Đêm đã khuya, dưới ánh đèn mờ mịt ba người đàn ông đẹp trai nhàn nhã ngồi trên ghế ngoài vườn hoa.
Đàm Dịch Khiêm dựa người vào thành ghế, liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, có vẻ rất không kiên nhẫn.
Robert và Quý Kình Phàm đang thương lượng về việc nói ra sự thật cho Đàm Tâm biết.
Robert nói, "Tôi muốn mau chóng nói việc này với Đàm Tâm...."
Quý Kình Phàm trả lời, "Bây giờ chưa phải là lúc."
Robert nhíu mày, "Vậy đến khi nào mới là lúc đây? Chuyện này giữ mãi trong
lòng tôi đã quá nhiều năm rồi, tôi thật sự không muốn tiếp tục giấu diếm Đàm Tâm nữa...."
Quý Kình Phàm bình tĩnh nói, "Tính tình của Đàm Tâm ra sao cả tôi và cậu đều hiểu rất rõ, chúng ta hoàn toàn không thể
đoán được phản ứng của cô ấy sẽ như thế nào sau khi nghe chuyện này...."
"Chẳng lẽ cứ kéo dài như thế hay sao"
"Đã che dấu nhiều năm như thế rồi, thêm một thời gian nữa cũng không sao cả."
Vẻ mặt Robert đầy tức giận, "Người khởi xướng tạo nên tất cả việc này đều
là anh, nếu như năm đó anh thú nhận ngay sau khi sự việc xảy ra thì có
lẽ Đàm Tâm sẽ không say mê sai người.”
Giờ khắc này Quý Kình Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu như năm đó tôi có thể ở lại bên cạnh
cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy có cơ hội thích cậu!!"
"Được, bây giờ tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh nữa, tôi chỉ muốn hỏi anh, anh có thật lòng với cô ấy hay không thôi?"
Quý Kình Phàm hỏi ngược lại, "Không thật lòng thì tôi cưới cô ấy làm gì?"
Robert vẫn gật đầu nói tiếp, "Rất tốt....Nếu như anh dám không thật lòng chăm
sóc bảo vệ cô ấy, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!"
Quý Kình Phàm lạnh lùng nói, "Cậu cứ yên tâm, cả đời này tôi sẽ không để cho cô ấy có cơ hội dây dưa với cậu lần nữa đâu!"
Robert thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh nhướng mắt nhìn tới người đàn ông nào đó cứ thỉnh thoảng cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, "Dịch Khiêm này, cậu luôn
là người lý trí và tỉnh táo nhất trong nhóm chúng ta, Đàm Tâm lại còn là chị của cậu, tôi muốn xem cách nghĩ của cậu về chuyệ này như thế nào."
Vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng Dịch Khiêm cũng nhàn nhạt nói ra, "Chuyện của mọi người thì hãy tự mình giải quyết đi!"
Robert ngạc nhiên, "Đây cũng là chuyện của chị cậu không phải hay sao hả?"
Lúc này Đàm Dịch Khiêm đứng dậy, vẫn lạnh lùng hờ hững như thường ngày nói, "Chuyện của chị ấy thì tôi lại càng không phải lo, thế giới này chẳng
được mấy ai có thể bắt nạt được chị ấy."
Để lại những lời này, Đàm Dịch Khiêm liền lạnh lùng xoay người đi mất.
Quý Kình Phàm nhìn theo bóng dáng lạnh lùng kiêu ngạo của Đàm Dịch Khiêm,
cười nói, "Đã qua nhiều năm rồi mà tính tình Dịch Khiêm cũng không thay
đổi chút nào, nói chuyện với người khác chẳng được mấy câu."
Robert buồn bực, "Sao cậu ta cứ liên tục nhìn đồng hồ thế?"
Quý Kình Phàm cười nói, "Cậu quên bây giờ đã hơn mười một giờ đêm rồi à,
tôi nghe mẹ vợ nói Tử Du bây giờ hạ lệnh giới nghiêm với cậu ta, nếu như cậu ta dám về phòng sau 12 giờ thì cứ chuẩn bị tinh thần ôm gối ra
phòng khách ngủ."
Robert lại bỗng im lặng không nói nữa.
"Ồ, thật xin lỗi, lại rắc muối lên vết thương của cậu rồi...."
Robert ngước mắt liếc Quý Kình Phàm nói, "Từ trước đến giờ giữa tôi và Tử Du
chẳng có gì cả, cô ấy cùng Dịch khiêm sống bên nhau hạnh phúc là kết quả vui nhất mà tôi muốn được thấy."
"Được rồi, chuyện của cậu cũng
chẳng liên quan gì đến tôi cả, cũng khuya rồi tôi phải đi về phòng với
Đàm Tâm đây...." Dứt lời, Quý Kình Phàm đứng dậy, đơn độc đút tay vào
túi bước đi.
Robert nhìn theo bóng lưng của Quý Kình Phàm hỏi, "Thật sự là anh quyết định tạm thời không nói chuyện năm đó với Đàm Tâm?"
Quý Kình Phàm dừng bước, "Trước đây tôi đã nói rồi, tôi hi vọng chuyện này hãy để chính miệng tôi nói với cô ấy."
"Được, tôi tin anh một lần."
"Ừ."
--- -----
Đàm Dịch Khiêm trở về phòng, Hạ Tử Du đã tắm xong mặc đồ ngủ đang ngồi dựa vào đầu giường.
Đàm Dịch Khiêm đi tới, "Bà xã...."
Hạ Tử Du theo phản xạ ngước mắt nhìn lên đồng hồ treo tường rồi nói, "Đã 11 giờ rưỡi rồi...."
Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống ở mép giường, gương mặt điển trai nở một nụ cười, "Không phải là vẫn chưa đến 12 giờ sao!"
Hạ Tử Du bĩu môi nói, "Nhưng em đã chờ anh rất lâu lắm rồi."
Đàm Dịch Khiêm dỗ dành nói, "Anh có nói là đi ra ngoài một lát rồi mới quay lại mà."
"Đã muộn thế này còn ra ngoài làm gì?"
"Robert tìm anh nói vài chuyện."
Hạ Tử Du nghi ngờ, "Anh ấy tìm anh có chuyện gì à?"
"Anh lừa em, Robert còn lâu mời tìm anh để nói mấy chuyện vớ vẩn!"
Nhưng Đàm Dịch Khiêm không trả lời mà lại nhích người sát đến gần Hạ Tử Du, "Bà xã, con ngủ hết rồi sao?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Ừm, Ngôn Ngôn đã ngủ từ sớm rồi, hai đứa nhỏ kia đã
khóc ồn ào một trận nhưng cũng em vừa mới dỗ ngủ hết rồi!"
Đàm
Dịch Khiêm ngửi mùi hương thơm ngát trên vành tai tóc mai cô, "Nói vậy
là hiện tại chúng ta không còn bị ai quấy rầy nữa đúng không?"
Hạ Tử Du cảnh giác hỏi, "Anh định làm gì?"
Đàm Dịch Khiêm dán vào tai Hạ Tử Du nói, "Em biết mà...."
Hạ Tử Du bộc lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
Trời.... Trời ạ.....Anh bị bệnh hưng phấn quá độ sao?
Chiều nay đã hai lần rồi, hại cô mệt đến mức ngủ một mạch đến hơn 8 giờ tối
mới dậy nổi, cũng may là mẹ chồng không nói gì cô cả, còn vui vẻ nấu
canh cho cô uống….
Thế mà bây giờ anh còn bày ra cái vẻ sói đói này ư?
Hạ Tử Du không dám tin, ánh mắt cô bắt đầu chuyển từ nửa người trên của
Đàm Dịch Khiêm từ từ lần xuống tới nửa thân dưới của anh.
Cô cẩn thận quan sát thấy cũng không có gì khác thường lắm.....
Nhưng Đàm Dịch Khiêm đã đứng lên còn đang bắt đầu cởi quần áo.....
Áo khoác, áo sơ mi, cà vạt.....Những món đó đều bị anh lần lượt tùy tiện ném sang một bên.
Hạ Tử Du nuốt nuốt nước miếng nghe một cái ực, cả người dịch về phía đầu
giường lắp bắp nói, "Ông....Ông xã, đêm nay đừng làm nữa có được không?
Anh biết đấy, em thật sự là rất mệt.... Sáng ngày mai em còn phải đưa
Ngôn Ngôn đến trường đi học nữa đó, anh cứ thế ngày mai sao em không dậy nổi đâu, Ngôn Ngôn sẽ nói là em không giữ lời mất...."
Đàm Dịch Khiêm rất ân cần nói, "Sáng mai anh giúp em đưa Ngôn Ngôn đi học!"
Hạ Tử Du sửng sốt, "Hả...."
Nhất thời cô chẳng còn lý do nào để sử dụng được nữa.
"Tới đây!"
"Đừng mà."
Lần nào cũng bị anh đàn áp, lần này cô quyết không để anh được như ý muốn...
Nhìn thấy sự phòng bị trong mắt Hạ Tử Du càng lúc càng rõ rệt, Đàm Dịch
Khiêm nhếch môi quyết định trêu cô, "Chỉ bấy nhiêu thôi mà cũng không
làm hài lòng anh, vậy anh cưới em về để làm gì?"
Hạ Tử Du tức
giận ngước mắt lên muốn cùng anh nói lý để bảo vệ quyền lợi của mình,
nhưng khi nhìn đến lồng ngực chắc chắn kia giọng nó cô lập tức liền yếu
hẳn đi, "Anh... Anh.... Anh cho rằng vợ cưới về là chỉ để làm những
việc này thôi ư?"
Đang đứng ở cạnh giường bỗng Đàm Dịch Khiêm
nhướng người lại gần Hạ tử Du, "Dĩ nhiên không phải chỉ để làm việc đó,
nhưng đây cũng là việc rất quan trọng, đó cũng là một cách để bảo vệ cho tình cảm vợ chồng luôn mới mẻ mà."
"Này, anh đừng có áp sát gần em như thế chứ...."
Đàm Dịch Khiêm tinh quái nở nụ cười vô cùng ám muội, từ từ tiến lại chỗ đầu giường nơi cô đang co ro vào một góc, khiến cho cái chuông cảnh giác
của Hạ Tử Du réo vang mãnh liệt, "Anh định làm gì thế?" Cô kinh ngạc mở
to đôi mắt đẹp nhìn anh.
Ánh mắt của Hạ Tử Du thật ra đã sớm
không an phận mà chuyển đến lồng ngực rắn chắc của Đàm Dịch Khiêm, nhưng lại vẫn kiên trì ép mình chuyển ánh mắt đi.
Cô thừa nhận, đối
mặt với Đàm Dịch Khiêm, có nhiều lúc cô thật không thể bình tĩnh
được....Nhưng mà thật sự là cô đã mệt muốn chết, cho dù có tâm muốn
chiều anh nhưng đã kiệt sức rồi....
Để kiềm chế bản thân khỏi bị
anh hấp dẫn, Hạ Tử Du cúi đầu xuống không nhìn Đàm Dịch Khiêm nữa. Nhưng khi bờ ngực chắc khỏe của Đàm Dịch Khiêm dần dần ghé sát vào cô rồi đến khi ngừng ở trước mặt cô, khi khoảng cách càng lúc càng hẹp lại vẻn vẹn chỉ còn cách mặt cô một chút xíu nữa thì cô rốt cuộc không nhịn được mà gào lên, "Đàm Dịch Khiêm, tại sao anh lại có thể như thế được chứ? Cả
ngày chỉ muốn làm cái chuyện đó thôi hả, chẳng lẽ anh không còn chuyện
đứng đắn nào để làm sao? Tình hình kinh doanh của công ty gần đây tụt
giảm thảm hại đúng không, nhất định là do dạo này anh làm việc không
đàng hoàng chứ gì...."
Hạ Tử Du hoảng hốt lấy bừa một cái cớ để nói.
Ai ngờ lúc này Đàm Dịch KHiêm lại trưng ra cái bản mặt vô tội nói, "Bà xã
à, em đang nói cái gì thế? Anh chỉ định nói muốn em đi tắm với anh thôi
mà, em lại nghĩ đến chuyện gì khác vậy chứ, em thật là hư à, có muốn cái gì thì cứ nói thẳng với ông xã, ông xã anh nhất định sẽ hết lòng thỏa
mãn em được mà...."
Hạ Tử Du vẫn không hiểu là chuyện gì, nhưng ngay sau đó sắc mặt cô đỏ rực lên, "Đàm Dịch Khiêm, anh lại bắt nạt em!!"
Giây phút này, Đàm Dịch Khiêm cúi người bế cô yêu vợ bảo bối của mình lên
khỏi giường, anh cười nói, "Vợ yêu à, đi tắm với anh thôi.... "
"Còn lâu....."
"Cũng không cần em đồng ý mà."
--- -----
Nếu như nói lúc Đàm Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du đi vào phòng tắm hoàn toàn không có chút ý nghĩ vớ vẩn nào, nhưng khi hai người khỏa thân ngồi đối diện
nhau trong bồn tắm thì chút tự chủ cuối cùng khi đối diện với Hạ Tử Du
liền trở nên không còn tác dụng....
Ví dụ như hiên tại, Hạ Tử Du
thấy thời gian cả hai ngâm mình trong bồn tắm cũng đủ lâu rồi, cô vỗ vỗ
lên người nào đó ở bên cạnh, "Nè, ông xã, tắm cũng đã lâu rồi đó...."
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Ừ."
"Vậy để em đi lấy áo ngủ nhé."
Bởi vì tư thế lúc Đàm Dịch Khiêm ôm cô vẫn rất nghiêm túc, nên Hạ Tử Du
cũng không nghĩ gì nhiều cứ không mặc gì như thế mà đứng dậy.
Khoảnh khoắc mà Hạ Tử Du đứng dậy đó, tất cả đường cong yểu điệu trên dáng
người quyến rũ cùng với làn da trắng nõn nà đều bày ra trước mắt Đàm
Dịch KHiêm.
Hạ Tử Du lấy được áo ngủ vốn đang định mặc vào, nhưng Đàm Dịch Khiêm lại từ đằng sau vòng tay ôm chặt lấy cô, bất chợt bị ôm
từ phía sau cô thuận người cúi gập xuống.
Hạ Tử Du kinh ngạc cảm
thấy không bình thường, áo ngủ trong tay cũng đã rơi xuống đất, hai tay
vì muốn đứng ổn định lại mà bám chắc vào thành bồn tắm....
"Ông xã, anh làm gì thế...."
Hạ Tử Du vừa nói dứt lời, người ở đằng sau đã thẳng lưng mà tiến vào trong cô....
....
Cuối cùng, Hạ Tử Du đương nhiên là được Đàm Dịch Khiêm bế ra từ phòng tắm về lại trên giường.
Quay về giường, Hạ Tử Du quấn chăn nghiêng người không thèm để ý đến Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm cũng nghiêng người theo cô, cánh tay còn không đoàng hoàng đặt lên eo Hạ Tử Du, thì thầm gọi, "Bà xã...."
"Em không muốn nói chuyện với anh."
Đàm Dịch Khiêm nghiêm trang hỏi, "Tại sao?"
“Anh....Mới vừa rồi ở phòng tắm....Hừ, em không thèm nghe anh nói nữa...."
"Có phải anh khiến em thấy không được thoải mái hay không?"
"Anh biết thừa hai hôm nay là ngày nguy hiểm của em, các biện pháp an toàn anh chẳng thèm thực hiện cái nào cả...."
"Em vẫn đang ngừa thai mà, sẽ không trúng thầu đâu."
Hạ Tử Du xoay người lại tức giận nói, "Ai nói thế, nhất định phải giữ cho
tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn nào chứ, em không muốn trở thành heo mẹ đâu, khó khăn lắm em mới dưỡng cho ốm lại đấy...."
Đàm
Dịch Khiêm bày ra vẻ mặt đầy uất ức, "Bà xã à, em cũng biết trong tình
huống đó thì làm sao còn thời gian để mà đi lấy những thứ kia?"
Hạ Tử Du kiên quyết nói, "Nói đơn giản là lần sau nếu anh không chủ động sử dụng biện pháp an toàn thì đừng hòng đụng vào em."
Thật ra thì trước kia Đàm Dịch Khiêm cũng có nhờ bác sĩ kê cho cô thuốc
tránh thai không có tác dụng phụ, thường sau khi xong việc cô cũng có
uống, nhưng mà vì lý do an toàn tuyệt đối cô muốn yêu cầu anh phải làm
đủ các biện pháp...Nhưng mà không biết có phải đàn ông đều có cái
bệnh chung này hay không, tóm lại, Đàm Dịch Khiêm thà rằng tình nguyện
đi thắt ống dẫn tinh chứ còn lâu mới chịu đeo bao.
Đàm Dịch Khiêm hôn lên vành tai Hạ Tử Du nói, "Được, nghe lời em...."
Hạ Tử Du cũng gật đầu dứt khoát, "Vậy được, anh bỏ cái tay anh đang vắt
ngang hông em ra, tối nay chúng ta mạnh ai người ấy ngủ, đó chính là
hình phạt dành cho anh."
Đàm Dịch Khiêm nhăn mày nói, "Bà xã, có thể không phạt được hay không?"
"Không thể."
"Nếu như anh nói cho em biết bí mật tại sao Quý Kình Phàm và chị Tâm kết hôn thì em có hết giận hay không?"
Hạ Tử Du lập tức xoay người lại ánh mắt lóe lên sự hứng thú, "Có thật không?"
"Dĩ nhiên."
"Vậy anh mau nói đi...."
"Em phải hôn anh một cái trước đã."
"Đàm Dịch Khiêm, anh đừng có được voi đòi tiên nhá."
"Vậy để anh hôn em."
Đặt nhẹ lên má Hạ Tử Du một nụ hôn rồi Đàm Dịch Khiêm mới hài lòng kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Hạ Tử Du nghe.