Dùng xong bữa ăn sáng, Đàm Dịch Khiêm thì đưa Liễu Nhiên đi học, còn bà Đàm
phải đi với ông Đàm đến bệnh viện làm kiểm tra theo thường lệ, trong
phòng khách rộng lớn lúc này chỉ còn lại bà Hạ và Hạ Tử Du.
Bà Hạ vui vẻ nói, "Xem ra tối hôm qua con ngủ rất ngon, sắc mặt cũng khá hơn ngày hôm qua hơn nhiều...."
Hạ Tử Du xấu hổ cười nói, "Dạ."
Bà Hạ hỏi, "Là tối hôm qua con gọi điện thoại cho Dịch Khiêm hả?"
"Không ạ, anh ấy tự về."
"À?" Bà Hạ tò mò hỏi, "Nó nói thế nào?"
Hạ Tử Du trả lời, "Anh không nói gì với con về chuyện của chị Dư, anh ấy muốn con đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa."
Bà Hạ gật đầu, "Như vậy mới phải, cũng biết suy nghĩ cho con.... Xem ra là sau cơn mưa trời lại sáng rồi, con nhìn tâm trạng của hai vợ chồng họ
Đàm xem, dường như cũng đã ổn định lại rồi."
".... Dạ."
Bà Hạ quan tâm hỏi, "Sao trông con vẫn như đang có tâm sự."
Hạ Tử Du nói ra lời từ đáy lòng, "Chuyện chị Dư, mặc kệ người nhà họ Đàm
đối xử với con ra sao, dù thế nào con cũng phải gánh một phần trách
nhiệm....”
Bà Hạ an ủi, "Người nhà họ Đàm hòa thuận vui vẻ với
con như vậy, đương nhiên là không hy vọng con suy nghĩ nhiều....Nghe lời mẹ, chuyện chị Dư cứ để cho nó qua đi con à, mẹ sẽ ở lại đây với con
cho đến khi con gả cho Dịch Khiêm."
"Dạ, cám ơn mẹ."
....
Đàm Dịch Khiêm đưa Liễu Nhiên đến trường, không lâu sau đó đã quay trở lại....
Bà Hạ rất biết điều lập tức viện cớ tránh mặt, nhường phòng khách rộng lớn lại cho đôi vợ chồng son.
Tại phòng khách, dường như Đàm Dịch Khiêm cũng chẳng hề kiêng kỵ gì mà ôm ấp Hạ Tử Du vào trong lòng.
Hạ Tử Du vỗ vỗ lên bàn tay của Đàm Dịch Khiêm đang để trên eo mình, mặt
đầy vẻ xấu hổ nói, "Có nhiều người làm đang ở đây đó...."
Đàm Dịch Khiêm nhìn những người giúp việc đang đứng quanh quẩn gần đó nói, "Mọi người đi xuống hết đi!"
Nhóm người làm lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này Đàm Dịch Khiêm còn táo bạo hơn bế Hạ Tử Du đặt lên trên đùi mình,
cử chỉ thân mật y hệt như mỗi lần hai người ở trong phòng, vành tai và
tóc mai của cả hai đều kề sát vào nhau.
"Nè..... Anh nghiêm chỉnh lại một chút, em có chuyện muốn nói với anh."
Đàm Dịch Khiêm ngẩng đầu lên trước hốc cổ Hạ Tử Du, "Hử?"
Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm, rất nghiêm túc hỏi, "Tang lễ của chị Dư mọi người định vào ngày nào?"
Nhắc tới đề tài này, giọng Đàm Dịch Khiêm dường như trầm hẳn lại, "Em không cần tham dự."
Hạ Tử Du lắc đầu, "Không, em nhất định phải có mặt....."
"Anh sợ em suy nghĩ lung tung."
"Em sẽ không nghĩ lung tung đâu, em bảo đảm.... Nhưng nếu như anh không cho em dự tang lễ của chị ấy, em lại càng không cách nào yên tâm thoải mái
được."
Cuối cùng Đàm Dịch Khiêm cũng thỏa hiệp, "Được rồi, nghe lời em....."
Hạ Tử Du gật đầu, "Cám ơn ông xã."
Thấy tâm tình bà xã lúc này rất dễ nói chuyện, Đàm Dịch Khiêm đang muốn tiếp tục công việc còn dang dở....
Ai ngờ, từ xa vang lên một loạt tiếng bước chân, giọng lanh lảnh của Robert cũng vọng tới ——
"Ái, thật ngại quá, hình như tôi đến rất không đúng lúc!"
Robert vừa nói vừa bước đi vào phòng khách nhà họ Đàm, ngoài miệng thì nói
ngại quá nhưng đôi mắt lại không hề e ngại mà nhìn chòng chọc vào hình
ảnh trước mắt.
Nhìn thấy Robert, Hạ Tử Du lập tức đứng dậy rời khỏi đùi Đàm Dịch Khiêm, cô lúng túng đỏ mặt nói, "Hi.... Robert."
Đàm Dịch Khiêm dựa vào mặt ghế sofa, vẻ mặt không vui nhìn Robert.
Robert trêu chọc, "Thật ra thì các người vẫn có thể tiếp tục đừng để ý đến
tôi.... Tôi đến chỉ là muốn nói với mọi người một việc, xong sẽ đi
ngay."
Hạ Tử Du hỏi, "Anh không ngồi lại chơi một chút sao?"
"Không được, anh đến để nói với mọi người, ba anh giám sát anh rất kỹ, anh tới Los Angeles ba ngày rồi, ông ta bắt anh phải trở về.... Sức khỏe ông ấy gần đây không được tốt, anh muốn về Riyadh chăm sóc cho ông ấy, lễ cưới của hai người anh nghĩ cũng sẽ không cử hành ngay trong thời điểm này,
đợi hai người chọn lại được ngày tốt rồi hãy thông báo cho anh biết, bây giờ anh phải về Riyadh trước...."
Hạ Tử Du quan tâm hỏi, "Ba anh ngã bệnh sao?"
Robert trơ trẽn nói, "Ai biết có phải thật vậy hay không, lúc nào ông ấy cũng
có thể nghĩ ra đủ chiêu để ép anh phải quay về...."
Hạ Tử Du cười khẽ, "Ba anh nghe có vẻ thật đáng yêu."
"Vậy khi nào em có dịp đến Riyadh lần nữa, anh sẽ giới thiệu cho...."
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên đứng dậy, ôm chặt eo Hạ Tử Du, lạnh giọng ngắt lời, "Không cần, cô ấy không rãnh."
Robert nhíu mày nói, "Đàm đại tổng giám đốc, dục vọng chiếm hữu của cậu có cần phải quá rõ ràng như vậy không hả?"
Hạ Tử Du cười ngọt ngào nói, "Đợi em sinh em bé xong rồi, em sẽ cùng Dịch Khiêm đi một chuyến."
Robert khoanh tay đắc ý nhìn người bạn tốt, "Được!"
Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm vẫn lạnh lùng không nói.
Hạ Tử Du lắc lắc Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, anh nói được không?"
Sự lạnh lùng trên mặt Đàm Dịch Khiêm trong nháy mắt chuyển thành sự thương yêu vô hạn, "Được, do em quyết đinh."
Robert thấy không còn thú vị nữa nói, "Thôi, không xem vợ chồng hai người ân
ái nữa, ba anh đã đích thân cho người đến đón rồi, anh phải đi đây....
."
Hạ Tử Du cười nói, "Vâng, anh đi đường cẩn thận."
"Ừ."
Robert xoay người đang muốn rời đi, nhưng Hạ Tử Du chợt nhớ ra cái gì, cô gọi anh lại, "Đợi chút, Robert...."
Robert xoay người lại hỏi, "Tử Du, em còn chuyện gì sao?"
Hạ Tử Du tránh ra khỏi người Đàm Dịch Khiêm, đi tới trước mặt Robert, nhẹ
giọng hỏi, "Chị Tâm đâu? Hai ngày nay em không có gặp chị ấy, em biết
nhất định là chị ấy có đến tìm anh."
Robert bình tĩnh nói, "Bây giờ cô ấy đang ở trên xe đợi anh."
"Hả?"
Robert đưa mắt liếc nhìn tới cổng chính phía ngoài vườn hoa biệt thự.
Hạ Tử Du cũng nhìn theo, quả thực như thế, một chiếc xe con màu đen đậu ở
chỗ đó, dưới rèm cửa sổ xe phất phơ bay bay mơ hồ có thể nhìn thấy bóng
dáng của Đàm Tâm.
Hạ Tử Du hỏi, "Anh quyết định dẫn chị Tâm về Riyadh sao?"
Robert gật đầu, "Ừ."
"Anh có suy nghĩ gì không?"
"Ý định của anh chính là giữa anh và cô ấy dù thế nào cũng cần phải có một cái kết thúc, đúng như em nói, mặc kệ kết quả có ra sao, anh cũng không nên làm lãng phí thời gian của cô ấy nữa."
"Ừ, hứa với em, nhất định phải chăm sóc chị Tâm thật tốt."
"Anh biết rồi."
"Cố gắng lên....Em mong rằng sẽ nghe được tin tốt từ hai người."
Hạ Tử Du không nhận ra nụ cười trên môi Robert giờ phút này thực ra ẩn
chứa bao nhiêu niềm khổ sở, "Được rồi, chúc phúc cho hai người, anh đi
trước đây."
Hạ Tử Du vẫy tay, "Bye bye!"
Đợi sau khi bóng dáng của Robert đã hoàn toàn biến mất, Hạ Tử Du mới trở lại bên cạnh Đàm Dịch Khiêm.
Hạ Tử Du thở dài nói, "Thật hy vọng chị Tâm và Robert sẽ có kết quả...."
Đàm Dịch Khiêm ganh tị nâng cằm Hạ Tử Du lên, "Sao em quan tâm cậu ta đến thế?"
Hạ Tử Du nhấn mạnh nói, "Người em quan tâm hơn chính là chị Tâm, tại vì em biết rõ chị Tâm rất rất là yêu anh ấy."
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt nhìn tới hướng bóng dáng Robert vừa biến mất, hờ
hững nói, "Không phải ai yêu thì cũng có thể được đáp lại!"
Hạ Tử Du quay mặt sang, tự hào đắc ý nói, "Có lẽ thế, nhưng mà, em là người may mắn đó...."
Đàm Dịch Khiêm nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp Hạ Tử Du, giọng hơi khàn đi,
"Nếu như không phải anh gặp em trước, có thể em sẽ còn may mắn hơn."
Đúng vậy, anh vẫn luôn nghĩ.... Trong cuộc đời này, bất kể người mà cô gặp
được trước là ai, là Kim Trạch Húc hay Robert cũng vậy, thì cuộc sống
của cô sẽ hạnh phúc và an nhàn hơn so với ở bên cạnh anh.
Hạ Tử Du mờ mịt hỏi, "Em không hiểu anh nói gì...."
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười, "Em không hiểu mới tốt...."
Hạ Tử Du áp sát vào ngực Đàm Dịch Khiêm, nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói,
"Tuy rằng em nghe không hiểu hiểu lắm lời anh nói, nhưng trong câu đầu
tiên anh đã nói sai rồi, bởi vì dù cho người gặp trước có là ai đi nữa,
em chỉ mong người đó vẫn là anh mà thôi."
Đàm Dịch Khiêm hôn một cái thật kêu vào gò má Hạ Tử Du, "Vợ à, anh thật yêu em quá!"
"Á...."
Trong khi tâm tình anh đang xúc động muốn nói ra những lời yêu thương với cô thì cô lại không hợp thời mà thét lên.
Đàm Dịch Khiêm lập tức khẩn trương đỡ người cô hỏi, "Bà xã, sao vậy?"
Ngón tay Hạ Tử Du chỉ chỉ vào bụng mình, kích động nói, "Chúng nó đang đạp
em kìa.... Ông xã, anh nghe thử đi, bọn chúng thật là nghịch ngợm
mà...."
Đàm Dịch Khiêm thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng vô cùng vui sướng, "Thật không?"
"Thật, thật đó, anh thử nghe đi...." Hạ Tử Du kéo Đàm Dịch Khiêm lại để anh dán sát vào bụng mình.
Khi được kề sát vào bụng Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm đột nhiên đứng thẳng
người dậy vui sướng reo lên như một đứa trẻ, "Anh nghe thấy rồi, chúng
nó còn gọi anh là ‘ba ba’...."