Cả nhả họ Đàm vẫn đang ngồi trong phòng khách trò chuyện cũng không có gì
khác thường, bà Đàm thấy cũng đã sắp đến giờ ăn tối, liền nói với đứa
con rể vừa gặp đã rất vừa ý, "Kình Phàm à, thường ngày con thích ăn gì?
Đợi lát mẹ căn dặn người làm làm mấy món con thích cho con ăn."
"Mẹ vợ đừng khách sáo ạ, con cũng không kén ăn lắm đâu."
Đàm Tâm cũng góp lời, "Phải rồi mẹ, trong nhà chỉ có Dịch Khiêm là kén ăn
nhất, chỉ cần làm mấy món Dịch Khiêm thích ăn là được...."
Liễu
Nhiên vẫn đang ngồi chơi ngoan ngoãn bên cạnh bà Đàm lúc này bỗng đáng
thương tội nghiệp ngước nhìn bà nói, "Bà nội, con không ăn cà rốt đâu,
ba cũng không thích ăn."
Bà Đàm cười bế Liễu Nhiên lên, "Con và
ba con kén ăn giống hệt nhau…..Được, hôm nay bà nội chiều theo con nhưng lần sau không cho phép con kén chọn nữa...."
Liễu Nhiên gật đầu, "Dạ."
"Vậy giờ con lên lầu hỏi xem mẹ con tối nay muốn ăn canh gì, ngay bay giờ bà nội sẽ đi bảo người làm nấu....."
"Vâng ạ."
Liễu Nhiên đang định chạy lên tầng hai thì bị Đàm Tâm vội bế lên, Đàm Tâm
cười nói, "Mẹ, Dịch Khiêm với Tử Du hiện giờ chắc còn đang ‘ngủ trưa’
đó!" Lúc Đàm Tâm nói đến hai chữ ‘ngủ trưa’ còn cố ý nhấn mạnh, bà Đàm
lập tức hiểu ra hài lòng cười nói, "Đúng vậy……Hiếm khi có chiều nào mà
Dịch Khiêm không đi làm ở nhà chơi, mẹ nên để cho chúng nó ngủ thêm một
lúc mới được."
Đàm Tâm thúc giục, "Mẹ, mẹ mau đi chuẩn bị bữa tối đi, con cũng đói rồi...."
“Ừ, mẹ đi chuẩn bị ngay bây giờ đây. Kình Phàm, Robert à, hai đứa tụi con
đừng khách sao cứ xem như đây là nhà của mình mà tự nhiên nha."
Robert gật đầu lễ phép nói, "Dạ, bác gái."
Liễu Nhiên đang ngồi ở trong lòng Đàm Tâm làm nũng nói, "Cô ơi, con muốn đi chơi với ba nuôi...."
"Đi đi!"
Ánh mắt của Đàm Tâm trong lúc nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của Liễu Nhiên chạy về phía Robert mà vô tình bốn mắt chạm nhau.
Không tự chủ được Đàm Tâm sững sờ nhìn Robert trong vài giây.
Quý Kình Phàm trông thấy thái độ đó của Đàm Tâm, hắn lập tức cầm tay Đàm
Tâm cười nói, "Bà xã, lần đầu tiên anh đến nhà em chơi, em đưa anh lên
phòng em tham quan một chút đi, anh rất hiếu kỳ muốn biết phòng ngủ của
vợ anh nó như thế nào."
Đàm Tâm bất đắc dĩ dời tầm mắt khỏi người Robert, đứng dậy theo Quý Kình Phàm, "Dạ…..Được!"
....
Trở về phòng, Đàm Tâm lập tức liền giãy khỏi bàn tay của Quý Kình Phàm, cô
ngồi xuống mép giường tức giận nói, "Đây chính là phòng của tôi, anh hãy tự nhiên xem đi."
Quý Kình Phàm nhìn quanh bốn phía một vòng,
tấm tắc nói, "Hóa ra phong cách sở thích của cô Đàm chúng ta chính là
loại cách màu hồng này!"
Đàm Tâm nheo mắt nhìn tên đàn ông lưu
manh trước mặt, "Này, màu hồng thì làm sao? Tôi thích giường màu hồng,
tường màu hồng, đèn cũng màu hồng đấy...Thế thì có làm sao không hả?"
"Cô Đàm là người Trung Quốc chắc hẳn cũng biết, trong một số lĩnh vực,
những vật màu hồng dường như đều mang theo sắc thái mờ ám, ví dụ như
chiếc đèn màu hồng trong phòng cô, tôi thật sự cảm thấy mình có một cảm
giác rất đặc biệt khi vừa bước chân vào đây....."
Đàm Tâm nghi hoặc hỏi "Cảm giác gì?"
Đôi chân thon dài của Quý Kình Phàm đi đến trước mặt Đàm Tâm, nhìn cô từ
trên cao xuống, "Rất muốn bế cô lên giường.....Cô biết mà."
Đàm Tâm tức giận đứng phắt dậy vung tay đánh vào ngực Quý Kình Phàm, "Quý Kình Phàm, anh đúng là đồ háo sắc!!"
Quý Kình Phàm bắt lấy bàn tay Đàm Tâm nhếch môi cười nói, "Nếu như tôi thật sự là đồ háo sắc như em nói thì tôi sẽ không làm cái chuyện đã kết hôn
với em một tháng rồi mà vẫn chưa hề chạm đến em!"
Đàm Tâm giận dữ trừng mắt, "Anh đừng quên, chúng ta đã ký hợp đồng kết hôn, đúng theo
như yêu cầu sau một năm chúng ta sẽ ly hôn đấy!"
Quý Kình Phàm
nheo nheo mắt nhìn Đàm tâm thật lâu, "Tôi phát hiện ra rằng hình như
tính khí của em chỉ có thể kiềm chế được mỗi khi đứng trước mặt Robert."
"Tôi sớm đã nói với anh, tôi không phải là người có thể dễ dàng chung đụng." Cô có bao nhiêu khuyết điểm cô hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai. Trên môi Quý Kình Phàm thoáng hiện nét cười, "Thế nhưng tôi lại thích tính cách đó
của em."
Đàm Tâm nhíu mày, "Hiện tại không có ai ở đây, màn trình diễn của chúng ta có thể kết thúc được rồi!!"
"Em có muốn không thừa nhận tài năng diễn xuất của tôi cũng không được.
Nhưng mà Đàm Tâm à, kỹ năng diễn xuất của em thì phải được nâng cao."
"Tôi có chỗ nào diễn không tốt chứ?"
Quý Kình Phàm nhíu mày, "Chẳng lẽ em không biết lúc mình nhìn lén Robert có bao nhiêu lộ liễu à?"
"Tôi……Tôi…..Tôi nhìn anh ấy thì có liên quan gì đến anh!"
Quý Kình Phàm giữ chặt lấy bả vai của Đàm Tâm, vẫn là nụ cười cà lơ phất
phơ như cũ, "Em đừng quên mong muốn lúc đầu khi ký hợp đồng kết hôn với
tôi...."
Mong muốn lúc đầu.....
Đúng vậy mong muốn ban
đầu của cô khi kết hôn với Quý Kính Phàm chỉ là muốn chứng tỏ với Robert rằng cô đã quên được anh, đồng thời cô cũng không muốn khiến cho cha mẹ già ở nhà phải lo lắng cho cô....
Cô vẫn nhớ lúc mình ở Riyadh với Roebrt. Robert nói với cô, nếu như cô thật sự muốn lấy anh, vậy thì anh sẽ đồng ý lấy cô....
Lúc ấy cô thật sự rất muốn gật đầu, nghĩ rằng cho dù anh chỉ vì cảm thấy
mặc nợ cô trong mấy năm qua một lòng chờ đợi anh mà gánh vác trách nhiệm chịu cưới cô thì cô vẫn muốn gả cho anh....
Vậy mà, lúc anh chuẩn bị đưa cô đến gặp ba mẹ anh thưa chuyện kết hôn, cô lại do dự.
Lúc đó cô mới biết, thì ra, cô không làm được....
Cô yêu Robert rất sâu đậm, nhưng kết quả mà cô mong đợi không phải là như thế....
Mặc dù cô đã ba mươi mốt tuổi rồi, nhưng từ trước đến giờ cô chưa bao giờ
cảm thấy mình là gái ế, cô vẫn có mơ ước một cuộc sống hạnh phúc giữa
công chúa và hoàng tử như hồi còn bé khi đọc những câu chuyện cổ tích,
cái cô cần chính là tình yêu của cả hai, chứ không phải một cuộc hôn
nhân như gông xiềng trói buộc nhau, cô rất hiểu rõ một điều, dù cho cả
hai có miễn cưỡng ở bên nhau cuộc sống của bọn họ chắc chắn sẽ không có
hạnh phúc....
Cho nên, cuối cùng cô lựa chọn buông tay....
Đúng vậy, thời gian đã gần chín năm rồi, cô đã tra tấn Robert phải mang cái
gông quá nặng nề này, cô nên giải thoát cho Robert tự do....
Sau khi chia tay với Robert ở Male, cô liền một mình đến Anh đi du lịch cho khuây khỏa.
Cô đến Anh vốn chỉ muốn đi đâu đó một chút mà thôi, bởi vì đó là nơi mà cô và Robert đã từng quen nhau, nhưng không nghĩ đến cô lại có thể gặp
được Quý Kình Phàm....
Lúc ấy Quý Kình Phàm đang chạy ra từ một
khách sạn cao cấp, chạy theo phía sau anh ta là một cô gái xinh đẹp,
cách ăn mặc lẫn trang điểm có vẻ như cũng là con nhà giàu có.
Khi đó cô cũng tình cờ đi ngang qua khách sạn, không ngờ lại đụng phải Quý
Kình Phàm, kết quả bị Quý Kình Phàm ôm chằm lấy eo cô còn hôn lên mặt cô một cái, dùng giọng tuyên thệ nói với người con gái xinh đẹp đuổi phía
sau anh ta, "Tôi đã nói rồi, tôi không nói dối, cô ấy chính là vợ sắp
cưới của tôi, cô ấy đang ở đây đợi tôi."
Cô vốn còn chẳng hiểu mô tê đầu đuôi gì thì đã bị Quý Kình Phàm kéo lên chiếc Lamborghini....
Sau đó anh ta vừa lái xe vừa giải thích cho cô, ba mẹ anh ta buộc anh ta
kết hôn, cũng giới thiệu luôn với cô con gái của người bác nào đấy, anh
ta chẳng có tí hứng thú nào với người phụ nữ này, người phụ nữ này lại
suốt ngày bám dính lấy anh ta, anh ta thật sự vô cùng buồn bực, cho nên
lúc gặp được cô mới mượn cô làm bia đỡ đạn.....
Ngày đó tâm
trạng của cô đang rất u ám không có ý định nghe anh ta nói cái gì cả,
cũng không có tâm trạng để mà tức giận với cái tên liều lĩnh này, chỉ là khi ngồi yên trong xe của anh ta lại nghĩ đến về sau không thể gặp lại
Robert được nữa....
Cho đến khi anh ta nói, "À, cô này....Tôi và
cô đều là người Trung Quốc, chúng ta có thể gặp nhau ở đây thì xem như
là có duyên phận.....Tôi không biết cô đến đây là để làm việc hay đi du lịch, nhưng vừa rồi cô đã giúp tôi một chuyện rất lớn tôi rất cám ơn
cô, xin hỏi tôi có thể mời cô ăn một bữa cơm được chứ?"
"Không cần."
Lúc ấy cô đã trả lời anh như thế.
Đối mặt với sự lạnh lùng của cô, thế nhưng anh lại cười theo kiểu của một
quý ông, "Rất xin lỗi tôi nhất định phải mời cô bữa cơm này, bởi vì tôi
vẫn còn có việc phải nhờ cô....Thì cũng là cô gái mới nãy đi theo tôi
ấy, cô ta là con gái của bạn ba tôi, chắc chắn lúc này cô ta sẽ chạy đến khách sạn mà khóc lóc kể lể về chuyện tôi đã có bạn gái với người nhà
tôi và cả gia đình cô ta đang dùng cơm ở đấy..... Cho nên, nếu như cô
đang làm việc ở đây, tôi tình nguyện dùng số tiền gấp ba lần chỗ đó để
thuê cô làm bạn gái của tôi. Nếu như cô đến nơi này là để du lịch vậy
thì tôi sẵn lòng làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cô, dẫn cô đi
khắp cả nước Anh này. Và đương nhiên, tất cả các khoản chi phí tôi có
thể chi trả thay cô, chỉ cần cô đóng giả làm bạn gái của tôi mà thôi."
Cũng không biết thế nào, cô lập tức liền thốt lên, "Thưa anh, tôi thật xin
lỗi, tôi đến đây không phải để làm việc cũng không phải tới nơi này để
du lịch, nhưng mà tôi đồng ý đóng giả bạn gái của anh, không những thế
tôi còn muốn tiến thêm một bước nữa, tôi muốn ký hợp đồng kết hôn giả
với anh!"
....
Cuối cùng Đàm Tâm cam kết với Quý Kình Phàm, "Anh yên tâm đi, sau này tôi sẽ cố gắng kiềm chế bản thân mình."
"‘Bà xã’ à, tôi nghĩ trước kia chắc chưa ai nói với em nhỉ, cả đời này của
em cho dù em có tốn 10 năm hay 8 năm để đuổi theo một người đi chăng nữa thì cuối cùng khi quay đầu lại người đó vẫn chỉ là một người khách qua
đường trong sinh mệnh của em mà thôi, người thật sự yêu em hiểu em,
người ấy thật ra cũng đang tìm kiếm em trong cuộc đời này."