Buổi chiều Đàm Dịch Khiêm đến công ty, Đàm Tâm liền chạy lên tầng hai tìm Hạ Tử Du.
Lúc Đàm Tâm đi vào phòng cũng đúng là lúc Hạ Tử Du đang cho hai đứa bé bú, Đàm Tâm lập tức rón rén bước chân thật nhẹ.
Hạ Tử Du nghe được tiếng dép ngước mắt lên nhìn, "Chị Tâm, là chị à!"
Đàm Tâm đi đến bên cạnh Hạ Tử Du, cũng ngồi xuống ghế sofa cười nói, "Đang bú là KK hay là ViVi thế?"
"Là ViVi ạ."
"Dáng vẻ nó bú sữa thật là đáng yêu á, đầu đổ đầy mồ hôi rồi này." Vừa nói
Đàm Tâm không nhịn được mà cầm bàn tay nhỏ bé mập mạp của ViVi lên lắc
lắc.
Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ, chăm sóc cho hai đứa cùng lúc mệt thì mệt thật, nhưng khi nhìn thấy bọn chúng thì lại cảm thấy rất hạnh
phúc...."
"Hai đứa đều bú xong rồi hả?"
"KK vẫn chưa có bú, nó vừa mới dậy nên em cho Vivi bú trước."
Đàm Tâm liền bế KK vừa mới tỉnh dậy ở trong nôi lên, cô thương yêu hôn lên
gò má trắng mịn của KK, hâm mộ nói, "Thật ra thì chị cũng rất thích trẻ
con, không biết đến lúc nào chị mới có được đứa trẻ riêng cho mình."
Hạ Tử Du giả vờ khó hiểu nói, "Ồh, chị muốn sinh con rất đơn giản mà, chỉ
cần chị và anh Quý Kình Phàm cùng nhau cố gắng là được rồi!"
"Chị với anh ta sẽ không...." Đàm Tâm vừa nói ra liền phát hiện mình lỡ lời
cô ngay lập tức sửa lại, "À, chị nói là chị và anh ấy vẫn chưa chuẩn bị
để có con đâu!"
"Sao lại thế? Chị rất thích trẻ con mà...."
Đàm Tâm bất đắc dĩ lấy đại một cái cớ, "Có thể do bây giờ chị vẫn chưa chuẩn bị tâm lý!"
Hạ Tử Du cười nói với Đàm Tâm, "Chị Tâm, nếu như một người phụ nữ yêu một
người đàn ông, cô ấy sẽ cảm thấy mang thai sinh con cho người đàn ông
mình yêu là chuyện đương nhiên, bây giờ chị vẫn chưa chuân bị tốt về tâm lý, em cảm thấy có lẽ chị vẫn còn điều đắn đo về Quý Kình Phàm....."
Lúc này Đàm Tâm lại im lặng không nói.
Hạ Tử Du thừa thắng truy kích hỏi, "Chị còn băn khoăn điều gì về Quý Kình
Phàm nữa? Nói thật, em cảm thấy anh ta cũng không tệ... Tướng mạo đẹp
trai, dù em không biết gia cảnh của anh ta thế nào nhưng ít nhất cũng là một người làm ngoại giao có tiếng, hơn nữa xem ra còn rất có phong thái quý ông, đối xử với chị cũng rất dịu dàng săn sóc, em nghĩ chị đã chịu
lấy anh ta thì chắc chắn nhân phẩm của anh ta cũng rất tốt."
Nhưng Đàm Tâm đột nhiên ngước mắt lên nói, "Tử Du à, nếu như chị nói cho em
biết hôn nhân giữa chị và Quý Kình Phàm căn bản chỉ là một cuộc khế ước
hôn nhân, một năm sau bọn chị sẽ ly hôn thì em nghĩ thế nào?"
Hạ Tử Du giả vờ kinh ngạc, "Hả?"
Đàm Tâm chậm rãi nói ra, "Thật ra thì chị biết rõ Quý Kình Phàm rất tốt,
giống như hôm nay lúc chị đang sợ hãi đứng trên đường ấy, anh ấy đột
nhiên xuất hiện chị thật sự rất cảm động.... Nhưng không ai biết được,
khoảnh khắc chị thấy rất sợ hãi đó người chị mong muốn xuất hiện lại
chính là Robert.... Có một chuyện mà bây giờ chị mới phát hiện ra, muốn
chị buông tay Robert thật sự là rất khó....."
"Chị Tâm à, chị
thừa biết rõ chị và Robert sẽ không có kết quả, cũng biết chị phải quên
Robert đi, sao chị không thử quay lại nhìn thử người vẫn luôn đứng bên
cạnh bảo vệ mình chứ?"
"Người vẫn luôn đứng bên cạnh bảo vệ chị ư?" Đàm Tâm ngẩng đầu lên, "Người mà em nói đến không phải là Quý Kình Phàm đấy chứ?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Chính là anh ta!"
Đàm Tâm lập tức lắc đầu, "Em hiểu lầm rồi.....Chị vừa mới nói chị và anh
ta kết hôn cũng chỉ là hợp đồng hôn nhân, bọn chị đã định một năm sau sẽ ly hôn rồi, bọn chị làm như thế tất cả cũng chỉ là vì nhu cầu của nhau
mà thôi.....Anh ta muốn lợi dụng chị để chống lại áp lực bức hôn từ gia đình, mà chị cũng lợi dụng anh ta để làm ba mẹ yên tâm, cũng để cho
Robert không cảm thấy bị áp lực bởi chị nữa...."
Hạ Tử Du thử dò xét hỏi, "Chẳng lẽ chị không hề có một chút cảm giác nào với Quý Kình Phàm sao?"
Đàm Tâm cười nhạt, "Nói như thế nào nhỉ, quan hệ của chị và anh ta giờ đây có vẻ càng giống như bạn bè....."
Hạ Tử Du nói, "Là bạn cũng không phải là không có khả năng trở thành người yêu được!"
"Ây, tình yêu giữa chị và anh ta mà nói là điều không thể...."
"Tại sao ạ?"
"Không nói đến chuyện cho đến bây giờ chị vẫn chưa thể quên được Robert, mặc
dù bây giờ chị có lấy anh ta thật đi chăng nữa chị cũng cảm thấy anh ta
không thích hợp với chị.....Anh ta rất giống Dịch Khiêm, cứ như là
người rất bí hiểm, tuy rằng không khó đoán như Dịch Khiêm nhưng cũng
không phải là một người đơn giản... Em cũng biết tính chị vốn dứt
khoát ngay thẳng, không hiểu âm mưu tính toán của người khác, làm việc
cũng thường phạm sai lầm, thực sự là không hề thích hợp với người như
anh ta."
"Tại sao chị lại cảm thấy anh ta bí hiểm?”
"Cảm
giác thôi....Rõ ràng nhất là chuyện anh ta, Dịch Khiêm, Robert ba người
đã từng là bạn học nhưng trước đây anh ta không chịu nói cho chị
biết....Bây giờ suy nghĩ lại, chị luôn cảm thấy rất khả nghi về cuộc gặp gỡ giữa chị và anh ta, thật là quá trùng hợp."
Hạ Tử Du cười
cười nói hộ Quý Kình Phàm mà không để lộ dấu vết nào, "Điều này cũng
không thể trách Quý Kình Phàm được chị à, nếu như chị biết anh ta là bạn học của Dịch Khiêm và Robert, chị có lấy anh ta nữa không?"
Đàm
Tâm lắc đầu, "Dĩ nhiên không thể nào rồi....Chị sẽ không chọn kết hôn
với một người có quen biết với cả Dịch Khiêm và Robert, khiến cho bầu
không khí bây giờ trở nên thật lúng túng."
"Chị có từng nghĩ đến
điều này không, nguyên nhân việc Quý Kình Phàm giấu chị là vì anh ta
biết nếu như chị biết rồi thì chị sẽ từ chối anh ta, cho nên mới lựa
chọn giấu giếm....."
"Tử Du, em nghĩ nhiều rồi, anh ta cũng đâu có yêu chị, tại sao lại mong chị gả cho anh ta chứ? Hơn nữa khi đó
người đề cập đến việc kết hôn chính là chị!"
"Nhưng mà....."
"Được rồi, không nhắc đến anh ta nữa...." Đàm Tâm nói sang chuyện khác, "Nói
chị nghe chuyện ngày hôm nay đi, may mà có Dịch Khiêm tìm được em, chị
thật sự rất lo đấy...."
Hạ Tử Du lộ vẻ ngương ngùng nói, "Đều tại em, lúc chị đang thử quần áo, em nhận được điện thoại của mẹ em thì đi
ra khỏi của hàng.... Ai ngờ được vừa ra đến cửa liền bị giật mất túi, vì di động và cả ví tiền của chị đều ở trong đó nên em chạy đuổi theo cái
tên giật túi đó, nhưng không ngờ cái tên giật túi đó lấy hết cả di động, tiền mặt cùng chi phiếu xong thì ném lại cái túi, và sau đó thì em bị
lạc đường...."
Đàm Tâm an ủi nói, "Không trách em được, đường xá
nơi đó thật sự rất phức tạp....Nhưng chắc là Dịch Khiêm đã mắng cho em
một trận rồi."
Nhớ đến mình bị đánh vào mông, Hạ Tử Du cố gắng
lấy lại mặt mũi, "Anh ấy có dám nói em đâu, em còn trách anh ấy sao đến
muộn vậy chứ!!"
Đàm Tâm sau khi nghe xong vẻ mặt giật mình kinh
ngạc, "Vậy sao? Thế mà bọn chị ở bên ngoài nghe thấy tiếng em vừa kêu
vừa la, còn tưởng là em bị Dịch Khiêm đánh mông ấy chứ?"
Mặt Hạ Tử Du lập tức trở nên quẫn bách, "Mọi người nghe thấy sao?"
Đàm Tâm khẽ cười nói, "Dịch Khiêm không nói hai câu liền lôi em vào phòng,
ba mẹ sợ Dịch Khiêm đánh em, cho nên mấy người bọn chị cũng đi lên nghe
xem thế nào...."
Vào giờ phút này Hạ Tử Du chỉ muốn úp mặt vào tường thôi, trời ơi, cô chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa rồi....
--- --------
Bởi vì chuyện Hạ Tử Du bị Đàm Dịch Khiêm đánh đòn đã trở thành chuyện mà cả nhà họ Đàm từ trên xuống dưới chỉ hiểu trong lòng mà không dám nói ra
khiến cho Hạ Tử Du cảm thấy quá mất mặt, cho nên mấy ngày nay nếu cảm
thấy có thể ở trong phòng thì trốn luốn trong phòng, cảm thấy quá xấu hổ để gặp người khác....
Hạ Tử Du đương nhiên là không dám đánh
trực diện với Đàm Dịch Khiêm, bởi vì ‘ông trời con’ anh mỗi khi mất hứng liền đem cô ra xử phạt về thân thể, cho đến cô cầu xin anh tha thứ thì
mới thôi...
Đáng thương cho cô bị đàn áp dưới ‘dâm uy’ của anh, mỗi ngày đều phải sống uất ức lại còn phải phục vụ anh nữa.
Nhưng sự nhẫn nại của con người luôn có hạn, cô không thể lúc nào cũng bị anh bắt nạt được. Vì vậy, cô thừa dịp mấy ngày trốn ru rú trong phòng bắt
đầu tính toán làm sao để ‘ăn hết’ anh sạch sành sanh một lần....
Nhưng cô khổ cực suy nghĩ mấy ngày nay nhưng mãi vẫn chưa tìm được cách nào cả....
Đúng dịp chính là, Robert nghĩ mấy ngày nay chắc do cô không khỏe trong
người nên mới tìm cô nói chuyện phiếm, trong lúc bọn họ nói chuyện vô
tình được nghe Robert nói gần đây Đàm Dịch Khiêm đang chuẩn bị mua một
chiếc Bentley mới được đưa ra thị trường, toàn cầu nhưng số lượng chỉ có một chiếc, hãng không sản xuất nữa....
Nghe thấy số tiền kia là một dãy số đếm không hết số lẻ đằng sau....
Sau khi nghe Robert nói xong liền nhanh trí nghĩ ra một cách....
Kết quả là, vào sáng sớm của một ngày nào đấy, lúc Hạ Tử Du đang dụi vào
trong ngực Đàm Dịch Khiêm, cô tranh thủ làm nũng với người nào đó vẫn
còn đang mơ màng ngủ, "Ông xã, ông xã, em muốn nói với anh một
chuyện...."
Đàm Dịch Khiêm là người rất dễ tỉnh ngủ, tuy nhắm hai mắt nhưng vẫn đáp lại cô, "Ừm?"
Hạ Tử Du nhỏ giọng nói, "Hôm nay em muốn đi mua sắm...."
Đàm Dịch Khiêm mở một mắt ra liếc cô, "Em đã quên chuyện lần trước?"
Hạ Tử Du cười hì hì nói, "Em chỉ đi đến trung tâm thương mại XX mua đồ mà
thôi, anh cũng biết đó, lần trước đi em cũng chưa mua được gì mà....
Cùng lắm thì em đồng ý với anh dẫn theo cả vệ sỹ nữa, sau đó để vệ sỹ
liên tục báo cáo với anh về hành tung của em, hơn nữa lần này em ra
ngoài tuyệt đối không quá ba tiếng."
Đàm Dịch Khiêm vẫn cứ nghi ngờ, "Em bảo đảm?"
Hạ Tử Du lủi sát vào lòng Đàm Dịch Khiêm ôm chặt anh, "Đương nhiên rồi, lần trước bị anh đánh đòn vẫn còn đâu đây này...."
Đàm Dịch Khiêm hôn lên trán cô rồi cũng gật đầu, "Được, đừng để anh phải lo lắng nữa."
"Dạ."
Sau khi Đàm Dịch Khiêm đồng ý với cô thì cô cười trộm trong lòng.....
Yeah, kế hoạch đã bắt đầu rồi, cô nghĩ lần này nhất định Đàm Dịch Khiêm sẽ bị cô mắng cho xối xả....