Lễ thành hôn của con trai, bà Đàm phải mất hơn một tháng bỏ công sức lo
liệu cho hôn lễ, đây đương nhiên là buổi lễ được muôn người ở Los
Angeles thậm chí toàn bộ thế giới rất quan tâm. Nhà họ Đàm tất nhiên là
phải thẳng tay phung phí rồi, long trọng đến mức không thể long trọng
hơn.
Bởi vì Hạ Tử Du mang thai, mọi người suy tính đến việc cô
không thể dậy quá sớm để chuẩn bị cho khâu trang điểm tạo hình, vì thế
người nhà họ Đàm quyết định tổ chức nghi thức lễ cưới vào 3 giờ chiều,
và tiệc chiêu đãi khách thì xếp vào 8 giờ tối.
Hạ Tử Du ngủ một mạch đến khi tự nhiên giật mình tỉnh lại, hiện đã là 11 giờ sáng....
Khi nhìn thấy đồng hồ báo thức trên đầu giường, Hạ Tử Du cũng bị hoảng sợ
hết hồn, vốn cô đã chỉnh đồng hồ báo thức dậy vào 5 giờ sáng, nhưng
không ngờ đồng hồ báo thức đã bị ai đó lấy đi mất rồi, để cho cô ngủ
thẳng tới bây giờ....
Không cần nghĩ Hạ Tử Du cũng biết là người nào làm, tất nhiên là người đàn ông nào đấy tối hôm qua ngủ ở bên cạnh cô rồi....
Hạ Tử Du lập tức ngồi dậy, người bên cạnh cũng không còn ở đây.
Đoán rằng nhất định anh đã bận rộn đi lo công việc cho hôn lễ ngày hôm nay,
cô vội vội vàng vàng vào phòng tắm rửa mặt, sau đó đi nhanh ra khỏi
phòng.
Nhưng không ngờ đến, thợ trang điểm cùng người giúp việc
đã sớm chờ ở bên ngoài cửa phòng cô, mà trong tay nhóm người giúp việc
thì đang nâng áo cưới, trang sức kim cương và một bó hoa xinh đẹp.
Hạ Tử Du nhất thời không nói nên lời, "Hả...."
Một trong nhóm người giúp việc lên tiếng, "Cô chủ, cô đã dậy rồi? Có thể bắt đầu trang điểm tạo hình được chưa ạ?"
Thợ trang điểm cũng cung kính nói, "Cô Hạ, tôi nhất định sẽ tạo hình cho
áo cưới của cô có thể sánh với của Công Nương Diana vào năm đó."
Hạ Tử Du xấu hổ cười gượng, "Cái đó.... Mọi người sáng sớm đã đợi ở đây sao?"
Người giúp việc mỉm cười gật đầu, "Vâng ạ."
Hạ Tử Du ngượng ngùng nói, "Mọi người có thể gọi tôi dậy mà...."
Người giúp việc trả lời, "Cậu chủ đã đặc biệt căn dặn, nhất định phải chờ cô
ngủ đến khi cô muốn dậy rồi mới có thể giúp cô trang điểm, không được
quấy rầy cô nghỉ ngơi."
Cô biết ngay là anh mà....
Nghĩ
tới đây Hạ Tử Du vui sướng phấn khởi, nhưng lúc này đáy lòng lại nảy
sinh ra một vấn đề, "Tôi ngủ dậy muộn thế này, trang điểm và tạo hình
vẫn còn kịp sao?"
Thợ trang điểm trả lời, "Đương nhiên rồi ạ, nghi thức hôn lễ là vào 3 giờ chiều, Cô Hạ hoàn toàn có đủ thời gian."
Hạ Tử Du gật đầu, "Vậy được rồi!"
Cùng với thợ trang điểm đi vào phòng giữ quần áo kiêm phòng trang điểm ở lầu hai, Hạ Tử Du ngồi vào chỗ của mình ở trước gương.
Thợ trang điểm nâng cằm lên nhìn ngắm khuôn mặt Hạ Tử Du ở trong kính, khâm phục nói, "Cô Hạ, ngũ quan của cô thật là sắc xảo."
Người giúp việc cười nói, "Đương nhiên rồi, tướng mạo cậu chủ của chúng tôi
khôi ngô như vậy, dĩ nhiên là cô chủ phải xinh đẹp thế này mới có thể
xứng đôi được chứ."
Hạ Tử Du được người giúp việc và thợ trang
điểm khen ngợi đến vô cùng ái ngại, sắc mặt cũng ửng hồng lên, nhìn vào y hệt như cô dâu mới gả lần đầu, thật là xinh đẹp động lòng người.
Cô vốn nghĩ tóc mình chưa kịp dài, muốn vấn thành búi tóc trang nhã hẳn là rất khó, nhưng cô đã xem nhẹ tay nghề của thợ trang điểm này rồi, trải
qua bàn tay khéo léo của người thợ, tóc cô đã được vấn lên thật cao, mức độ sang trọng không hề thua kém với mái tóc dài bồng bềnh mà cô đã từng sở hữu....
Thợ trang điểm rất dụng tâm vào việc tạo mẫu tóc cho
cô, nhìn vào trông rất đơn giản, nhưng từng điểm nho nhỏ cũng thể hiện
ra được kỷ xảo cùng năng lực của người thợ tạo ra nó.
Chưa tới một tiếng đồng hồ, cô đã hoàn mỹ không tỳ vết xuất hiện ở trong gương.
Sở hữu một gương mặt trái xoan nho nhỏ với đôi mắt tròn to, hàng mi dài
được uốn cong vút, làn da trắng nõn như dòng nước trong suốt, hoàn toàn
không giống một cô dâu xinh đẹp yêu kiều bình thường, mà trên người như có lượng sức hút kỳ diệu, tựa như một đóa U Lan nơi đáy cốc tỏa ra
hương thơm thoang thoảng, nhưng có thể dựa vào khí chất thanh lệ thoát
tục từ trong đáy cốc lan tỏa truyền ra bên ngoài.
Thợ trang điểm không nhịn được buột miệng khen ngợi, "Cô Hạ, cô là cô dâu xinh đẹp nhất trong những người tôi từng gặp."
Người giúp việc cũng kinh ngạc ngưỡng mộ trước diện mạo xinh đẹp của Hạ Tử Du, dường như không thể nào tin nổi.
Đúng vậy, Hạ Tử Du trước mắt giống như đã được thay da đổi thịt, quả thực
rất xinh đẹp, tao nhã, cao quý, từng thứ nổi bật tạo nên một nét đẹp tự
nhiên....
Hạ Tử Du trước đó tuy rằng cũng xinh đẹp, nhưng bởi vì
mang thai cho nên cũng không có chăm chút nhiều lắm về cách ăn mặc hay
trang điểm, hôm nay chỉ mới giúp Hạ Tử Du chải chuốt một kiểu tóc, phụ
họa thêm một số đồ trang sức trang nhã nhưng đã khiến cho cô sáng chói
đặc sắc động lòng người.
Nhóm người giúp việc cũng thầm cảm thán ở trong lòng, cậu chủ và cô chủ của họ quả thật là một đôi trai tài gái sắc....
Thợ trang điểm nói, "Cô Hạ, chúng ta đi thay áo cưới thôi ạ!"
"Được."
Thợ trang điểm dìu Hạ Tử Du đứng dậy, người giúp việc thì đang giúp Hạ Tử Du nâng cầm áo cưới.
Hạ Tử Du đưa tay chạm vào chiếc áo cưới trắng noãn mềm mại, trong lòng không tránh khỏi có phần hơi xúc động.
"Cô Hạ, chúng tôi đi ra ngoài trước, cô thay xong thì hãy gọi chúng tôi."
"Được."
Nhưng sau đó trong phòng giữ quần áo chỉ còn một người giúp việc đứng quay
lưng ở lại để tiện chăm sóc cho Hạ Tử Du, thợ trang điểm cùng với những
người giúp việc khác thì đi ra khỏi phòng.
Mở bung áo cưới ra, Hạ Tử Du ướm lên ở trước ngực so tới so lui.
Nhìn thấy trong kính vẻn vẹn chỉ là một màu trắng toát, tim cô cũng theo đó
nhảy động thình thịch, khẩn trương cùng chờ đợi bắt đầu trở thành tất cả tâm tình của cô vào giờ phút này.
Dằn cảm xúc kích động xuống, cô cởi xuống hết quần áo trên người thay vào một chiếc áo cưới trắng thuần khiết.
--- ---
"Cậu chủ."
"Tổng giám đốc Đàm."
Đàm Dịch Khiêm xuất hiện ở bên ngoài phòng giữ quần áo, người giúp việc
cùng thợ trang điểm lập tức cung kính lên tiếng chào hỏi.
"Ừ." Đàm Dịch Khiêm nhẹ giọng, hỏi, "Cô ấy đâu?"
Người giúp việc trả lời, "Cô chủ đã trang điểm mặt xong rồi, đang ở bên trong thay áo cưới."
Đàm Dịch Khiêm lập tức vặn mở chốt cửa phòng giữ quần áo.
Người giúp việc đang đứng quay lưng trông thấy Đàm Dịch Khiêm lập tức khẽ gọi, "Cậu....."
Đàm Dịch Khiêm phất tay ý bảo người giúp việc đừng lên tiếng, cũng ra dấu cho người giúp việc đi ra ngoài.
Người giúp việc lập tức cúi đầu thối lui ra khỏi phòng.
Đàm Dịch Khiêm đứng im tại chỗ, ngắm nhìn bóng dáng thon thon màu trắng xinh đẹp ở phía trước.
Cô đứng ở trước kính toàn thân, đang chồng áo cưới từ dưới chân từ từ kéo lên trên người.
Dù rằng đang mang thai, nhưng dáng người của cô cũng chỉ có thể coi như
đẫy đà, không hề có dư miếng thịt thừa nào cả, cộng thêm làn da cô cực
kỳ láng mịn, nhìn tới từ sau lưng, cô hoàn toàn không giống một người
phụ nữ đang mang thai song sinh, vóc dáng đó thật tinh xảo mê hoặc lòng
người.
Cơ thể anh không hiểu sao chợt căng thẳng, nhìn thấy cảnh
tượng rung động lòng người như thế ở ngay tại trước mắt, anh không cách
nào đè nén nổi sự kích động của tâm lý và sinh lý.
Lúc này, anh chú ý tới cô đang dùng hai tay với kéo chiếc khóa kéo màu trắng ở phía sau.
Dường như cô đang gặp phải chút khó khăn, nhìn tới hình ảnh được hiện lên
trong kính, thấy đôi mi thanh tú của cô khẽ cau lại.....
Đàm Dịch Khiêm đi tới, nhẹ nhàng lấy tay cô ra, giúp cô kéo chiếc khóa ở sau lưng lên.
Hạ Tử Du cứ tưởng rằng là người giúp việc, nhưng khi ngước mắt nhìn lên,
sắc mặt lập tức đỏ bừng, "Anh..... Anh vào đây khi nào vậy?"
Hai tay Đàm Dịch Khiêm từ phía sau vòng lên trước vây lấy Hạ Tử Du, dịu dàng nói, "Anh đến lúc em đang thay quần áo."
Sắc mặt Hạ Tử Du càng vọt đỏ hơn so với mới vừa rồi, "Hả?"
Đàm Dịch Khiêm khẽ nhếch môi nói, "Anh đã nói rồi, dáng người của em vẫn còn rất đẹp."
Hạ Tử Du ngượng ngùng nói, "Anh thật là quá đáng à, vào đây mà cũng không
nói một tiếng....Có người giúp việc ở trong phòng, anh cứ đứng ở đó nhìn em thay quần áo, người ta.... Người ta sẽ nói em thế nào đây!"
Đàm Dịch Khiêm vùi mặt vào giữa cổ hít lấy hương thơm thoang thoảng nơi cổ
Hạ Tử Du, lạc giọng nói, "Anh đã bảo cô ta đi ra ngoài rồi."
"Vậy cũng không được...."
Nghĩ lại vừa rồi mình lại tự nhiên thay áo cưới ngay trước mặt anh, cả người trống trơn bị anh nhìn thấy sạch bách, loại cảm giác đó cùng với cảm
giác vào buổi tối khi không mặc gì thân mật với anh là hoàn toàn không
hề giống nhau....
Đàm Dịch Khiêm hơi nhướng mày, "Trên cơ thể em có chỗ nào mà anh chưa được thấy?"
Hạ Tử Du chợt khựng lại, "Ơ...." Quả thực….Đúng là như vậy...
Đàm Dịch Khiêm âu yếm hôn lên má Hạ Tử Du, "Em có biết không, hôm nay em rất đẹp!"
Hạ Tử Du rũ xuống hàng mi dài nói, "Anh cũng thật khéo biết dỗ ngọt em, em đã mập lên chừng này...."
Đàm Dịch Khiêm hé môi bật cười ra tiếng, "Đồ ngốc, đợi sinh em bé xong thì
vóc dáng em sẽ trở lại như xưa thôi, huống chi hình dáng bây giờ của em
mới là điều anh mong muốn."
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Trước kia em quá gầy.... Anh cứ luôn mong mỏi phải làm sao để nuôi em cho béo lên đấy!"
Nghe vậy Hạ Tử Du mới khôi phục tự tin nhìn tới mình trong gương.
Thật sự, hiện tại dáng vẻ cô vẫn còn rất tốt, chiếc áo cưới này thiết kế rất vừa vặn, làm cho cô nhìn vào hoàn toàn không giống như một người phụ nữ đã mang thai gần được năm tháng....
Thấy Đàm Dịch Khiêm ôm mình
quá chặt, Hạ Tử Du đẩy anh ra nói, "À, trong hôn lễ hẳn là còn rất nhiều chuyện cần xử lý, anh nên đi xem thế nào đi, thợ trang điểm còn phải
giúp em chuẩn bị lại kiểu tóc, phối hợp đồ trang sức, hơi mất một chút
thời gian."
Đàm Dịch Khiêm hôn vào làn da tinh tế sau gáy Hạ Tử
Du, thản nhiên nhẹ giọng nói, "Ba, mẹ anh đã lo chu toàn cả rồi, không
cần tới anh."
Hạ Tử Du dùng khuỷu tay mang lụa trắng chống nhẹ
lên anh, "Nhưng lúc này em cũng không cần anh ở lại bên cạnh em.....
Anh như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thợ trang điểm giúp em tạo hình đấy,
anh mau đi ra ngoài đi mà, nhiều nhất là đợi thêm một tiếng nữa là em sẽ xong ngay thôi."
Đàm Dịch Khiêm sử dụng kỷ xảo ăn vạ, "Anh ở tại đây đợi em."
Hạ Tử Du kiên định nói, "Không được!!"
Giọng Đàm Dịch Khiêm đã khều khào như muốn van xin, "Bà xã...."
Hạ Tử Du gỡ bàn tay Đàm Dịch Khiêm đang vòng quanh eo mình ra, nghiêm mặt
nói, "Anh ở đây sẽ chỉ làm cản trở em mà thôi, huống chi...." Ánh mắt
nhìn xuống nửa người dưới của Đàm Dịch Khiêm, trông thấy bộ phận nơi nào đó mơ hồ đội lên, nhớ tới nhiệt độ vừa rồi khi anh dán sát vào người
mình, cô lên tiếng ho nhẹ rồi đổi thành giọng nghiêm nghị nói, "Đàm Dịch Khiêm, em ra lệnh cho anh ngay bây giờ phải đi ra ngoài cho em, nếu
không, em sẽ.... Sẽ không gả cho anh nữa!"
Điệu bộ Đàm Dịch Khiêm vẫn ung dung nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô vợ yêu mình, cuối cùng gật
đầu, "Được, anh cũng phải đi thay bộ quần áo khác rồi, anh sẽ chờ em ở
bên ngoài."
"Dạ."
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên trán Hạ Tử Du rồi ngay sau đó đi ra khỏi phòng.
Sau khi Đàm Dịch Khiêm đi ra, lúc này thợ trang điểm mới cùng người giúp việc lúc này mới đi vào phòng giữ quần áo.
Hạ Tử Du sớm đã xem như không có việc gì chuyển ánh mắt sang nhìn mình trong gương, trên mặt rạng rỡ ý cười vui sướng.