Sau khi bữa ăn sáng kết thúc, Hạ Tử Du lấy lý do phải cho con bú, sau đó
dùng tốc độ cực nhanh biến khỏi trước mặt Đàm Tâm đang bị ông bà Đàm
truy hỏi thiếu điều sắp khóc không ra tiếng.
Đàm Tâm khó khăn lắm mới ứng phó được với ông bà Đàm, sau đó mặt mũi hầm hầm tự mình đi tới vườn hoa.
Quý Kình Phàm đi theo phía sau Đàm Tâm, vẻ mặt thong thả điềm tĩnh.
Đàm Tâm nghe thấy tiếng bước chân của Quý Kình Phàm, cô quay đầu lại, nhìn
trừng trừng Quý kình Phàm đang đút tay vào túi quần với vẻ mặt tự đắc,
thở phì phò nói, "Anh theo tôi để làm cái gì?"
Quý Kình Phàm
thong thả chậm rãi đi đến gần Đàm Tâm, mỉm cười nói, "Vợ chồng không ở
bên cạnh nhau dễ khiến người khác nghi ngờ."
Đàm Tâm tức giận
nói, "Anh đừng nghĩ rằng tôi đã tha thứ cho anh chuyện buổi sáng rồi,
tôi nói cho anh biết, chuyện này chúng ta còn chưa xong đâu.... Bắt đầu
từ buổi tối ngày hôm nay, anh ngủ trên sofa cho tôi, nếu như phát hiện
anh có hành động nào khác thường nữa thì tôi sẽ kết thúc hợp đồng với
anh!"
Quý Kình Phàm rất biết điều nói, "Nếu làm như thế mà có thể làm cho cô Đàm đây nguôi giận thì tôi ngủ trên sofa cũng đâu là gì?"
Đàm Tâm ngay sau đó ngồi phịch xuống chiếc ghế mang phong cách Châu Âu đặt
trong vườn hoa, đột nhiên lại nghĩ ra một tội khác của Quý Kình Phàm, cô lẩm bẩm, "Mới nãy mẹ hỏi chúng ta bao giờ định có con, tại sao anh lại
không nói câu nào thế hả, khiến cho tôi phải khó xử không biết trả lời
làm sao!"
Quý Kình Phàm đi về phía Đàm Tâm rồi ngồi xuống bên
cạnh cô, tà ác hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ tôi lại nói với ‘ba mẹ vợ’ rằng
em không muốn sinh con cho tôi à?"
Đàm Tâm tức giận quay lưng về phía Quý Kình Phàm.
Quý Kình Phàm đưa tay ra muốn ôm lấy bờ vai của Đàm Tâm, nhưng không ngờ
Đàm Tâm như bị điện giật lập tức nhảy ra, cảnh giác nói, "Này, anh đừng
có động tay động chân với tôi!!"
Quý Kình Phàm vẫn cứ thong thả
nhìn Đàm Tâm, tay miễn cưỡng đặt lên thành ghế cười nhạt nói, "Nếu như
thật sự muốn động tay động chân với em thì hôm qua là một cơ hội rất
tốt!"
Đàm Tâm căm tức nhìn khuôn mặt điển trai nam tính đầy mê hoặc của Quý Kình Phàm, "Anh còn dám nói đến chuyện hôm qua với tôi à?"
Quý Kình Phàm đang thưởng thức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng đầy kích động của Đàm Tâm, lúc này, một tiếng ho nhẹ trầm trầm vang lên từ trong vườn
hoa.
Cuộc đối thoại giữa hai người bị cắt đứt, Đàm Tâm quay sang nhìn, người tới chính là Robert.
Dường như lúc Robert xuất hiện vẻ mặt tức giận của Đàm Tâm cũng biến mất theo, cô yên lặng trầm tĩnh khác thường.
Thấy Robert đi đến chỗ họ, tim của Đàm Tâm không thể kiềm chế được mà đập thình thịch.
Quý Kình Phàm đứng dậy, đi đến bên cạnh Đàm Tâm, kéo thẳng Đàm Tâm vào lòng ôm lấy eo cô.
Đàm Tâm vẫn nghĩ rằng Quý Kính Phàm đang muốn diễn kịch trước mặt mọi
người, thế nên cũng không để ý đến cử chỉ thân mật lúc này của Quý Kình
Phàm.
Robert đứng trước mặt bọn họ, bình tĩnh nói, "Rất xin lỗi đã quấy rấy hai người nói chuyện...."
Đàm Tâm lập tức lắc đầu thật mạnh, "Không....Không sao đâu."
Quý Kình Phàm hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Robert gật đầu, "Là thế này, tôi đến Los Angeles đã mấy ngày rồi, ba mẹ tôi
bảo tôi phải về Riyadh gấp....Cho nên tôi dự định tối nay sẽ quay về."
"Cái gì, tối nay anh đi?" Mặt Đàm Tâm hiện lên vẻ đầy tiếc nuối.
Đàm Tâm lập tức cười gượng, "À, là vầy.... Em đang định nói là anh mới đến chơi có mấy ngày đã định đi rồi sao?"
Robert ôn hòa đáp lại, "Sức khỏe của ba mẹ anh không tốt, anh không muốn rời
xa bọn họ quá lâu.... Nhìn thấy em và Tử Du đều tìm được hạnh phúc của
riêng mình, anh cũng cảm thấy vui cho hai người."
Đàm Tâm dựa sát vào ngực Quý Kình Phàm, rõ ràng trong lòng đang có vạn lời nói là không nỡ nhưng chỉ có thể mở to tròng mắt đang đau nhức vì muốn khóc mà mỉm
cười nói, "Vâng, nhất định là vậy."
Quý Kình Phàm nói, "Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ mang hạnh phúc đến cho Đàm Tâm."
Robert gật nhẹ, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đang rời đi của Robert, Đàm Tâm giãy khỏi vòng tay của Quý
Kình Phàm lớn tiếng hỏi, "Em đã buông tay được rồi, vậy còn anh thì sao, lòng của anh đã chết chưa?"
So với bất kì ai khác cô rất rõ ràng tình cảm của Robert dành cho Tử Du, cho nên khi cô biết được anh đã
đính hôn, cô thật sự rất đau lòng....Cô biết anh làm tất cả đều là vì Tử Du, chuyện đính hôn, có lẽ anh làm vì trấn an ba mẹ, nhưng cô biết, còn hơn cả như thế nữa là vì anh muốn cho Tử Du ở một nơi khác trên thế
giới biết anh vẫn đang vui khỏe hạnh phúc.
Robert không trả lời, nhưng bóng lưng dần dần biến mất của anh lại lạnh lẽo và cô đơn biết nhường nào.
Nước mắt của Đàm Tâm đong đầy nơi khóe mắt, thế nhưng cô lại khẽ cắn môi
mình kiềm chế không cho nước mắt trào ra, cô nghẹn ngào nói, "Anh ấy
đúng là đồ ngốc...."
Quý Kình Phàm nhìn cả người Đàm Tâm đang run rẩy mà cảm thấy tim mình cũng nhói đau theo.
------
Buổi tối.
"Ba nuôi, ba thật sự phải về Riyadh sao?" Liễu Nhiên ôm lấy cổ Robert lưu luyến hỏi.
Robert hôn một cái lên gương mặt đáng yêu của Liễu Nhiên "Đúng rồi, ba nuôi
phải về để đi làm, khi nào ba nuôi có thời gian thì ba nuôi sẽ đến thăm
con."
Đàm Tâm đã có thể khống chế được tâm trạng của mình, lúc này cười nhẹ nói, "Chúc anh lên đường thuận buồm xuôi gió."
"Cám ơn."
Bà Đàm nói, "Robert à, có rảnh thì đến Los Angeles chơi, nhớ phải mang theo cả vợ cháu nữa đấy!"
Ông Đàm ngồi trên xe lăn cũng cười nói, "Cháu cũng đã lớn rồi, nghe nói ba
mẹ cháu sức khỏe cũng không tốt, nhớ sớm sinh một đứa cháu để họ được
yên lòng...."
Bà Đàm phụ họa, "Phải đó, những người già cũng chỉ có nguyện vọng này mà thôi...."
"Dạ, bác trai bác gái, hai bác cũng nhớ giữ gìn sức khỏe."
Vợ chồng họ Đàm gật đầu.
Sau đó Robert thả Liễu Nhiên xuống dịu dàng dặn dò, "Công chúa bé bỏng à,
con đã lớn rồi, phải biết học cách chăm sóc ba mẹ con đó biết chưa?"
Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."
Quý Kình Phàm thâm tình ôm lấy Robert, dùng giọng điệu như anh em nói, “Chúng ta liên lạc qua điện thoại sau!"
Robert ngước mắt nhìn về phía ban công của căn phòng trên tầng hai ngôi biệt thự.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy hành động đó của Robert, bà Đàm hỏi, "Có phải là cháu đang đợi Dịch Khiêm hay không?"
Những người còn lại đều giữ im lặng.
Liễu Nhiên lên tiếng, "Ba nuôi, KK đang xi thối thối, ba mẹ đang giúp em trai đấy....."
Robert thu hồi về ánh nhìn tới căn phòng đó, bình tĩnh nói với mọi người, "Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, cháu đi đây."
Liễu Nhiên vẫy tay, "Ba nuôi, bye bye ba!"
Đàm Tâm hỏi, "Anh không chờ Tử Du....Và Dịch Khiêm nữa à?"
Robert xoay người cất bước đi thẳng, "Không cần, anh đã chào cả hai từ trước
rồi, em thay anh nói lại với hai người một tiếng là được rồi."
Không ai hiểu Đàm Tâm phải cố gắng kiềm chế cỡ nào mới không để cho nước mắt
đang sắp trào ra khỏi hốc mắt! Bời vì cô biết, lần này Robert ra đi, có
lẽ sẽ rất khó quay lại Los Angeles nữa.....
Lúc này bỗng vang lên một giọng nói, "Robert ——"
Là giọng của Hạ tử Du, Robert đang bước đi cả người đột nhiên cứng đờ.
Liễu Nhiên ngọt ngào gọi, "Mẹ....."
Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên lên đi về phía Robert, "Thật xin lỗi, vừa nãy em
đang thay tã cho em bé, suýt chút nữa thì trễ mất thời gian tạm biệt với anh rồi...."
Xoay người đối mặt với Hạ Tử Du, Robert vẫn dịu
dàng hòa nhã như trước, "Cùng lắm là rời khỏi đây thời gian lâu hơn một
chút, cũng không cần nói lời tạm biệt!"
Robert nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, một lúc lâu sau mới rời mắt đi nói, "Hẹn gặp lại!"
Hạ Tử Du vẫy vẫy tay.
Robert ngóng nhìn thật kỹ Hạ Tử Du thêm một lần nữa, rồi mới xoay người đi
thẳng về phía chiếc xe cao cấp đã đỗ sẵn trước cửa khu nhà cao cấp của
họ Đàm.
Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên đứng tại chỗ nhìn thật lâu vào
bóng lưng đang đi khỏi của Robert. Không hiểu sao, khi lần cuối cùng
Robert nhìn cô, cô lại có một thứ cảm giác bi thương không giải thích
được....
Hạ Tử Du đương nhiên không biết, có lẽ vĩnh viễn cả đời
cô cũng sẽ không biết, ánh mắt mà Robert nhìn cô ở lần cuối cùng ấy
chính là —— Sự quyến luyến không nỡ!!!