Đàm Dịch Khiêm nói với vợ yêu chuyện này không phải là vì muốn thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của vợ yêu, mà là muốn vợ lấy góc độ của phụ nữ để xem cô có cái nhìn nhận về chuyện này như thế nào, cũng tiện thể đạp đổ luôn hình tượng phong độ của anh bạn ngoại giao họ Quý trong lòng vợ yêu.
Sau khi Hạ Tử Du nghe Đàm Dịch Khiêm kể hết mọi chuyện thì sững sờ cả một buổi lâu.
"Thì ra chuyện là như thế, khó trách Robert luôn tỏ thái độ trốn tránh chị
Tâm, Còn nữa, cái tên Quý Kình Phàm kia cũng thật đáng ghét, năm đó đối
xử với chị Tâm như thế lại còn biến mất không dấu vết, còn dám để Robert gánh tội nhiều năm như thế?"
"Bà xã, nói anh nghe thử ý kiến của em xem...."
"Em thấy rằng, ngay lúc này Quý Kình Phàm và Robert không thể nói ra sự thật với chị Tâm được....."
"Tại sao?"
"Đầu tiên đứng ở phương diện của Robert mà nói, cách làm của anh ấy quả thực là không đúng. Thật ra, vào 9 năm trước khi xảy ra chuyện anh ấy phải
nên nói cho chị Tâm biết rõ ràng đầu đuôi sự việc mới phải, anh ấy bởi
vì tự trách mà không đành lòng nói ra chân tướng sự việc quyết định giấu diếm nhưng lại không nghĩ đến, người con gái nào cũng vậy đối với người đàn ông đầu tiên của mình luôn có một thứ tình cảm rất đặc thù, huống
chi người đàn ông đó lại còn là người mà mình đang thầm thích... Nếu
như chị Tâm sớm biết giữa mình và Robert không có quan hệ gì thì có lẽ
cái thích của chị Tâm sẽ không chuyển sang thành tình yêu, lại càng sẽ
không vì Robert mà lãng phí 10 năm tuổi xuân của mình. Cho nên nếu như
sau khi chị Tâm biết được sự thật này chị ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ
tha thứ cho Robert. Lại nói đến Quý Kình Phàm, anh ta còn đáng ghét hơn, sau khi ăn sạch bách con nhà người ta liền biến mất một phát 10 năm,
lại còn để Robert chịu tiếng xấu thay cho anh ta. Nhưng hiện nay Quý
Kình Phàm cũng đã kết hôn với chị Tâm, mặc dù chúng ta ai cũng biết chị
Tâm lấy Quý Kình Phàm có thể là vì muốn cho Robert được yên lòng, ba mẹ
anh cũng không cần phải vì chị ấy mà lo lắng nữa, nhưng mà vừa nãy anh
có nói Quý Kình Phàm biến mất là vì có lý do bất đắc dĩ, có lẽ Quý Kình
Phàm đối với chị Tâm là đã sớm có tình ý....Như vậy, Quý Kình Phàm bây
giờ nhất định là muốn xây dựng tình cảm này với chị Tâm trước, bởi vì
một khi chị Tâm biết được sự thật em tin chắc rằng chị Tâm sẽ không tha
thứ cho Quý Kình Phàm, hậu quả nghiêm trọng hơn có thể còn dẫn đến sự
tan vỡ cho cuộc hôn nhân này của bọn họ... Tổng kết lại tất cả, em
nghĩ cách tốt nhất đó chính là chờ đợi đến khi chị Tâm yêu Quý Kình Phàm rồi hãy bảo chính miệng Quý Kình Phàm nói cho chị ấy biết sự thực, khi
đó hẳn là cũng không còn vấn đề gì quan trọng đâu."
Thật ra thì
lúc nãy khi Quý Kình Phàm ở dưới vườn hoa yêu cầu để chính miệng anh ta
nói ra, Đàm Dịch Khiêm đã đoán được tâm tư của Quý Kình Phàm....
Anh đương nhiên cho rằng sự lựa chọn của Quý Kình Phàm là chính xác, lại
vừa nghe được Hạ Tử Du phân tích như thế, anh càng có thể khẳng định tâm tư của Quý Kình Phàm rất tinh tế, nếu như Quý Kình Phàm có tài cán chỉ
cần qua loa đại khái đã kết hôn được với Đàm Tâm, vậy đương nhiên đó là
kết cục không thể nào tốt hơn được nữa.
Tuy anh đã nghĩ được ra
như thế, nhưng Đàm Dịch Khiêm vẫn không tiếc lời mà khen ngợi, "Bà xã,
em nghĩ thật chu đáo...." Hạ Tử Du tựa lên cánh tay Đàm Dịch KHiêm, cười nói, "Ông xã, đột nhiên bây giờ em muốn làm bà mai, em thấy có lẽ em có thể kéo tơ hồng giúp được bọn họ đấy...."
--- -----
Hôm sau.
Đàm Dịch Khiêm nhận lời sẽ đưa Liễu Nhiên đi học sớm, Hạ Tử Du cũng không
ngủ nướng trên giường thêm một lúc nào nữa, Đàm Dịch Khiêm vừa bước chân ra khỏi cửa phòng, ngay sau đó cô cũng chuồn luôn xuống nhà đi tìm bà
Đàm.
Bà Đàm luôn dậy rất sớm, hiện đang ở trong phòng ăn giúp người làm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà....
Nhìn thấy Hạ Tử Du, bà Đàm cười tủm tỉm nói, "Tiểu Du, sao dậy sớm thế con?"
Hạ Tử Du đi đến gần bên bà Đàm khoác tay bà làm nũng nói, "Mẹ, kể từ khi
con sinh hai đứa nhỏ xong, dường như con toàn ở nhà thôi, Dịch Khiêm
cũng không cho phép con đi ra ngoài, nhưng mà con đã thực sự buồn sắp
chết rồi... À mẹ, đúng lúc chị Tâm về nhà, con muốn đi dạo phố với chị Tâm một chút, cũng muốn mua cho Dịch Khiêm và Quý Kình Phàm một vài
thứ.... Cho nên, hôm nay KK và ViVi có thể sẽ phải nhờ mẹ chăm lo dùm
con, nhưng con đảm bảo con sẽ cho hai đứa ăn thật no trước khi đi.”
Bà Đàm hòa ái cười nói, "Đi đi, đi đi, mấy đứa nhỏ cứ để mẹ trông cho, mấy tháng này quả thật cũng để con ngột ngạt quá rồi...."
"Cám ơn mẹ."
"Ừm."
....
Thuyết phục xong mẹ chồng, Hạ Tử Du liền bắt đầu thử thuyết phục Đàm Dịch Khiêm.
Lúc ăn sáng, cả nhà đều có mặt, Hạ Tử Du lựa chọn ở trước mặt Đàm Dịch
Khiêm rủ rê Đàm Tâm, "Chị Tâm, hôm nay chúng ta đi dạo phố đi..."
Đàm Tâm nghĩ đến việc ở nhà chạm mặt với Robert sẽ càng thêm lúng túng vì
thế liền lập tức gật đầu, "Được, cũng đúng lúc chị đang rảnh rỗi, cũng
lâu rồi không có đi dạo phố."
Hạ Tử Du dè dặt cẩn thận hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, lát nữa em sẽ đi dạo phố với chị Tâm nhé!"
Đàm Dịch Khiêm hờ hững đáp lại một chữ, "Ừ...."
Hạ Tử Du đang vui vẻ vì hiếm khi thấy Đàm Dịch Khiêm không ngang ngược
được một lần, nhưng sau đó lại nghe Đàm Dịch Khiêm thong thả điềm tĩnh
thêm vào một câu, "Để vệ sĩ đi theo."
Hạ Tử Du chưa kịp nổi bão thì Đàm Tâm đã cất lời, "Dịch Khiêm à, tụi chị hai người phụ nữ mà mang theo cả vệ sĩ đi dạo phố như vậy hình như là không được tiện lắm thì
phải.... An ninh của Los Angeles cũng tốt mà, em đừng quá lo lắng như
thế.”
Ngay lúc này Hạ Tử Du nhìn tới bà Đàm nháy nháy mắt.
Bà Đàm cũng là một người khéo léo cơ trí, nhận được tín hiệu ngay lập tức
liền phụ họa nói, "Đúng vậy đấy, hiếm khi có dịp con Tâm đi chơi với Tử
Du, có vệ sĩ đi theo cũng không tiện lắm...."
Trước sự nói ra nói vào của rất nhiều người, rốt cuộc Đàm Dịch Khiêm không chịu nổi áp lực
đành thả lỏng cho Hạ Tử Du một lần.....
Hạ Tử Du rất vui vẻ, ăn xong bữa sáng liền kéo Đàm Tâm đến trung tâm thương mại lớn nhất Los Angeles.
....
Mục đích của Hạ Tử Du rủ Đàm Tâm đi dạo phố không đơn giản như thế này đâu, cho nên, khi Đàm Tâm mua đến cả hai tay cầm không nổi nữa, Hạ Tử Du lại giả vờ nhìn vào hai tay trống trơn bởi không vừa ý cái gì cả.
Lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, Đàm Tâm nói, "Tử Du này, chị thấy cái
bộ lễ phục lúc nãy em thử nhất định Dịch Khiêm sẽ rất thích đấy...."
Hạ Tử Du chán nản nói, "Nhưng mà em thấy bộ đó không được đẹp cho lắm...."
"Xem ra ánh mắt lựa chọn của em và Dịch Khiêm cũng rất giống nhau.... Nhưng
chúng ta đã dạo hết cả cái trung tâm thương mại rồi, những đồ chỗ khác
thì lại không hợp với chúng ta, hôm nay không lẽ em cứ tay không mà về
ư!"
Hạ Tử Du lắc đầu, "Không, thật ra thì vẫn còn có một nơi có nhiều quần áo rất đẹp, nhưng mà chỉ hơi xa một chút...."
Mắt Đàm Tâm mở to lóe sáng, "Có thật không? Ở Los Angeles còn có nơi nào có quần áo đẹp hơn nơi này nữa à? Vậy thì chúng ta đi luôn đi, xa một chút không sao mà..."
"Dạ."
Hai người tiếp tục chiến đấu đến nơi mà Hạ Tử Du bảo có quần áo đẹp hơn.
Thật ra nơi này là do Hạ Tử Du tìm thấy trên internet, nghe nói là đường phố phức tạp nhất ở Los Angeless, mấy con đường ngang dọc này rất phức tạp, rất dễ bị lạc đường, hơn nữa đây là lần đầu tiên mà bọn họ đến nơi này.
Không sai, mục đích của Hạ Tử Du chính là để Đàm Tâm lạc đường.....
Ngồi taxi mất khoảng nửa tiếng mới đến được nơi mà hai người muốn đến.
Từ trước đến nay Đàm Tâm luôn mua sắm ở nhưng nơi lớn, lần đầu tiên tới
một nơi nhỏ bé thế này, nhưng không ngờ phát hiện ra được nơi này thật
sự có rất nhiều thương hiệu quần áo và đồ trang sức nổi tiếng, cô liền
kéo tay Hạ Tử Du vào từng cửa hàng nhìn ngắm....
Hạ Tử Du làm
đúng theo kế hoạch, đúng lúc Đàm Tâm đang thử quần áo trong cửa hàng thứ N, cô liền lấy di động và ví tiền của Đàm Tâm bỏ chạy ra khỏi cửa hàng
trốn mất dạng.
Đương nhiên Hạ Tử Du không đi quá xa, trốn trong một góc quan sát Đàm Tâm.....
Quả nhiên, Đàm Tâm vội vàng chạy ra khỏi cửa hàng với vẻ mặt ngơ ngác, bởi
vì không có điện thoại di động cũng không có tiền mặt, Đàm Tâm không
biết nên làm thế nào.
Vốn dĩ Đàm Tâm có thể lựa chọn nhờ người
qua đường giúp một tay, nhưng Hạ Tử Du đã sớm đoán biết là chị cao ngạo
đã quen, tuyệt đối sẽ không bao giờ xin người qua đường giúp đỡ, kết quả đúng như Hạ Tử Du suy đoán, cuối cùng Đàm Tâm mặt mày chán nản đứng
trước cửa hàng đó.
Đợi đã lâu, cũng không thấy Hạ Tử Du quay lại, rốt cuộc Đàm Tâm cũng cảm thấy sợ hãi, thời gian từ từ trôi qua, và
ngay vào lúc Đàm Tâm đang luống cuống lo lắng thì Quý Kình Phàm lái xe
tới.....
Quý Kình Phàm xuất hiện kịp lúc như thế đương nhiên là do Hạ Tử Du đã sắp xếp từ trước.
Đúng vậy, trước khi đi, Hạ Tử Du đã đem nơi mà họ lạc đường nói cho Quý Kình Phàm, để Quý Kình Phàm đúng lúc xuất hiện làm anh hùng cứu mĩ nhân....
Quả nhiên, Quý Kình Phàm rất đúng giờ!
Đứng ở đằng xa, Hạ Tử Du hài lòng nhìn cảnh tượng trước mắt.....
Lúc Đàm Tâm nhìn thấy Quý Kình Phàm vẻ mặt vô cùng kích động, chủ động
quăng lao vào vòng tay của Quý Kình Phàm, còn Quý Kình Phàm thì dịu dàng vỗ về sống lưng an ủi Đàm Tâm.....
Sau đó, Quý Kình Phàm dựa
theo kế hoạch đưa Đàm Tâm về nhà, đương nhiên cũng giả vờ nói sẽ thông
báo cho người đi tìm Hạ Tử Du để Đàm Tâm được yên tâm.
....
Cho đến đến khi nhìn thấy Quý Kình Phàm đưa Đàm Tâm đi, lúc này Hạ Tử Du mới vui vẻ mà giơ tay làm một tư chế chiến thắng.
Hạ Tử Du đang chuẩn bị gọi tắc xi để quay về, lại đột nhiên phát hiện
chiếc túi xách của mình đã bị rạch một đường lớn, mà điện thoại cùng tất cả tiền mặt trong túi của cô cũng không cánh mà bay mất....
Tiền mặt mất không sao, nhưng trong di động có lưu một thông tin rất quan trọng....
Bởi vì cô không nhớ rõ tên con đường này, vì thế mà cô mới lưu lại trong di động để phòng bị cho bất cứ tình huống nào, nhưng vì lúc ấy cứ nghĩ đã
lưu trong điện thoại rồi nên cô cũng chẳng thèm nhớ con đường này tên là gì, vì vậy mà hiện tại cô chẳng khác gì một kẻ lạc đường cả....
Trời ơi.... Đây là cái tình huống quái quỷ gì cơ chứ?
Do dự đến phút cuối cùng, Hạ Tử Du bất đắc dĩ đành mượn điện thoại di động của một người qua đường gọi cho Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã...."
Rõ ràng Đàm Dịch Khiêm đang bận, giọng điệu lúc đang làm việc rất nghiêm túc, "Ừ."
"Em.... Em lạc đường...."
"Cái gì?"
Hạ Tử Du đã có thể tưởng tượng được cái vẻ mặt gay go của Đàm Dịch Khiêm lúc này.
E sợ bị anh mắng cho một trận, lúc này Hạ Tử Du giả vờ cực kỳ đáng thương, "Em....."
"Bà xã, em đừng sợ, em nói cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu, anh lập tức sẽ đến đón em!"
"Em ở....Ây da....Ma cái gì cái gì đấy.... Em không nhớ rõ nữa....."
"Em hãy nghĩ kỹ lại xem!"
"Ông xã, em không nhớ nổi tên nữa rồi, em không nhớ em đang ở chỗ nào nữa...."
Đàm Dịch Khiêm nổi điên lên mắng, "Chết tiệt!!"
Hạ Tử Du yếu ớt sợ sệt nói, "Ông xã, anh mau đến đây tìm em đi.....Em đang mượn di động của người khác đó, huhu...."
Tuy bây giờ chỉ muốn bắt lấy người phụ nữ bé nhỏ của anh mà đánh vào mông
cô mấy cái, nhưng giờ phút này Đàm Dịch Khiêm chỉ có thế dỗ dành, "Bà
xã, em ngoan ngoãn ở yên chỗ đó cho anh, anh cam đoan sẽ đến đó với em
ngay lập tức. Nhớ kỹ, phải ngoan ngoãn ở yên đó chờ anh.
"Dạ."
Kết thúc trò chuyện, Hạ Tử Du trả lại di động cho người nọ, cũng nói một câu cám ơn với người ấy.
....
Khoảng nửa tiếng trôi qua, thông qua tín hiệu mà chiếc điện thoại di động kia
phát ra anh cũng đã tìm ra được vị trí của cô, Đàm Dịch Khiêm tự mình
lái xe đến con đường nọ rốt cuộc cũng gặp được Hạ Tử Du.
Nhìn
thấy Đàm Dịch Khiêm xuống xe, Hạ Tử Du đứng im cúi đầu xuống thật thấp,
rõ ràng là dáng vẻ của một đứa trẻ vừa mới phạm lỗi.