Quý Kình Phàm đương nhiên là không phải thật sự muốn xâm phạm Đàm Tâm, cho
nên khi anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đàm Tâm đã chuyển thành
trắng bệch, anh ngẩng đầu lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, trầm giọng nói, "Quý
Kình Phàm tôi trong giới xã hội coi như cũng có chút mặt mũi, bà xã, tại sao em lại có thể nói ra một cách vô trách nhiệm như thế chứ, em có còn để cho tôi chút mặt mũi nào đặt chân trong đám đàn ông không?"
Đàm Tâm nhân lúc Quý Kình Phàm đang buông lỏng đẩy mạnh anh ra, đi như chạy ra khỏi phòng.
Không biết làm thế nào mà Quý Kình Phàm đã nhanh hơn cô một bước đứng chặn trước cửa phòng, tóm lấy cánh tay cô.
Đàm Tâm bị dọa thái quá, đôi môi trắng bệch sợ hãi thốt lên, "Anh.... Anh.... Anh...."
Quý Kình Phàm ôm Đàm Tâm vào lòng, hơi thở lành lạnh của anh phả lên chóp
mũi cô, "Em nói xem, anh gặp phải sự nghi ngờ lớn như thế, em phải làm
gì để bồi thường anh đây? Hử?"
Đàm Tâm cắn môi, "Ai biết được là anh sẽ để ý đến thế cơ chứ!"
Quý Kình Phàm rít lên nói, "Bất kỳ một người đàn ông nào trên phương diện
này đều không hề xem nhẹ, em xem cái tên tổng giám đốc Đàm đang đắc ý
mặt vênh lên tận trời kia thì biết!!"
Đàm Tâm bị giọng nói cao
vút của Quý Kình Phàm làm cho chột dạ, cô ngập ngừng nói, "Hiện tại cũng đã đăng báo rồi, cho dù tôi có muốn sửa lại lời của mình cũng đâu được
đâu!"
Hai mắt Quý Kình Phàm lóe sáng, "Không, em có thể bồi thường được cho anh....."
Đàm Tâm yếu ớt ngước mắt nhìn lại vào đôi mắt đen kín kẽ của anh, dù hoẳng sợ nhưng vẫn nói, "Thế nào... Bồi thường thế nào?"
"Em nói với người bên ngoài là từ khi chúng ta kết hôn đến bây giờ chỉ có
một lần sinh hoạt vợ chồng, cái này vốn dĩ là giả, nhưng nếu như em đồng ý để giả biến thành thật, thì tôi sẽ rộng lượng mà bỏ qua, chuyện hôm
nay cũng coi như xong!" Nếu như có bồi thường thật sự, cái lần tổn thất
danh dự này cũng đáng giá.
Đàm Tâm nghe xong sắc mặt đỏ bừng,
giãy dụa hai tay đang bị anh giam giữ, khó chịu mà nói, "Anh đừng có mà
mơ, anh đúng là cái đồ lưu manh, cuồng háo sắc!!"
Để tránh làm
tổn thương đến Đàm Tâm đang giãy dụa, Quý Kình Phàm buông cô ra, đổi lại dùng tay ôm cả người của cô vào trong ngực mình, để cho hơi thở mình
phả lên bờ môi cô, nói giọng rất nhỏ, "Hóa ra em tình nguyện cho cả
thiên hạ này biết tôi lưu manh với em!!" Ít nhất cái này đối với sự
kiêu ngạo của đàn ông thì không có chút tổn thất về danh dự nào.
Bàn tay của Quý Kình Phàm dán lên sống lưng của Đàm Tâm, nhiệt độ nóng ấm
truyền đến từ lòng bàn tay của anh lại khiến cho cả người Đàm Tâm cũng
nóng bừng lên, cô muốn đẩy anh ra mà không hiểu tại sao anh lại ôm siết
cô thật chặt trong lòng, dường như khi nào có được đáp án vừa lòng anh
ta mới buông tha cho mình thì phải.
Đàm Tâm giãy dụa trong ngực anh, "Anh buông tôi ra trước đi...."
Giọng nói chắc nịch của Quý Kình Phàm vang lên, "Nếu em không cho tôi một sự bồi thường hợp lý trước, thì đừng hòng!"
Sau một hồi giãy giụa vô tác dụng, Đàm Tâm cuối cùng cũng thôi không giãy
nữa, cô tức giận trợn mắt nhìn Quý Kình Phàm, gằn giọng nói, "Quý Kình
Phàm, anh đừng có quên tôi và anh kết hôn hợp đồng chỉ có một năm mà
thôi, anh không cần phải thực sự thân mật đến thế đâu!"
Quý Kình
Phàm gật đầu, "Đúng vậy, cuối cùng thì em cũng nói đến điểm quan trọng
nhất rồi, nếu như giữa chúng ta là hợp đồng hôn nhân, sao em lại có thể
nói tôi như thế trong tình cảnh đó hả? Ngộ nhỡ tương lai chúng ta ly
hôn, nếu có phụ nữ khác nhìn trúng tôi nhưng lại nghe được tin về năng
lực đó tôi không được, cuối cùng hại tôi độc thân cả đời thì sao...‘Bà xã, em không cảm thấy hậu quả của chuyện này rất nghiêm trọng hay sao?"
Đàm Tâm nghe được Quý Kình Phàm phân tích như thế, cũng cảm thấy mình nói chuyện xác đúng là có hơi âu tả....
Sau khi im lặng mất mấy giây, Đàm Tâm dùng giọng hối cải nói, "Cùng lắm là tôi nhận lỗi với anh là được rồi chứ gì."
"Xin lỗi thì có ích lợi gì chứ? Em có thể khiến tất cả những tòa soạn trên
thế giới đã đăng bài này thu hồi lại báo đã phát hành được à?"
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Anh đã nói rồi...."
Đàm Tâm giận, "Quý Kình Phàm, anh đừng có quá đáng!"
Quý Kình Phàm ung dung nói, "Vậy được, chúng ta cứ ở đây mà dây dưa.....
Dù sao giờ anh cũng đã mất hết mặt mũi rồi nên cũng không còn tâm trạng
nào mà quay lại London nữa, dứt khoát anh sẽ ở lại Los Angles luôn, sẽ
tiếp tục thỏa thuận với em phương án giải quyết tốt nhất."
"Anh...."
Đàm Tâm lại một lần nữa bị sự vô lại của Quý Kình Phàm làm cho tức đến nổ đom đóm mắt.
Trong lúc Quý Kình Phàm còn đang thưởng thức dáng vẻ tức giận của người phụ nữ anh yêu thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.
"Quý Kình Phàm, Tâm à...."
Người đang ở ngoài cửa gọi bọn họ chính là bà Đàm.
-
Đàm Tâm vừa nghe thấy giọng của bà Đàm cô lập tức hết giận, vội vàng nói, "Là mẹ, mở cửa nhanh!"
Đương nhiên Quý Kình Phàm cũng không dám vô lễ với mẹ vợ, cuối cùng anh cũng thả Đàm Tâm ra, đi mở cửa phòng.
Nhìn thấy bà Đàm, Quý Kình Phàm vẫn bày ra cái dáng vẻ khiêm nhường của mọi ngày, ôn hòa nói, “Mẹ vợ!"
Bà Đàm mỉm cười nói, "Hai đứa không sao chứ?"
Đàm Tâm đã sớm sửa sang lại quần áo xốc xếch ổn thỏa đi đến trước mặt bà
Đàm, làm ra vẻ kinh ngạc nói, "Bọn con đâu có chuyện gì đâu ạ!"
"Nhưng là mới nãy...."
Đàm Tâm kéo tay mẹ đi vào phòng, cười nói, “Không phải là Quý Kình Phàm tức giận đâu ạ, chỉ là anh ấy tìm con nói chuyện thôi...." Vừa nói Đàm Tâm
vừa liếc mắt về phía Quý Kình Phàm, ý bảo Quý Kình Phàm phối hợp với
mình.
Ai ngờ, giờ phút này Quý Kình Phàm không thèm phối hợp, khoanh hai tay ôm ngực đứng một chỗ.
Bà Đàm nhìn Quý Kình Phàm, mỉm cười nói, "Quý Kình Phàm, con bé Tâm này bị người trong nhà chiều riết thành hư rồi, nếu như nó có chỗ nào không
tốt thì con cũng rộng lượng mà tha thứ cho nó nhiều một chút."
Quý Kình Phàm mỉm cười gật đầu.
Thấy Quý Kình Phàm bày ra cái vẻ như phải chịu đựng sự kiêu ngạo của mình,
Đàm Tâm lập tức dùng ánh mắt sắc như dao găm lườm anh.
Bà Đàm lại nói, "Hai đứa mới quen không bao lâu thì đã kết hôn, dĩ nhiên là sẽ có
rất nhiều vấn đề chưa hiểu hết lẫn nhau, nhưng hai đứa đã sống cùng nhau rồi thì phải từ từ mài giũa cho hợp, cho dù giữa đôi bên có chuyện gì
không vui thì cũng phải cùng nhau nghĩ ra biện pháp để giải quyết vấn
đề."
Đàm Tâm sửng sốt, sợ rằng bà Đàm sẽ lo lắng cô vội vàng giải thích, "Mẹ, con và Quý Kình Phàm cũng đâu có chuyện gì không vui đâu!"
Bà Đàm liếc nhìn Đàm Tâm nhỏ nhẹ nói, "Còn còn nói thế à, giờ vẫn đang
trong thời gian tân hôn, con và Quý Kình Phàm cũng mới chỉ có sinh hoạt
vợ chồng có một lần, cái này chẳng lẽ không phải là vấn đề?"
Đàm Tâm lập tức cứng họng. Thì ra là mẹ đã đọc được tin tức trên báo nên giờ mới chạy đến hỏi mình đây....
Lời của bà Đàm loáng thoáng rơi vào tai của Quý Kình Phàm, Quý Kình Phàm
định giả vờ ra vẻ không biết, chờ xem Đàm Tâm trả lời bà Đàm thế nào.
Đàm Tâm không lên tiếng, bà Đàm lại nói lần nữa, lần này là nói với Quý
Kình Phàm, "Kình Phàm à, thanh niên trai tráng thì tốt nhất vẫn nên là
tinh lực dồi dào sẽ tốt hơn.... Như vậy đi, để lúc nào đó mẹ gọi bác sĩ
ngoại khoa trong nhà đến xem cho con nhé."
Gặp bác sĩ?
Đàm Tâm vẫn không hiểu.
Gương mặt điển trai của Quý Kình Phàm lập tức xanh mét, anh khó khăn nói, "Mẹ à, lo lắng của mẹ con khẳng định là tuyệt đối dư thừa, sức khỏe của con tuyệt đối không có vấn đề gì cả."
Đàm Tâm rốt cuộc cũng hiểu ra, vừa đỏ mặt cũng đồng thời cô kéo nhẹ tay mẹ, "Mẹ, mẹ đừng có bao đồng thế mà...."
Bà Đàm nghiêm túc nói, "Nhưng cái này liên quan đến hạnh phúc cả đời của
con đấy, con và Quý Kình Phàm không thể coi thường chuyện này được."
"Ơ...." Đàm Tâm lại ngậm miệng một lần nữa.
Quý Kình Phàm tiếp lời, "Mẹ à, thật ra thì mấy cái chuyện trên báo kia hoàn toàn là do Đàm Tâm giận dỗi con nói lung tung mà thôi, con và cô ấy
không có như thế được đâu...."
Bà Đàm nhìn về phía Đàm Tâm, hỏi, "Là giận dỗi mà nói lung tung thật à?"
Đàm Tâm vội vàng gật đầu phụ họa, "Đúng, đúng đấy ạ, sự thật không phải như trên báo chí nói đâu."
Bà Đàm là một người khôn khéo, đã nhìn ra trong mắt của Đàm Tâm có mấy
phần bối rối, bà nhìn về phía con rể, "Kình Phàm, Tâm nó nói mẹ không
tin đâu, con nói thật mẹ nghe thử xem."
Quý Kình Phàm bình tĩnh
tự nhiên nói ra, "Mấy hôm trước con nói chuyện muốn có con với cô ấy, cô ấy nói bây giờ vẫn chưa muốn, mà con lại cảm thấy con và cô ấy cũng
không còn trẻ nữa nên cần phải có con rồi, cô ấy nghe thế thì không vui, thế nên giận dỗi với con...."
Nghe Quý Kình Phàm giải thích
xong, bà Đàm liền cười cười nói, "Nếu như là vậy, vậy thì mẹ yên tâm
rồi....Nhưng mà Tâm này, đúng là tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa
đâu, chuyện sinh con nên sớm nghĩ đến đi, đừng có nông nổi nữa!"
Khó có thể tin Quý Kình Phàm lại có thể nói dối mà mặt không đỏ tim không
đập như thế, hơn nữa còn khiến cho cô bị mẹ mắng cho một trận, Đàm Tâm
lập tức dùng ánh mắt có thể giết người để lườm Quý Kình Phàm.
Dáng vẻ của Quý Kình Phàm làm như không có chuyện gì xảy ra, lại còn vô lại
bổ sung vào một câu, "Mẹ vợ à, mẹ cứ yên tâm, con và Đàm Tâm vừa mới bàn bạc xong rồi ạ, chuyện sinh con sẽ sơm thôi mà."
Đàm Tâm nghe xong sắc mặt trắng xanh.
Còn bà Đàm thì vui mừng, "Bàn bạc xong thì tốt rồi, vậy mẹ cũng có thể sớm được trông thấy cháu ngoại rồi...."
Quý Kình Phàm đưa bà Đàm ra cửa, "Mẹ cứ yên tâm ạ."