Trước khi Bác sĩ Dư đi vào, Hạ Tử Du chỉ kịp mặc vào quần áo tử tế, nhưng nếp nhăn trên drap trải giường và chăn mền hỗn độn chưa kịp xếp lại ngay
ngắn cũng làm cô lung túng không thể tả.
Bác sĩ Dư cung kính thưa, "Tổng giám đốc Đàm."
Đàm Dịch Khiêm quay lưng về phía cô, vô tình nói, "Tôi không muốn cô ấy có thai, ông biết nên làm thế nào rồi chứ."
Bác sĩ Dư liếc mắt nhìn sang Hạ Tử Du, rồi nhẹ gật gật đầu.
Hạ Tử Du sửng sốt chưa kịp hiểu ra chuyện gì, cho đến đi bác sĩ Dư đi
khỏi, Hạ Tử Du rốt cuộc không thể chịu đựng nổi nữa bật thốt lên, "Đàm
Dịch Khiêm, mặc kệ tôi có quyến rũ anh hay không, nhưng khi tối hôm qua
anh không thể khống chế được mình mà chạm vào người tôi, thì anh đã
không có tư cách quyết định việc tôi có mang thai hay không đâu, đồ khốn kiếp!!"
Sau khi mắng xong, trong lồng ngực dâng lên sự chua xót và uất ức khiến Hạ Tử Du bật khóc thành tiếng, bụm chặt miệng, cô không thèm ngó tới anh thêm một lần nào nữa vội bỏ chạy ra khỏi phòng.
Nhưng Hạ Tử Du vẫn đến chỗ bác sĩ Dư lấy mấy viên thuốc tránh thai.
Tuy nói lẫy những lời đó trước mặt Đàm Dịch Khiêm, nhưng cô hiểu rõ mình thật sự không thể không dùng đến nó....
Thời gian này đang là giai đoạn nguy hiểm của cô, coi như anh không nói, cô cũng sẽ nghĩ cách để phòng ngừa!
Chẳng qua cô không muốn nhìn thấy anh vênh váo tự cao tỏ ra mình quá mức vĩ đại thôi....
Bác sĩ Dư nói thuốc tránh thai anh đưa cho cô là sản phẩm mới có, tác dụng phụ rấp thấp, sẽ không tạo ra ảnh hưởng nghiêm trọng gì với cơ thể cô
.....
Giờ phút này, Hạ Tử Du đang ngồi tựa vào thành giường,
trong tay là mấy viên thuốc tránh thai mà bác sĩ Dư đưa, trên tủ đầu
giường còn để sẵn một ly nước ấm.
Sững sờ nhìn những viên thuốc
màu trắng trong lòng bàn tay, bên tai vẫn còn vang vọng từng lời nói mỉa mai sỉ nhục của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du không hề do dự nuốt hết đống
thuốc vào trong miệng.
Có lẽ do cô hấp tấp nuốt vào quá nhanh,
hoặc có lẽ nuốt không trôi sự chua xót nơi cổ họng nên khiến cho thuốc
bị mắc nghẹn lại ở đó không thể nuốt xuống được, vội vàng vuốt vuốt cổ
họng rồi uống thêm một hớp nước nữa, nhưng nước và thuốc cộng thêm sự
khổ sở khiến cho cô càng thêm khó chịu liên tục ho sặc sụa, vì thế những viên thuốc còn đang mắc nghẹn nơi cổ họng tất cả đều theo cơn ho đó
văng trào hết ra ngoài....
Cô rã rời tựa người vào đầu giường, đột nhiên sống mũi cay cay rồi bật khóc nức nở thành tiếng....
"Mẹ, mẹ...."
Vào lúc cô không thể ngăn chặn cảm xúc đau khổ của mình, Liễu Nhiên đứng ngoài cửa phòng gõ cửa gọi cô.
Hạ Tử Du cuống quít lau đi nước mắt, đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Du nói, "Mẹ, Liễu Nhiên báo với mẹ một tin vui nè."
Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên lên, tuy hốc mắt sưng đỏ nhưng vẫn tỏ ra không có
chuyện gì mà nở nụ cười thật tươi với con gái, "Tin vui gì nè?"
Liễu Nhiên còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng, nên không nhận ra hốc mắt ẩm ướt hoen đỏ của Hạ Tử Du, cô bé ngây thơ nói, "Tối nay dì Đan sẽ
chuyển đến nhà chúng ta ở đó...."
Hạ Tử Du hơi ngớ nga, nhưng vẫn bình tĩnh cười với Liễu Nhiên, "Thật..... Thật vậy sao?"
"Ngôn Ngôn vui quá.... Mẹ, dì Đan rất tốt với Ngôn Ngôn, dì còn kể cho Ngôn
Ngôn nghe rất nhiều chuyện xưa, còn chịu đi chơi trò chơi với Ngôn Ngôn
nữa, hôm đó dì Đan và Ngôn Ngôn chơi ghép hình, dì Đan ghép hình còn
nhanh hơn Ngôn Ngôn nữa, lợi hại hơn mẹ rất nhiều...." Nhắc tới Đan Nhất Thuần, Liễu Nhiên phấn khởi không thôi.
"Tử Du...."
Lúc hai mẹ con nói chuyện, Đan Nhất Thuần đột nhiên đi tới trước mặt họ.
Liễu Nhiên nhanh nhẹn kêu lên, "Dì Đan!"
Đan Nhất Thuần yêu thương hôn lên gương mặt non nớt của Liễu Nhiên, nhẹ
giọng nói với Liễu Nhiên, "Ngôn Ngôn, dì có chuyện muốn nói với mẹ con,
con có thể về phòng con chơi một lúc được không?"
"Dạ."
Đan Nhất Thuần bế lấy Liễu Nhiên khỏi vòng tay của Hạ Tử Du, "Tử Du, để tôi đưa Ngôn Ngôn về phòng trước, cô đợi tôi chút nhé."
Hạ Tử Du gật đầu, "Ừm."
Một lát sau, Đan Nhất Thuần đi ra khỏi phòng trẻ.
Hạ Tử Du hỏi, "Cô muốn nói gi với tôi?"
Dáng vẻ Đan Nhất Thuần chợt u buồn, từ tốn nói, "Chúng ta đến sân thượng đi!"
....
Hai người đi tới sân thượng, đứng trên sân thượng nhìn xuống những bụi hoa
chanh thảo ở dưới lầu, Đan Nhất Thuần cười nhẹ nói, "Cô nhìn xem, những
cây chanh thảo cô trồng, chúng nó sinh trưởng thật xanh tốt!"
Hạ Tử Du nhỏ nhẹ nói, "Chúng nó đã sinh trưởng rất tốt, sau này không cần tôi đến chăm sóc chúng nữa....."
Đan Nhất Thuần quay mặt sang nói, "Tử Du, tôi không cho phép cô nói ra những lời thương cảm như thế!"
Hạ Tử Du cố làm ra vẻ thoải mái nhún vai cười nói, "Tôi có thương cảm gì đâu?"
Đan Nhất Thuần khẽ thở dài một hơi, "Vừa rồi gặp bác sĩ Dư ở dưới lầu, ông
ấy có nói với tôi hình như cô và Dịch Khiêm đang có chuyện không vui."
Hạ Tử Du im lặng quay mặt sang hướng khác không nói gì.
Đan Nhất Thuần vịn lấy dáng người gầy yếu của Hạ Tử Du, nhẹ giọng nói, "Tử
Du, cô đừng trách Dịch Khiêm, tôi nghĩ kết quả kiểm tra đó có chỗ nào
nhầm lẫm rồi, cô nên để bác sĩ Dư kiểm tra lại lần nữa, tin rằng khi có
bản kết quả kiểm tra mới, chỉ cần cô đến gặp Dịch Khiêm giải thích rõ
mọi chuyện, Dịch Khiêm sẽ tin tưởng cô thôi!"
Nhớ lại khuôn mặt
ác nghiệt và ánh mắt vô tình của Đàm Dịch Khiêm, trong lòng Đan Nhất
Thuần bỗng thấy nhói đau, cô dùng sức hít sâu một hơi để ngăn chặn lại
sự đau đớn đó, hòa hoãn nói, "Cô nhất định phải tin tưởng Dịch Khiêm,
anh ấy rất quan tâm đến cô, nếu không, thì làm sao trong buổi họp báo
với ký giả anh ấy lại tuyên bố với họ là cô và anh ấy không có chuyện ly hôn!"
Nghe được lời Đan Nhất Thuần nói, Hạ Tử Du chợt ngước mắt lên, "Cô nói gì?"
Đan Nhất Thuần thở dài nói, "Tử Du, trước tiên tôi cần phải giải thích
chuyện này với cô, chuyện bác gái và chị Tâm nói với cô là Dịch Khiêm đã ly hôn cô, thật ra đều lời của bác gái và chị Tâm tự bịa đặt ra gạt cô
để cô chủ động rời khỏi Nhà họ Đàm, họ căn bản không biết quyết định của Dịch Khiêm...."
"Sao có thể vậy chứ?" Hạ Tử Du không thể tin
lắc đầu, "Họ biết giao ước ba tháng của tôi và Dịch Khiêm, cũng biết
phần giấy thỏa thuận ly hôn đó là sự thật...."
Đan Nhất Thuần trả lời, "Việc này tôi cũng không biết, tôi chỉ có thể xác định những lời
tôi vừa rồi tất cả đều là chính miệng bác gái cho tôi biết.... Còn về
chuyện Dịch Khiêm giải thích với ký giả hai người không có ly hôn, đây
cũng là sự thật, ngày mai cô sẽ được nhìn thấy rõ thái độ bày tỏ của
Dịch Khiêm ở trên báo chí!"
Dù thế nào Hạ Tử Du vẫn không thể tin nổi, cứ mãi lắc đầu.
Đan Nhất Thuần an ủi nói, "Chuyện này bác gái và chị Tâm quả thật là có
phần hơi quá đáng.... Nhưng mà, bác gái gây ra ngoài nhiều chuyện như
vậy, chí ít có thể chứng minh Dịch Khiêm vẫn còn quan tâm cô, cho nên cô đừng nên nghĩ lung tung, Dịch Khiêm chỉ vì hiểu lầm cô cho nên mới nổi
nóng chút thôi, đợi anh ấy nguôi giận, cô hãy giải thích hết tất cả với
anh ấy là được rồi!"
Dù lời Đan Nhất Thuần nói có làm cho cô hơi
bất ngờ, đồng thời cũng khiến cô không thể nào thấu hiểu được lòng dạ
của anh, nhưng trong lòng Hạ Tử Du đã có quyết định rồi, "Giữa tôi và
anh ấy không có sự tin tưởng lẫn nhau, không thể nào tiếp tục kéo dài
được nữa...."
Đan Nhất Thuần lo âu khuyên nhủ, "Đừng mà Tử Du. Tử Du, nếu như còn để ý thì đừng dễ dàng buông tay như vậy...."
Không muốn cứ tiếp tục thảo luận đến đề tài chỉ khiến cho trong lòng càng
thêm đau đớn, Hạ Tử Du nói sang chuyện khác, "À, đúng rồi, lúc nãy Liễu
Nhiên có nói cô định chuyển đến biệt thự ở, là thật sao?"
Đan
Nhất Thuần lập tức lắc đầu phủ nhận, "Tử Du, muốn tội dọn đến biệt thự ở chuyện này là bác gái đã sắp xếp từ trước, vừa rồi lúc người giúp tới
hỏi tôi có lẽ bị Ngôn Ngôn nghe được.... Cô đừng suy nghĩ gì khác, nơi
này là nhà cô và Dịch Khiêm, tôi sẽ không ở lại đây để gây trở ngại một
đến gia đình mọi người đâu.... Tôi sẽ ở lại Los Angeles với bác gái mấy
hôm, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ đến Pháp với ba mẹ tôi!"
Hạ Tử Du tin ngay vào lời giải thích của Đan Nhất Thuần, nghiêm túc nói,
"Nhất Thuần, thật ra thì Liễu Nhiên con bé rất mến cô, cô có thể...."
Biết Hạ Tử Du muốn nói gì, Đan Nhất Thuần lên tiếng cắt ngang, "Tôi nói rồi, không cho phép cô nói những lời lung tung đó nữa, cô không được có cái
suy nghĩ muốn rời bỏ Dịch Khiêm, lại càng không được yêu cầu sau này tôi có thể thay thế cô chăm sóc Ngôn Ngôn, bởi vì cô và Dịch Khiêm mãi mãi
sẽ được hạnh phúc!"
Nhìn vào đáy mắt kiên định của Đan Nhất Thuần dành cho bọn họ, Hạ Tử Du chỉ lặng im không nói gì, tận đáy lòng cô có
dự cảm lời chúc phúc này của Đan Nhất Thuần dành cho họ e rằng sẽ không
thực hiện được....
---
Nếu như nói, anh đã không còn quan
tâm đến cô, vậy anh cần gì phải giải thích với giới truyền thông chuyện
cô và anh không có ly hôn?
Trằn trọc nằm ở trên giường cả đêm, trong đầu Hạ Tử Du cứ mãi suy nghĩ quanh quẩn đến vấn đề này.
Thật ra thì cô biết mình không cần thiết suy nghĩ đến vấn đề này, bởi vì
ngày mai cô dự định sẽ nói chuyện rõ ràng với anh.... Dĩ nhiên, sẽ là
một lần nói chuyện thẳng thắn cuối cùng trong cuộc đời của cả hai.
Mong muốn ban đầu quay lại của cô vốn là muốn nói rõ ràng với anh một lần,
tuy rằng hiện tại biết anh có thể vẫn còn chưa đưa ra quyết định, nhưng
cô nhận thấy giữa họ đã không cần thiết tiếp tục kéo dài thêm nữa....
Giữa họ hoàn toàn đã mất đi sự tin tưởng lẫn nhau, coi như miễn cưỡng tiếp
tục ở bên nhau, tình cảm của cô và anh cũng không quay lại được như ngày xưa nữa....
....
Sáng sớm hôm sau.
Vì cả đêm Hạ Tử Du không hề chợp mắt, cho nên trời vừa sáng cô đã thức dậy.
Cô vốn định sáng nay đến "Đàm thị" tìm Đàm Dịch Khiêm, nhưng nhìn thời gian vẫn còn rất sớm, nên cô đến vườn hoa đi dạo.
Tản bộ trên đường mòn lát đá trong vườn hoa, Hạ Tử Du bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên niềm chua xót....
Nếu như nói cả tòa biệt thự rộng lớn này còn có thứ gì để cho cô sau này
lưu luyến nhất, thì có lẽ cũng chỉ có mỗi vườn hoa này....
Cô rất thích vườn hoa trong biệt thự, yên tĩnh thoáng mát, thích hợp tản bộ,
cũng thích hợp cho những lúc rãnh rỗi trồng hoa cỏ để ngắm nhìn.
Như những bụi hoa cỏ chanh này, cô vốn rất mong đợi đến thời kỳ nó nở hoa, rồi dẫn anh đến đây nhìn chúng....
Cô biết anh rất thích hương thơm cỏ chanh, bởi vì anh rất thường hay vùi
đầu vào cổ cô, hít lấy mùi hương cỏ chanh trên người cô, anh thường nói
anh rất thích....
Dự định của cô khi trồng bụi cỏ chanh này vốn
là muốn tạo cho anh sự ngạc nhiên, bây giờ nghĩ lại, thật ra trước đó cô không nên mơ tưởng đến chuyện quá xa vời, bởi vì con người và sự việc
luôn sẽ thay đổi theo thời gian, mọi chuyện vĩnh viễn biến hóa khó
lường....
Hạ Tử Du ngồi trên ghế dài, đang cảm nhận không khí trong lành sáng sớm trong vườn hoa.
Đột nhiên cuộc đối thoại vang lên cắt đứt suy nghĩ của Hạ Tử Du:
"Tôi thật sự thấy không công bằng cho cô Đan chút nào...."
"Chẳng lẽ cô không thích cô chủ sao?"
"Không phải là tôi không thích cô chủ, nhưng tôi nhận thấy cô Đan cũng là một
cô gái tốt, vì muốn tác thành cho cậu chủ và cô chủ, cô Đan đã để mình
chịu thiệt rất nhiều....."
Cuộc nói chuyện của hai người giúp
việc văng vẳng vang lên từ bụi cây ở sau lưng Hạ Tử Du, Hạ Tử Du không
nén nổi ngước nhìn ra phía sau, cách một bụi cây, cô trông thấy hai
người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cắt tỉa hoa cỏ.
Hai người
giúp việc nọ không thể ngờ rằng còn sớm như vậy đã có người đến vườn hoa tản bộ, cho nên cũng không kiêng dè gì mà bàn tán trò chuyện.
Bất chợt có một người giúp việc nhỏ giọng nói, "Nói nhỏ cho cô nghe chuyện
này, cô nghe xong là không được đi đồn đãi lung tung, nếu như truyền tới tai cô chủ, e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay đó...."
Hạ Tử Du chỉ cách họ có lùm cây, cho nên họ nói chuyện tất cả đều rõ mồn một lọt vào trong tai Hạ Tử Du.
Người giúp việc đó nói, "Mấy ngày trước, cô chủ và cô Đan vẫn còn chưa đến
Los Angeles, quản gia bảo tôi phải xử lý vệ sinh biệt thự sạch sẽ.... Có một lần, tôi đến phòng của cậu chủ quét dọn, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy điện thoại di động cậu chủ còn để lại ở trong phòng, tôi cậu chủ
đi gấp bỏ quên, cho nên vội đưa tài xế bảo mang đến công ty cho cậu
chủ.... Nhưng không ngờ, tôi vừa cầm điện thoại di động lên, thì nhìn
thấy cô Đan gửi tin nhắn vào điện thoại cậu chủ...."
Người giúp việc còn lại vô cùng hứng thú hỏi, "Sao cô biết được đó là tin nhắn của cô Đan gửi? Trong tin nhắn có gì đó sao?"
Người giúp việc nọ trợn mắt mắng, "Cô đần à, trên màn hình điện thoại tổng
giám đốc có hiển thị hai chữ ‘Nhất Thuần’ đó.... Còn nội dung trong tin
nhắn chỉ có một câu rất đơn giản —— Em không muốn làm cho Tử Du buồn, em xin lỗi!"
Người giúp việc còn lại nghi ngờ hỏi tới, "Vậy cũng có gì đâu?"
Người giúp việc nọ lại nói, "Lúc tôi nhìn thấy cái tin nhắn đó cũng nghĩ như
cô, thấy đâu có gì lạ.... Nhưng hôm qua, cậu chủ nói chuyện với cô chủ ở trên lầu xong sau đó tôi nhìn thấy cậu chủ lôi kéo cô Đan đi tới vườn
hoa, cậu chủ và cô Đan dường như đang tranh cãi chuyện gì đó, cuối cùng
cậu chủ giận dữ bỏ đi.... Sau đó trợ lý Dư lại tới vườn hoa tìm cô Đan,
bởi vì trợ lý Dư vừa đi vừa nói chuyện với cô Đan, lúc đó tôi đang cắt
cỏ trong vườn hoa cho nên vô tình cũng nghe được mấy câu.... Tôi nghe
trợ lý Dư khuyên cô Đan hãy ở lại biệt thự, nói đó là ý của cậu chủ, trợ lý Dư còn nói cô Đan thật khờ, rõ ràng cậu chủ đã bắt đầu để ý tới cô
Đan rồi mà cô Đan lại còn khuyên cậu chủ không được ly hôn với cô
chủ...."
Người giúp việc kia hoang mang hỏi, "Hả, không phải cô
Đan thích cậu chủ sao? Tại sao còn khuyên cậu chủ không được ly hôn với
cô chủ chứ?"
Người giúp việc nọ lại kể, "Cô Đan cũng có nói với
trợ lý Dư, cô ấy nói cô ấy không muốn cô chủ buồn, cô ấy cho rằng người
nên ở lại bên cạnh cậu chủ chính là cô chủ, dù sao cậu chủ và cô chủ đã
trải qua rất nhiều chuyện mới đến được với nhau, hai người còn có con
nữa...."
Người giúp việc nghe xong thở dài nói, "Tôi hiểu được ý
của cô rồi, ý cô nói là cậu chủ đã thích cô Đan nhưng cô Đan không muốn
đến với cậu chủ nữa là vì cô Đan không muốn cô chủ thương tâm.... Cô Đan thật đúng là rất độ lượng, dẫu sao từ trước tới nay cô ấy cũng chỉ yêu
thích có một mình cậu chủ."
Người giúp việc nọ lại nói, "Đương
nhiên là vậy rồi, thật lòng mà nói, cô Đan và cậu chủ cũng rất xứng đôi, hơn nữa cô Đan đối với cậu chủ cũng hết lòng hết dạ, lần trước còn liều mình cứu cậu chủ đấy.... Nhưng cô chủ lại không được như thế, cô ta lúc nào cũng muốn ầm ĩ, khiến cho ngày nào cậu chủ cũng phải ưu buồn, ở
chung với cô chủ, thảo nào cậu chủ lại mệt mỏi như thế...."
Người giúp việc kia thương tiếc lắc lắc đầu, "Xem ra, lời giải thích ‘không
có ly hôn’ của cậu chủ với giới truyền thông, chẳng qua cũng chỉ là nghe lời cô Đan khuyên mà thôi, cậu chủ và cô chủ sợ rằng sớm hay muộn gì
cũng sẽ đường ai nấy đi.... Cô chủ quả thực là không biết quý trọng
những gì mình có, trước kia cậu chủ đối với cô chủ vô cùng tốt, tình cảm dành cho cô chủ khiến chúng ta hâm mộ muốn chết à, ai ngờ được hôm nay
sẽ trở thành như vậy...."
Người giúp việc nọ lại nói, "Xem ra, trước sau gì cô Đan cũng sẽ trở thành cô chủ mới của căn biệt thự này...."
....
Hai người giúp việc vẫn còn đang bàn tán, nhưng Hạ Tử Du đã không thể nào tiếp tục ngồi nghe được nữa.
Nước mắt dọc theo hai gò má lặng lẽ tuôn rơi xuống trên mặt đất màu xanh biếc trong vườn hoa....
Hạ Tử Du từ từ đứng dậy, cứ thế, tầm mắt mơ hồ từng bước từng bước đi về phía trước....
Giờ khắc này cô lại nhớ tới ánh mắt của Đàm Dịch Khiêm nhìn chăm chú vào
Đan Nhất Thuần trong buổi tiệc sinh nhật bà Đàm, cũng nhớ tới sự lạnh
lùng dứt khoát của ngày hôm qua khi Đàm Dịch Khiêm định tội cô....