cô,
khiến cô không thể nào phản kháng. "Tối hôm qua không phải cứ lặp đi lặp lại câu nói ‘muốn’ anh sao?"
"Không!!"
Sự khác biệt về sức lực giữa nam và nữ khiến cô căn bản không có cách nào chống trả lại anh.
Anh như thú dữ đã mất đi lý trí đè cô xuống giường lớn trong phòng, mười
ngón tay đan xen giữ chặt đôi bàn tay đang chống cự của cô.
"Đừng vậy mà.... Anh đúng là đồ điên...."
Nước mắt ngưng tụ quanh hốc mắt cô rốt cuộc cũng chảy xuống, bởi vì giờ phút này trông anh vô cùng hung ác, cũng bởi vì đã rất thất vọng về anh.
"Sao bây giờ không làm vậy nữa?" Anh nặng giọng hỏi nhưng vẻ mặt chứa đầy sự mỉa mai.
Cả người của cô cứng đờ, khi thấy ánh mắt lạnh lùng của anh không kiềm chế được sợ hãi mà run lẩy bẩy.
Anh đột nhiên đè lên cô, vươn tay lột ra chiếc quần lót cô xuống.
Cô hoảng loạn liên tục lắc đầu, sử dụng hết sức lực không ngừng đánh đấm vào cơ thể cường tráng của anh....
Nhìn nước mắt tuôn ra từ khóe mắt cô, cuối cùng anh cũng dừng lại hành động
của mình, nhưng không hề chớp mắt nhìn đăm đăm dòng lệ trong suốt từ
khóe mắt chảy xuống trên hai gò má.
Cô bật khóc nức nở, hai bờ vai không kiềm được run lên.
Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, kéo tấm chăn phủ lên cơ thể đang phơi bày của cô.