Thật hiếm thấy, một Đàm Dịch Khiêm luôn luôn khôn khéo trầm ổn nhưng lúc này lại như người ‘chạy xe không’. (ý chỉ đầu óc trống rỗng không làm được
việc gì cả)
Hạ Tử Du tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, đôi mắt long lanh nước đầy xúc động, giọng nói hơi trách móc, "Nhìn anh thật ngốc...."
Ai có thể nghĩ rằng một Đàm Dịch Khiêm hô mưa gọi gió trên thương trường,
làm việc gì cũng bày mưu nghĩ kế, nhưng giờ phút này lại trở thành thành một người có số IQ âm thế này chứ, anh lo lắng nói, "Bà xã, em không
sao chứ?"
Cô không nhịn được mà hôn anh một cái, vui vẻ nói, "Bác sĩ nói là em mang thai song sinh."
Đàm Dịch Khiêm bất động không nhúc nhích, trên gương mặt anh tuấn cũng không hề có cảm xúc gì, chỉ sững sờ mà chằm chằm nhìn cô.
Cô bổ sung thêm nói, "Bởi vì mang thai song sinh, cho nên tử cung của em
căng lên dẫn đến những cơn đau co thắt có vẻ nghiêm trọng hơn so với
những thai phụ khác..... Nhưng mà, bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của
em rất tốt, hai em bé cũng rất khỏe mạnh."
"Là cha của ba đứa
nhỏ? Sinh đôi?” Giọng Đàm Dịch Khiêm xúc động lặp lại, cuối cùng thì
cũng hiểu được ý nghĩa trong câu nói của của Hạ Tử Du, đầu tiên anh hơi
ngẩn ra, sau đó quay phắt lại nhìn Hạ Tử Du, thấy mặt mày cô đều tràn
đầy ý cười, trong mắt ánh lên sự vui mừng, lần đầu tiên anh cảm nhận
được tim mình rung lên đập thình thịch vì niềm vui đó.
Cô mang song thai, anh sắp làm cha của ba đứa trẻ rồi....
Cảm giác này thật kỳ diệu, dường như đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh mới cảm thấy như thế nào là thỏa mãn và vui sướng nhất.
Anh sắp không kiềm chế được nữa rồi, anh muốn hét lên thật to....
Cô thấy anh rất lâu cũng chẳng có phản ứng gì, cứ sững người nhìn cô chằm chằm, "Dịch Khiêm, anh làm sao thế?"
Anh giựt mình hoàn hồn, bỗng nhiên nghiêng đầu qua ôm chằm lấy cô áp môi mình lên môi cô.
Anh dùng sức hôn cô, nhưng nụ hôn đó lại mang theo tất cả yêu thương cùng trìu mến....
Cô không hiểu rõ là chuyện gì, vỗ vào người anh, "Ưm...."
Mấy giây sau anh buông cô ra, sau đó nhấc cô bế lên khỏi trên giường bệnh.
Cả người đột nhiện bị nhấc bỗng lên, Hạ Tử Du hoảng hồn hét chói tai, "Á...."
Đàm Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du đi qua đi lại mấy vòng trong phòng bệnh, anh
không ngừng lẩm bẩm, "Bà xã, em quả thật quá tuyệt vời...."
Vợ chồng ông Đàm đang ở ngoài phòng bệnh nghe thấy tiếng động lớn trong phòng lập tức đi đến.
Trong mắt của hai ông bà Đàm lúc này, Đàm Dịch Khiêm đang kích động bế Hạ Tử
Du hết ôm lại hôn, hoàn toàn giống một cậu bé trai mới lớn, niềm vui
sướng nở rộ hết lên trên mặt.
Trong lúc vô tình Hạ Tử Du nhìn thấy vợ chồng ông Đàm, cô xấu hổ nói, "Mau thả em xuống đ...."
Trên mặt hai ông bà Đàm đều là vẻ lờ mờ không hiểu.
Lúc Đàm Dịch Khiêm hôn cô không hề có tí e dè nào khiến mặt cô đỏ hồng lên
như tôm chín, vẻ mặt cô cũng ngượng ngùng sượng cứng, "Ba mẹ anh đều
đang ở đây đó...."
Đàm Dịch Khiêm cũng không vội thả Hạ Tử Du
xuống, mà vẫn bế Hạ Tử Du trên tay, trịnh trọng nghiêm trang mà nói với
hai cụ, "Hai người sắp làm ông bà nội của ba đứa cháu rồi, hai người
biết không?"
Ông Đàm nhất thời sửng sốt, không hề nghĩ đến.
Trong nháy mắt trên mặt bà Đàm hiện lên vẻ kinh ngạc và vui sướng, "Tiểu Du, là sinh đôi sao con?"
Hạ Tử Du đang ôm cổ Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng gật đầu, "Dạ."
"Ôi trời...."
"Cái.... Cái gì?" Vẻ mặt kinh ngạc của ông Đàm và đàm Dịch Khiêm giống nhau như đúc, nhưng mà so với Đàm Dich Khiêm thì phản ứng của ông nhanh hơn, "Ta sắp có thêm hai đứa cháu nội sao?"
Bà Đàm cười không khép được miệng, "Ông Khâm à, đúng là thế đấy...."
Ông Đàm lập tức ra lệnh, "Dịch Khiêm, con còn không mau thả Tử Du xuống,
đừng để cho hai đứa cháu ngoan của ta bị dọa sợ đấy...."
Hạ Tử Du cũng phụ họa theo, "Mau thả em xuống đi...."
Đàm Dịch Khiêm cẩn thận để Hạ Tử Du đứng xuống đất, nhưng vẫn lưu luyến mà ôm chặt eo cô, lại lần nữa ôm cô hôn thật mãnh liệt.
Ông bà Đàm nhìn cảnh tượng trước mặt, rồi lại nhìn nhau một hồi, trong đáy
mắt của cả hai người đều là sự vui mừng không thể thốt lên được thành
lời.
--- -------
Chuyện Hạ Tử Du mang thai song sinh nhanh chóng truyền đi khắp trên dưới nhà họ Đàm....
Kể từ đó, Đàm Dịch Khiêm trở nên căng thẳng hơn, dường như một tấc cũng
không rời theo sát bên cạnh trông chừng cô, thân mật nắm tay cùng đi,
thỉnh thoảng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, mấy chuyện đó hầu như
ngày nào Đàm Dịch Khiên cũng đều thực hiện trước mặt người khác, Hạ Tử
Du cũng bắt đầu cảm thấy mình bị người nhà họ Đàm hầu hạ sắp giống thái
hậu mất rồi.....
Giống như giờ phút này, Đàm Dịch Khiêm vốn nên
quay về công ty xử lý công việc, nhưng lại nấn ná đến hai giờ chiều vẫn
chưa chịu rời khỏi Hạ Tử Du được nửa bước.
Ông Đàm nhìn cũng
không vừa mắt, đẩy xe lăn đến trước mặt con trai, nghiêm túc nói, "Dịch
Khiêm à, đã hai ngày con không đến công ty rồi, ba nghe người giúp việc
trong nhà nói thư ký của con vẫn gọi di động cho con mãi mà không được,
cũng gọi điện đến nhà tìm con mấy lần, con nên quay lại công ty để xử lý công việc đi...."
Lúc này Đàm Dịch Khiêm đang lật một quyển sách dành cho phụ nữ nuôi con, dường như anh không nghe thấy lời của ba mình nói, nghiêm túc đọc nội dung trong sách, bỗng nhiên nói, "Bà xã, gần
đây em ăn uống không ngon miệng, trong quyển sách này nói là ăn trái cây nhiều một chút, có thể cải thiện khẩu vị."
Bà Đàm bê một đĩa hoa quả từ trong phòng ăn đi ra, chế giễu con trai mình, "Mấy thứ đó đều là kiến thức cơ bản, vậy mà con lại phải đọc sách cả nửa ngày mới
biết...."
Trên trán Đàm Dịch Khiêm nổi rõ ba vạch ngang, "Ồ...."
Hạ Tử Du tựa vào ngực Đàm Dịch Khiêm, nhỏ giọng nói, "Hai hôm trước viện
trưởng cũng đã nói với em chuyện này rồi, hai ngày nay lúc em không đói
đều bổ sung vitamin C cho con...."
Đàm Dịch Khiêm hôn lên trán của Hạ Tử Du, "Ngoan lắm!"
Ông Đàm nhìn dáng vẻ ân ái của đôi vợ chồng son, trong lòng vui vẻ, cũng không tiếp túc đề tài khuyên bảo vừa nãy nữa.
Ngược lại Hạ Tử Du lại nhắc đến đề tài mới nãy, cô nhẹ nhàng nói, "Dịch
Khiêm, anh đến công ty đi..... Công ty nhiều việc như thế mà anh thì
mỗi ngày đều không có ở đó vậy sao được?"
Đàm Dịch Khiêm nâng cằm Hạ Tử Du lên, "Không thích anh ở nhà với em?"
Hạ Tử Du lắc đầu, "Có bác trai và viện trưởng đều ở nhà, em thật sự không
hề cảm thấy buồn chán chút nào, anh không cần phải ở nhà với em.... Vả
lại anh đến công ty tan ca hết giờ thì cũng về mà, cũng có phải là xa
nhau đâu."
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của Hạ Tử Du, "Được rồi, nghe theo em vậy...."
Bà Đàm trêu con trai với ông Đàm, "Ông Khâm à, ông xem đi, con trai chỉ
nghe lời con dâu thôi kìa, chúng ta nói nó cả trăm câu còn không bằng
con dâu nói một câu...."
Ông Đàm cười đến mức mắt sắp híp thành một đường kẻ.
Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, "Vậy anh đến công ty đây.... Em nhớ ở nhà ngoan ngoãn chờ anh về đấy."
Hạ Tử Du gật đầu.
Trước khi đi Đàm Dịch Khiêm còn không quên dặn dò, "Không được uống đồ uống
có cà phê, không được làm công việc, càng không được ra vườn hoa hóng
gió...."
Hạ Tử Du tiếp thu toàn bộ những gì Đàm Dịch Khiêm nói,
"Em biết rồi mà, em đảm bảo em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, bảo đảm có bất kỳ
chuyện gì sẽ bảo người giúp việc đi làm, bảo đảm sẽ không ra vườn hoa,
bảo đảm cảm thấy mệt thì sẽ đi ngủ, đói thì ăn...."
"Ngoan!" Đàm Dịch Khiêm cúi người hôn Hạ Tử Du thêm một cái, sau đó mới chịu rời đi.
Bà Đàm nhìn bóng lưng đang bước đi của Đàm Dịch Khiêm, lắc đầu cười nói,
"Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì tôi cũng sẽ không biết nó có thể
chăm sóc chú đáo đến thế."
Ông Đàm tự hào nói, "Đó là vì Tiểu Du
của chúng ta có thể nắm chắc được trái tim của Dịch Khiêm, bà xem đi có
cô gái nào có bản lãnh như Tử Du không."
Bà Đàm gật đầu, "Đúng là lúc trước tôi đã nhìn nhầm rồi, con dâu tốt như thế lại còn ngại ba ngại bốn...."
Ông Đàm an ủi bà Đàm, "Chuyện đã qua thì cứ để nó qua hết đi, Tiểu Du không phải là người hay để bụng, bà sẽ càng ngày càng yêu thích đứa con dâu
này cho mà xem."
Bà Đàm nói, "Được rồi, ông đi nghỉ trưa đi, tôi đã dặn người giúp việc chuẩn bị trà sâm cho ông rồi, ông nhớ uống
đó.... Tôi muốn nói chuyện với Tử Du một lát."
"Được rồi, phụ nữ mấy người thật nhiều chuyện...."
Sau khi ông Đàm được người giúp việc đẩy đi lên lầu, bà Đàm đem đĩa hoa quả đã cắt sẵn đến trước mặt Hạ Tử Du, "Những thứ hoa quả này đều còn rất
tươi, con mau ăn thử đi, ăn hết nhất định việc ăn uống sau này sẽ tốt
lên thôi...."
Hạ Tử Du nhận lấy đĩa trái cây, ngại ngùng nói, "Viện trưởng, đã làm phiền đến bác rồi."
Bà Đàm nắm bàn tay Hạ Tử Du, "Con vẫn còn khách sao với ta vậy sao, có phải đến bây giờ vẫn còn sợ cái bà già này hay không?"
Hạ Tử Du dùng sức lắc đầu, "Không có ạ, viện trưởng...."
Bà Đàm dịu dàng cười ra tiếng, "Không sao đâu, trước đây ta luôn có thành
kiến với con, cho nên làm cả nhà trên dưới không ai được vui vẻ.... Hiện tại ta đã suy nghĩ rõ ràng tất cả mọi chuyện, ân oán giữa chúng ta
không thể nào gán ép lên thế hệ này của tụi con, huống chi Dịch Khiêm có thể vượt qua cửa ải này của Kim Trạch Húc đều là công của con.”
Hạ Tử Du rất đau lòng, bởi vì rõ ràng Đàm Dịch Khiêm bị Kim Trạch Húc uy hiếp đều là do cô mà ra.
Bà Đàm ôn hòa nói, "Tiểu Du à, mọi chuyện hôn lễ ta đã giúp tụi con chuẩn
bị hết cả rồi, bởi vì tiệc cưới mời rất nhiều người, cộng thêm cả ba
chồng con nhất quyết không đồng ý tổ chức hôn lễ sơ xài qua loa, cho nên thời gian kết hôn có thể kéo dài đến tháng sau, con thấy có được
không?"
"Viện trưởng, chuyện hôn lễ thật ra thì không cần phô
trương như thế đâu ạ...." Thật ra cô cảm thấy có hơi khó xử, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên kết hôn, mặc dù lúc cô và Đàm Dịch Khiêm kết hôn lần thứ hai cũng đã từng tổ chức hôn lễ, nhưng trên ý nghĩa thì
cũng không cần phô trương long trọng đến vậy.
Bà Đàm cực kỳ
nghiêm túc, "Đương nhiên là phải thế rồi.... Cử hành hôn lễ lần này cũng là để cho bên ngoài biết nhà họ Đàm coi trọng con đến như thế nào,
tránh để cho đám truyền thông ăn nói lung tung.... Vả lại ý của ta là
trong hôn lễ của con và Dịch Khiêm ta sẽ công bố luôn chuyện nhà ta có
thêm hai đứa cháu trai nữa, để cho mấy người lúc đầu ôm cháu kia mở to
mắt ra mà nhìn nhân khẩu của nhà họ Đàm chúng ta...."
Hạ Tử Du nhỏ nhẹ nhắc nhở bà Đàm, "Việc này, viện trưởng, chúng ta vẫn chưa biết giới tính của em bé mà...."
Bà Đàm nói, "Nhìn dáng vẻ mang thai lúc này của con, thật giống y như đúc
ngày trước ta mang thai Dịch Khiêm, khẳng định đây là hai bé trai....
Nhưng cho dù là hai bé gái cũng không sao, nhiều trẻ con thì càng vui
vẻ, muốn có con trai thì sau này lại sinh tiếp.” Quan điểm của bà Đàm
khá phong kiến, vẫn cho rằng một gia tộc thì phải có con trai, huống chi nhà họ Đàm mấy đời truyền lại vẫn luôn là con một.
Trong giây phút này, trong đầu Hạ Tử Du bỗng thoáng qua một hình ảnh....
Bốn năm con đứa trẻ đang chơi đùa trong phòng khách nhà họ Đàm, mà cô và
Đàm Dịch Khiêm chia nhau mỗi người đứng một bên thật sự không thể làm gì được.....
Ôi trời....
Sinh xong hai đứa bé này rồi cô không nên sinh tiếp nữa thì hơn....
"Tiểu Du, Tiểu Du, con đang nghĩ gì thế?"
"À, không có gì đâu ạ...."
Bà Đàm cười nói, "Con và Dịch Khiêm đều còn rất trẻ, sau này muốn sinh
thêm thì rất dễ dàng.... Đúng rồi, ta đã bảo người giúp việc dọn dẹp cho con một số thứ rồi, tối nay hãy dọn đến căn phòng trước kia của Dịch
Khiêm mà ngủ nhé."
Hạ Tử Du hơi ngạc nhiên, "Dạ?"
Tuổi
cũng đã lớn rồi nhưng khi nhắc đến chủ đề tiếp theo muốn dặn dò, bà Đàm
vẫn không tránh khỏi lúng túng, "Tiểu Du à, ta bảo con dọn sang phòng
khác ngủ cũng không có ý gì cả..... Mẹ chồng con đây là người từng
trải, ta biết đàn ông ở mặt này có những khi không thể kiềm chế được,
con bây giờ đang mang hai đứa bé, cho nên ở phương diện này Dịch Khiêm
cần phải chú ý nhiều hơn.... Chờ qua thêm một tháng nữa, cái thai ổn
định rồi lúc đó hãy để cho Dịch Khiêm qua ngủ cùng phòng với con....."
Nghe bà Đàm giải thích xong, Hạ Tử Du không hề có tí do dự nào liền vội vàng gật đầu, "Dạ." Người nào đó quả thật đúng là nên biết kiềm chế lại rồi. Có nhiều khi, cô bị anh quấy nhiễu đến mức không xong, thời gian của cô cũng bị anh chiếm lấy hết, ngay cả thời gian để chơi cùng Liễu Nhiên
cũng không có, cô thật sự cảm thấy Liễu Nhiên bị thiệt thòi rất nhiều.
Bà Đàm hài lòng gật đầu, "Được, vậy ta sẽ bảo người giúp việc đi dọn dẹp
phòng luôn bây giờ cho con.... Con mau ăn chút trái cây đi, trong khi
chờ đợi ta sẽ nói chuyện với con cho đỡ buồn chán."