Vì lần này Hạ Tử Du vẫn cảm thấy tử cung co thắt đau đớn mãnh liệt đồng
thời còn bị vỡ nước ối, cuối cùng xác định không có nhầm nữa lập tức
được đẩy vào phòng sinh....
Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên là một khắc cũng không chậm trễ theo sát cùng đi vào phòng sinh....
Do lần trước Hạ Tử Du sinh Liễu Nhiên là sinh tự nhiên nhưng trong lúc
sinh gặp phải khó khăn phải đành chuyển sang sinh mổ, vì thế lần sinh
này bệnh viện cũng đưa ra phương án cho Hạ Tử Du tốt nhất là vẫn nên
sinh mổ.....
Giờ phút này nằm trên bàn mổ, Hạ Tử Du chết sống túm chặt lấy tấm drap trải giường....
"Đau.... Ông xã.... Em đau quá...."
Cô rên rỉ đến khàn cả giọng, mồ hôi đọng lại trên trán lớn chừng như hạt đậu.
Đàm Dịch Khiêm đứng ở cạnh giường bệnh nắm lấy bàn tay Hạ Tử Du siết chặt,
"Bà xã, đừng sợ, có ông xã ở đây...." Giờ khắc này Đàm Dịch Khiêm chỉ
biết hận vốn liếng ngôn từ ít ỏi của mình vì không biết làm sao để an ủi vợ.
"Em rất sợ...."
Mặc dù có Đàm Dịch Khiêm ở bên cạnh,
nhưng sự đau đớn khi sinh con vẫn làm cho cô nhớ lại giai đoạn lúc mình
sinh Liễu Nhiên, cái loại sợ hãi cận kề với cái chết đó tưởng chừng như
nước biển dâng trào đổ ập về phía cô.
"Chết tiệt, vợ tôi đang rất đau đấy, các người không biết nghĩ cách để giúp cô ấy giảm đau được chút nào sao hả?"
Đàm Dịch Khiêm đột nhiên tức giận rống lên quát nhóm nhân viên y tế đang bận rộn chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Bác sĩ lẫn y tá nghe thấy tiếng rống giận của Đàm Dịch Khiêm đều bị dọa hết hồn run lập cập, vị bác sĩ chính phụ trách ca mổ khúm núm nói, "Tổng
giám đốc Đàm, chúng tôi đã gây tê cho bà Đàm rồi, nhưng mà phải đợi thêm một lát nữa mới có tác dụng...."
Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm lạnh lẽo như muốn giết người, nhưng khi đối mặt với Hạ Tử Du thì lại hết sức dịu dàng, nghe được lời bác sĩ nói anh kiên nhẫn dỗ dành vợ, "Rất nhanh
thôi.....Tất cả rồi sẽ ổn, bà xã, em nói chuyện với anh đi, đừng để ý
tới nó thì em sẽ không còn thấy đau nữa...."
Giờ phút này Hạ Tử
Du đâu còn hơi sức để đáp lại Đàm Dịch Khiêm, cô đau đến đôi môi run run còn tay thì níu chặt tấm drap giường, thấy thế anh vội gỡ mười ngón tay thon dài của cô ra để cho cô nắm bấu chặt vào tay mình.
Bỗng
dưng, Hạ Tử Du như bị rút đi hết sức lực, tay cô đang nằm trong tay Đàm
Dịch Khiêm dần dần mềm mại vô lực, tiếng rên rỉ lúc đầu bởi vì đau đớn
cũng từ từ yếu đi.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm thoáng qua tia khủng hoảng, "Bà xã, bà xã.... Em mau nói chuyện với anh đi...."
"Em...."
Giọng Hạ Tử Du quá khàn và nhỏ, Đàm Dịch Khiêm vốn không thể nào nghe đầy đủ cả câu.
Đàm Dịch Khiêm lại lần nữa rống giận với bác sĩ, "Sao cô ấy không nói
chuyện với tôi được nữa vậy, tình huống rốt cuộc là có đúng bình thường
hay không hả?"
Bác sĩ giải thích, "Tổng giám đốc Đàm yên tâm, chỉ là do thuốc mê đã bắt đầu có tác dụng rồi, nhưng chúng tôi chỉ gây tê
từ phần eo, từ từ bà Đàm sẽ thấy dễ chịu hơn.....Mời ông hãy đứng sang
một bên, chúng tôi cần phải tiến hành giải phẫu...."
Đàm Dịch Khiêm nắm chặt mười ngón tay Hạ Tử Du, cắn răng rít lên, "Tôi sẽ không rời cô ấy dù chỉ một bước!!"
Bác sĩ lộ vẻ khó xử, "Nhưng mà tổng giám đốc Đàm...."
Lúc này, Hạ Tử Du dùng chút ý thức yếu ớt căn dặn Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã,
em không sao.....Chỉ cần em có thể nhìn thấy anh là được rồi...."
Đàm Dịch Khiêm hôn lên bàn tay Hạ Tử Du, lời nói vô cùng kiên định nhưng
không kém phần dịu dàng, "Không, anh đã hứa là phải ở lại bên cạnh em
một tấc cũng không rời, anh tuyệt đối sẽ không bỏ lại em một mình vào
thời điểm này!"
Y tá sốt ruột nhìn tới bác sĩ, "Vậy...."
Bác sĩ cố gắng khuyên thêm lần nữa, "Tổng giám đốc Đàm...."
Nhưng không ngờ, Đàm Dịch Khiêm lại lạnh lùng trừng mắt nhìn sang vị bác sĩ,
lạnh giọng nói, "Mau làm phẫu thuật cho cô ấy đi, nếu như cô ấy có xảy
ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không để cho các người được sống yên ổn!
!"
Bác sĩ và y tá nghe xong lý do thoái thác của Đàm Dịch Khiêm
thì không còn dám hó hé lên tiếng nói thêm lời nào nữa. Trời ạ, bọn họ
chỉ đang tiến hành một ca sinh mổ bình thường thôi mà, thế nhưng lại còn bị "uy hiếp", người cha này quả thực là rất dễ mất bình tĩnh à....
Tuy việc Đàm Dịch Khiêm kiên trì ở lại bên cạnh Hạ Tử Du cũng làm ảnh hưởng tới tiến độ giải phẫu, nhưng nhờ vào bàn tay khéo léo chuyên nghiệp của vị bác sĩ cho nên ca phẫu thuật vẫn được tiến hành suông sẻ không có
trở ngại gì....
Suốt quá trình, tay Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn nắm
chặt bàn tay của Hạ Tử Du, còn Hạ Tử Du thì dần dần cũng không còn cảm
thấy đau nữa nhưng ánh mắt thì không hề chớp mà nhìn tới Đàm Dịch Khiêm, vào giờ phút này, cô đã không còn thấy sợ hãi nữa mà chỉ mong đợi bảo
bối của cô có thể được sinh ra nhanh hơn một chút....
....
Một tiếng sau....
Nhóm bác sĩ lẫn y tá đang có mặt đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hai đứa trẻ
sơ sinh nhăn nhúm trong cùng một phút một trước một sau được an toàn lấy ra từ cơ thể người mẹ.
Cô y tá vỗ vào cái mông đỏ au đứa trẻ sơ sinh một cái, "Oa oa...."
Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang dội khắp cả căn phòng giải phẩu, tiếp theo sau đó lại là tiếng khóc "oa oa"....
Hai đứa trẻ sơ sinh lần lượt cất lên tiếng khóc lanh lảnh....
Y tá bế hai đứa bé đặt vào nôi giữ ấm....
Vị bác sĩ có vẻ khá mệt mỏi sau ca phẫu thuật ngập ngừng nhìn sang Đàm
Dịch Khiêm, yếu ớt nói, "Tổng giám đốc Đàm, ông có thể tới nhìn con ông
được rồi....."
Nhưng Đàm Dịch Khiêm lúc này vốn không hề bận tâm đến hai đứa bé, anh chỉ tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào sắc mặt
tái nhạt của vợ mình đang nằm trên giường bệnh, "Bà xã, em thấy trong
người thế nào rồi?"
"Em muốn nhìn con...."
Đàm Dịch Khiêm
dịu dàng nói, "Em nghe được tiếng khóc của con rồi, bọn chúng rất khỏe
mạnh, hiện đang được ủ ấm trong nôi, đợi lát nữa sẽ đưa đến phòng trẻ sơ sinh, em đừng quá lo lắng, nên chăm sóc sức khỏe mình trước...."
Hạ Tử Du lắc lắc nhẹ tay Đàm Dịch Khiêm, "Vậy anh thay em đến nhìn thử đi, em thật muốn biết bọn chúng trông như thế nào...."
"Bà xã, anh không muốn rời xa em!!"
"Em không sao mà...."
Đàm Dịch Khiêm đau lòng nói, "Nếu như biết sinh con mà em phải chịu đau đớn như thế này, anh sẽ không để cho em sinh hai thằng nhóc này đâu...."
Hạ Tử Du an ủi nói, "Anh đúng là đại ngốc nghếch, người phụ nữ nào cũng đều phải trải qua giai đoạn này cả mà...."
Không ai biết khi cô bị đau đớn hành hạ anh đã cảm thấy sợ hãi biết bao.....
Anh thật rất muốn khi cô thấy đau đớn khó chịu thì hãy trút tất cả sự đau
đớn ấy qua hết cho anh, dù là chửi bới, oán giận hay trách mắng anh cũng được, nhưng mà cô đã không làm vậy.... Trong khi cô đau đến mức chết đi sống lại nhưng cũng chỉ siết chặt tay anh, cắn răng cố sức một mình
chịu đựng.
Những việc trải qua lần này đã khiến cô kinh hoàng
khiếp sợ như thế, anh thật không thể nào tưởng tượng nổi năm đó lúc
không có anh ở bên cạnh, cô đã một mình sinh ra Liễu Nhiên như thế
nào.....
Nghĩ vậy, Đàm Dịch Khiêm liền hôn lên môi Hạ Tử Du, vô hạn yêu thương nói, "Anh xin lỗi, đã để em phải chịu khổ nhiều như vậy."
Hạ Tử Du vẫn không quên chuyện mình cần làm, "Ông xã, em muốn nhìn thấy con...."
"Được."
Đàm Dịch Khiêm nhìn sang y tá đứng bên cạnh, cô y tá lập tức đẩy hai đứa
trẻ sơ sinh nằm chung trong nôi giữ ấm tới trước mặt Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, đưa mắt nhìn hai đứa trẻ nhăn nhúm lại còn đang
nhắm mắt được ủ ấm trong nôi bỗng không kiềm được nhíu nhíu hai đầu lông mày.
Hạ Tử Du thấy vẻ mặt đó của Đàm Dịch Khiêm, nghi ngờ hỏi, "Ông xã, sao vậy?"
Trong lòng Đàm Dịch Khiêm như đang băn khoăn điều gì đó, sau một hồi mới nói, ".... Chúng nó không giống chúng ta."
Hạ Tử Du khiếp sợ, "Hả?"
Đàm Dịch Khiêm xưa nay vẫn luôn tự phụ nhưng lúc này không thể không thừa nhận, "Con của chúng ta gầy teo lại còn rất xấu."
Hạ Tử Du sững sờ trợn mắt.
Y tá nghe lời Đàm Dịch Khiêm nói không nhịn được phì cười, "Tổng giám đốc Đàm, trẻ con vừa sinh ra đều là như vậy, nhìn thế nào cũng không hề xấu xí, bọn chúng rất giống ông đấy!"
Hạ Tử Du nghe xong lời cô y tá nói thì sự thấp thỏm lo lắng trong lòng mới dịu lại, "Anh thật là đáng
ghét mà, làm em sợ muốn chết...."
Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm người
xuống lần nữa, hai tay nắm chặt bàn tay Hạ Tử Du, nhẹ giọng an ủi,
"Khoan hãy nói tới con đã, em thấy trong người có ổn không? Có bị đau ở
đâu hay không?"
....
"Cho tôi ẵm, cho tôi ẵm nữa...."
Sinh con được một tuần lễ, Hạ Tử Du vì miệng vết thương do sinh mổ mà vãn
còn nằm ở trên giường bệnh, trong khi đó nhóm người lớn tuổi trong gia
đình thì không ai thèm ngó ngàng gì tới cô, mà ở trong phòng chỉ lo mãi
mê giành nhau ẵm bồng hai cục cưng.
Vốn nghĩ rằng, để hai đứa trẻ cho nhóm người già thay phiên nhau ẵm bồng miễn cưỡng cũng có thể làm
được, ai có thể ngờ tới, hai đứa nhỏ từ sau khi mở mắt chào đời gầy teo
nhăn nhúm bỗng trở nên trắng trẻo mập mạp càng ngày càng đáng yêu. Người lớn tuổi trong nhà thì lúc nào cũng tranh giau giành ẵm cháu, khoa
trương đến nỗi hiện nay họ gần như là ở lại luôn tại bệnh viện, cả thời
gian muốn về nhà họ Đàm cũng không có....
"Bà thông gia, bà ẵm
cháu nãy giờ cũng đã nửa tiếng rồi, nhường lại cho tôi bế một chút xem
nào...." Bà Hạ nhìn vợ chồng họ Đàm mỗi người tay bế một đứa chơi đùa
với bọn trẻ trông thấy mà thèm, tiếc rẻ vì mình không có đứa nào để ẵm.
Bà Đàm nựng nịu khuôn mặt mềm mại trắng mịn của đứa trẻ ôm trước ngực,
"Đúng thật là càng nhìn càng thấy rất giống Dịch Khiêm nhà chúng ta....
Giống hệt như Dịch Khiêm khi còn bé." Nói xong lại không nhịn được hôn
vào má cháu nội trai mình một cái.
Bà Hạ thấy phía bên bà Đàm
không có kết quả, lập tức nhìn sang ông Đàm nói, "Ông thân gia à, hay là ông cho tôi bế một chút thôi....."
Ông Đàm thẳng thừng từ chối, "Để tôi ẵm cháu mình thêm một tí đã nào...."
Bà Hạ buồn thiu lóng ngóng đứng sang một bên.
Hạ Tử Du ngồi dựa vào gối mỉm cười nhìn tới họ. Miệng vết thương nay đã
phục hồi lại cũng tương đối, ngoại trừ để lại một đường sẹo ra thì cô
cũng không có bị vết thương hành hạ đau đớn gì.
Lúc này, Đàm Dịch Khiêm đẩy cửa đi vào....
Thấy mọi người chen chúc trong phòng bệnh của vợ không muốn rời đi, Đàm Dịch Khiêm khó chịu sầm mặt nói, "Mọi người ồn ào như thế, làm sao Tử Du
nghỉ ngơi?"
Xưa nay vợ chồng họ Đàm vẫn luôn e ngại đứa con trai
này, thấy con trai mình sụ mặt xuống ngay lập tức biết điều đem hai đứa
cháu cưng đặt lại lên giường trẻ sơ sinh.
Đáng thương thay cho bà Hạ cả ngày hôm nay vẫn chưa được ẵm hai đứa cháu ngoại một lần nào thì
đã bị hai người họ Đàm kéo theo bà cùng nhau rời khỏi phòng bệnh....