Ngồi ở đầu giường hồi lâu, Hạ Tử Du định lấy điện thoại gọi cho Đàm Dịch
Khiêm thì mới nhớ điện thoại di động mình đã hết pin, cũng quên mất là
mình vẫn đang sạc pin cho nó.
Buồn chán ngồi lì trên giường, Hạ Tử Du nhớ lại những lời vừa rồi Dịch Khiêm đã nói với cô.
‘Rốt cuộc thì đến bao giờ em mới hiểu và bận tâm đến cảm nhận của người
khác? Hết lần này tới lần khác lúc nào em cũng làm những chuyện mà tự
mình cho là đúng không quan tâm đến hậu quả, em có nghĩ đến sự an toàn
của bản thân mình hay không, có nghĩ đến cảm nhận của anh hay không?’
Lời của anh vang dội nhắc lại bên tai, không hiểu sao trong lòng cô trào dâng niềm chua xót.
Cô lại không biết, hóa ra ở trong lòng anh, cô vẫn chỉ là một người phụ nữ không biết bận tâm đến cảm nhận của người khác....
Tâm trạng cô bây giờ rất buồn phiền lại còn cực kỳ khó chịu.
Không cách nào nằm trên giường tiếp được nữa, cô kéo tấm rèm của cửa sổ sát đất bước ra ngoài ban công phòng ngủ.
Vốn dĩ cô chỉ muốn đứng ngoài ban công hóng gió một lát cho suy nghĩ của
mình có thể dịu lại, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy anh đang đứng hút thuốc trong vườn hoa dưới nhà.
Anh rất ít khi hút thuốc,
bình thường chỉ khi có chuyện phiền lòng anh mới hút, mà chuyện có thể
khiến anh phiền lòng thường thì không phải là chuyện về sự nghiệp của
anh.
Theo bản năng, cô muốn quay người xuống dưới nhà tìm anh,
nhưng đúng vào lúc cô quay người định đi xuống thì bước chân cô chợt
dừng lại đứng tại ban công, viền mắt lúc này cũng đã nhuốm đỏ lên.
Đúng vậy, cô cảm thấy rất oan ức....
Rõ ràng là cô có gửi giấy nhắn lại cho anh, tại sao anh lại nói rằng cô
không để lại gì cả? Mặc dù biết sự trách móc của anh đều xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của mình, nhưng cô không thể nào kìm nén được sự
khó chịu vào lúc này....
Quyết định không xuống lầu tìm anh nữa, cuối cùng cô nằm lại trên giường sững người mở to mắt nhìn trần nhà.
‘Em không muốn để anh một mình, một mình chìm nổi giữa biển người....’
Điện thoại vừa mới được sạc pin đúng lúc này đổ chuông.
Liếc thấy số điện thoại đang hiển thị trên màn hình, Hạ Tử Du liền ấn nút trả lời.
"Alô...."
"Tử Du, là anh đây."
"Robert...."
Robert ở đầu bên kia hình như cũng nghe ra trong giọng nói của Hạ Tử Du hơi
nghèn nghẹn, anh hỏi, "Giọng em nghe có vẻ không ổn, sao vậy?"
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, cố giữ cho giọng được tự nhiên nói, “Đâu có, em vừa mới ngủ dậy."
Robert cười nói, "Bây giở ở Los Angless là ban ngày, thế mà em còn đang ngủ,
xem ra Dịch Khiêm đã nuôi em thành béo trắng ra rồi...."
Hạ Tử Du miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ lời nhỏ, "Robert, anh gọi em có gì không?"
Robert cười nói, "Không có gì, chỉ là lúc nãy gọi điện cho em nhưng gọi mãi không được, cho nên gọi lại hỏi thăm em ấy mà...."
"À, điện thoại của em hết pin mà em quên sạc."
"Không sao, bây giờ anh cũng đang rảnh không có gì làm, cho nên gọi đến nói
chuyện với em một lát, em cũng biết mà, Dịch Khiêm làm gì có thời gian
rảnh để tán dóc với anh...."
"À phải, chuyện lúc trước chị Tâm đến tìm anh...."
Hạ Tử Du còn chưa nói xong đề tài mình muốn mở ra này, Robert đã dứt khoát cắt ngang, "Em đừng nhắc đến cô ấy nữa, anh không muốn gặp cô ấy đâu."
"Robert, chị Tâm cũng có kể sơ với em chuyện giữa anh và chị ấy.....Xin lỗi vì
em đã nhiều chuyện, em biết chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng
được nhưng em cảm thấy nguyên nhân lớn nhất trong chuyện anh có mâu
thuẫn với chị Tâm chính là anh chưa hiểu rõ chị ấy..... Có thể anh luôn cho rằng chị ấy là một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết quấn lấy anh,
nhưng anh lại không biết rằng chị ấy đã vì anh mà bỏ ra những cái gì,
anh có biết không, chị ấy đã từng vì anh mà đi phá thai, những năm qua
chị ấy chưa bao giờ quên được khoảng thời gian mà hai người còn ở bên
nhau dù chỉ là một chút...."
Lúc Hạ Tử Du nhắc tới hai chữ ‘phá
thai’, Robert vốn đang lựa chọn im lặng cuối cùng cũng có phản ứng, anh
sững sờ hỏi, "Em nói cái gì? Em nói cô ấy đã từng làm phẫu thuật phá
thai ư?"
"Đúng vậy, chuyện này Dịch Khiêm cũng biết, nhưng mọi
người đều không muốn nói với anh bởi vì chị ấy không muốn bị anh bị áp
lực về nó.... Robert, cho dù anh có cảm giác với chị ấy hay không, nhưng để cho một người phụ nữ mang thai con của mình rơi vào hoàn cảnh tứ cố
vô thân thì đó cũng có một phần lỗi của anh, thật sự em rất mong anh có
thể cho chị Tâm một câu trả lời thỏa đáng, đừng để chị Tâm phải tiếp tục lãng phí thời gian tuổi xuân của mình nữa......”
Robert ở đầu
dây bên kia im lặng rất lâu, cuối cùng chậm rãi nói, "Có thời gian Dịch
Khiêm nói với anh tình trạng của Đàm Tâm không tốt, anh lại cho là Đàm
Tâm đang bày trò, anh không ngờ cô ấy đã từng..... Anh vẫn luôn nghĩ
năm đó bọn anh chỉ là hợp thì đến không hợp thì chia tay!"
"Anh
nên biết, nếu như năm đó chị Tâm dùng đứa bé để bắt anh phải chịu trách
nhiệm, tin rằng giờ phút này anh không thể sống nhởn nhơ chỉ lo cho mình thôi đâu. Em nghĩ, từ trước tới nay chị Tâm chỉ chung tình với mỗi mình anh, chưa bao giờ chị ấy ép buộc anh phải chịu trách nhiệm với chị ấy,
có lẽ hôm nay thứ chị ấy cần chính là một câu trả lời thỏa đáng...."
"Anh biết rồi, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện em vừa nói với anh."
....
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạ Tử Du đang định để di động sang một bên, thì
tầm mắt vô tình thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng sừng sững ở giữa
phòng.
Hạ Tử Du hơi sững người, để nhẹ điện thoại di động xuống, sau đó nhìn về phía anh.
Đàm Dịch Khiêm bước tới ngồi xuống mép giường, ánh mắt khóa chặt vào cô.
Hạ Tử Du chậm chạp rũ mắt xuống, giờ phút này dường như không muốn nhìn vào mắt anh.
Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Nói chuyện với Robert?"
Hạ Tử Du cúi thấp đầu trả lời, "Anh ấy gọi điện tán dóc với em một lúc, em đã kể cho anh ấy nghe về chuyện chị Tâm."
Đàm Dịch Khiêm nâng nhẹ cằm Hạ Tử Du lên, "Không phải anh đã nói em đừng lo lắng đến những chuyện này sao?"
Hạ Tử Du nghiêm nghị ngước mắt lên nói, "Em thấy chị Tâm ngày nào cũng
không vui, em mong chị ấy sớm có được câu trả lời thỏa đáng."
Nhận thấy tâm trạng cô đang xúc động, Đàm Dịch Khiêm an ủi nói, "Thôi được, nghe lời em vậy...."
Hạ Tử Du không nhìn anh nữa mà chuyển mắt sang hướng khác, tùy tiện lấy cớ nói, "Em muốn đi ngủ."
Nhưng ngay lúc này, Đàm Dịch khiêm lại đột ngột đưa tay ôm chặt Hạ Tử Du vào
trong lòng, trong giọng nói khàn khàn của anh đầy vẻ tự trách, "Anh xin
lỗi, vừa rồi anh không nên cáu gắt với em...."
Nghĩ đến vừa nãy
anh không cho cô thanh minh một câu nào đã tức giận trách móc, Hạ Tử Du
quay mặt sang nơi khác, tủi thân im lặng không nói gì.
Đàm Dịch Khiêm xoay mặt Hạ Tử Du lại, buộc cô nhìn thẳng vào anh, "Không thèm để ý tới anh sao?"
Hạ Tử Du cắn chặt môi, đẩy anh ra nghẹn ngào nói, "Anh đã mắng em..… Anh
còn nói em không có để lại giấy nhắn gì cho anh, nhưng em thật sự là có
để lại giấy nhắn cho anh mà..... Em thừa nhận là em chỉ lo lắng đến sự an nguy của mẹ em, cho nên khi về lại thành phố Y mà không gọi điện cho anh, nhưng thật ra là điện thoại di động của em hết pin mà nhân viên
bảo vệ ở đó lại không cho em vào, cho nên em mới đành phải đến thành phố Y trước và có để lại lời nhắn cho anh, nhưng em không biết tại sao anh
không có nhận được...."
Đàm Dịch Khiêm ôm siết Hạ Tử Du vào trong ngực, "Anh thật xin lỗi, bên Los Angles vừa mới gọi điện báo với anh,
nói là tờ giấy nhắn của em bị một nhân viên phục vụ sơ sót làm mất nên
mới không thể gửi lại cho anh...."
Hạ Tử Du cố gắng vùng giãy ra, "Em không cần anh nói ‘anh thật xin lỗi’ ấy với em, anh đâu có tin em."
"Là lỗi của anh...."
"Anh không bắt lỗi em nữa sao?"
Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh nói, "Anh luôn dùng cách thức muốn bảo vệ em lúc
nào cũng yêu cầu em phải làm theo anh, nhưng lại không bận tâm đến cảm
nhận của em, khiến cho em luôn có cảm giác không an toàn đồng thời ngay
cả khi ở bên anh cũng phải dè dặt cẩn thận, chẵng lẽ con người anh lại
không có thiếu sót nào sao?"
"Ông xã...."
"Chính mình cũng không làm được đến mức hoàn mỹ, thì sao anh lại có thể yêu cầu em làm
được như thế, huống chi, khuyết điểm duy nhất trong tính tình của em có
lẽ đó là quá lương thiện và chân thật..... Nếu như anh yêu cầu em thay
đổi những thứ này, có lẽ em đã không còn là Hạ tử Du mà anh yêu nữa rồi
!"
Trong lòng Hạ Tử Du bỗng thấy nao nao.
Đàm Dịch Khiêm ôm chặt Hạ Tử Du vào trong ngực.
Hạ Tử Du gối đầu lên bờ vai vững chắc của anh, trong lòng cực kỳ cảm động
bởi lúc này anh chịu bỏ xuống tự ái của mình để xin lỗi cô, may mắn cuối cùng cô cũng có thể không cần băn khoăn gì nữa mà nói chuyện với anh,
"Em biết rõ mình không phải là một người phụ nữ hoàn mỹ, từ trước đến
nay em đều mang đến cho anh rất nhiều phiền phức.... Anh vì cứu em mà
phải chịu sự uy hiếp của Đường Hân mà em lại còn trách anh không quan
tâm đến cảm nhận của em, thật ra thì người không quan tâm đến cảm nhận
của người bên cạnh mình chính là em mới đúng...."
Đàm Dịch Khiêm kinh ngạc, "Bà xã, em biết rồi sao?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Phải, em biết hết rồi, anh vì em đã làm những gì em đều đã biết...."
Đàm Dịch Khiêm lầm bầm mắng, "Chết tiệt, ai nói với em?"
"Em làm sao biết không còn là vấn đề quan trọng nữa, quan trọng là em hiểu
được anh không muốn cho em biết chuyện này là vì không muốn em cảm thấy
tự trách....Khi em biết được tất cả sự thật, em chợt nhận ra rằng em căn bản không hề xứng với một người ưu tú như anh, nếu đổi lại là em của
trước kia, em sẽ chọn cách bỏ đi.... Nhưng mà trời cao lại cho chúng ta
có cơ hội được ở bên nhau một lần nữa, em thật sự không hề muốn buông
tay, em muốn được ở bên anh...."
Nước mắt nước mũi thấm ướt vào
chiếc áo sơ mi đắt tiền của Đàm Dịch Khiêm, Đàm Dịch Khiêm đau lòng
không thôi, anh ôm siết cô thật chặt, thỉnh thoảng hôn lên hàng mi rưng
rưng nước mắt của cô, "Đồ ngốc, chỉ cần em không ghét cái tính khí không tốt của anh thì chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau."
Hạ Tử Du từ từ ngước lên khỏi lồng ngực Đàm Dịch Khiêm, "Vậy anh còn giận em nữa không?"
Đàm Dịch Khiêm dịu dàng nâng gương mặt còn vương nước mắt của cô lên, "Anh
chưa bao giờ tức giận với em, anh chỉ sợ mất em mà thôi.... Em biết
không? Lúc em đột nhiên mất tích, anh cảm thấy cả bầu trời gần như sắp
sập xuống, trên thế giới này cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng
không thể khiến anh căng thẳng và bất an đến thế, chỉ những khi không có em ở bên cạnh anh...."
Hạ Tử Du ôm chặt lấy Đàm Dịch Khiêm,
trong đôi mắt tràn ngập nước mắt tự trách, "Thật xin lỗi, ông xã, đã
khiến anh phải lo lắng...."
"Hứa với anh, mãi mãi đừng bao giờ có ý nghĩ rời xa anh, anh không thể không có em...."
Giọng Đàm Dịch Khiêm như lạc hẳn đi, rất giống như đang cầu xin cô.
"Em hứa với anh...."
"Anh yêu em, Hạ Tử Du!"
"Em cũng vậy!"
Dứt lời, anh ôm lấy gương mặt Hạ Tử Du, giống như muốn tuyên bố ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Đêm hôm đó, sự hiểu lầm giữa hai người bởi vì đã học được cách quý trọng lẫn nhau mà trở thành một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.