Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 371: Một năm bế hai đứa (2)



Sau khi bà Đàm đi khỏi, Quý Kình Phàm vừa mới xoay người liền thấy Đàm Tâm đứng đằng sau lưng đang chống nạnh hung hăng lườm mình.

Quý Kình Phàm nghiêng đầu nheo mắt, "Sao rồi, chắc đang có tâm trạng muốn giết anh chứ gì?"

Đàm Tâm nhíu mày, "Anh nói vớ vẩn gì với mẹ tôi thế?"

Quý Kình Phàm bĩu môi, "Chẳng lẽ muốn tôi nói vơi mẹ em là vấn đề về sức khỏe của tôi à?"

Đàm Tâm cao giọng, "Anh đừng có giả vờ giả vịt với tôi, anh thừa biết tôi đang nói về chuyện sinh con cơ mà!!"

Quý Kình Phàm ngả người vào thành ghế sofa, nhếch môi cười nói, "Chỉ cần em đồng ý thôi, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể hoàn thành chuyện này."

"Đồng ý cái đầu anh đó! Quý Kình Phàm, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có đem cái thân phận ‘chồng’ ra mà nói lung tung trước mặt ba mẹ tôi, nếu không anh không yên với tôi đâu!"

Quý Kình Phàm xem thường nói, "Thật ra thì để công bằng, sau này em cũng có thể dùng thân phận ‘vợ’ tôi nói như thế trước mặt anh mà, tôi không ngại đâu!"

Đàm Tâm phát hiện chẳng bao giờ mình nói lại Quý Kình Phàm, bởi vì anh ta luôn có một cái vẻ vô lại, nhìn thì như rất dễ nói chuyện, thực tế mỗi một câu nói ra đều không thể làm người ta phản bác lại được câu nào.

Đàm Tâm bị tức đến mặt mũi đỏ bừng, "Quý Kình Phàm!!"

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.

Quý Kình Phàm lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại một cái, anh làm một tư thế ‘suỵt’ với Đàm Tâm, nhỏ giọng nói, "Bà xã, là mẹ chồng em gọi đến, bây giờ tốt nhất em đừng nói gì cả."

Thấy Quý Kình Phàm ấn nút trả lời, Đàm Tâm bất đắc dĩ phải nhịn xuống cơn tức.

Chỉ thấy Quý Kình Phàm đứng dậy đi đứng cạnh cửa sổ, một tay đút túi quần trò chuyện với mẹ mình, "Mẹ.....Dạ, con cũng biết tin trên báo rồi ....Con thề với mẹ, tình cảm của con trai và con dâu mẹ tuyệt đối không có vấn đề gì cả..... Đúng vậy, là con dâu mẹ giận dỗi với con nên nói lung tung thôi.....Được, hai ngày nữa con sẽ đưa cô ấy đến Anh để gặp mặt mọi người..... Mẹ yên tâm, đừng nói là sẽ sớm sinh cháu trai cho ông bà bế, mà còn là ba năm bế hai đứa nữa....."

Đàm Tâm có thể nghe thấy rõ ràng những gì mà Quý Kình Phàm nói, sắc mặt của cô từ màu đỏ của sự giận dữ chuyển thành màu đỏ của xấu hổ, lúc này màu đỏ trên gương mặt cô càng khó có thể biến mất rồi.

Kết thúc trò chuyện, Quý Kình Phàm thở phào nhẹ nhõm.

"Quý Kình Phàm!!"

Đàm Tâm nắm chặt hai quả đấm, hận không thể vung tay đấm cho anh hai quả vào mặt luôn ngay lúc này. Ba năm bế hai đứa? Chuyện như thế mà anh ta cũng dám nói!

Quý Kình Phàm xoay người lại nhíu mày nói, "Không phải đã nói với em là đừng có gọi cả tên lẫn họ của anh ra rồi hay sao? Thử gọi một câu ‘ông xã’ anh nghe xem nào, dù sao hai ngày nữa em cũng phải đến Lodon với anh rồi, bây giờ gọi trước cho quen đi."

"Tôi nói với anh tôi sẽ đi London à?"

Quý Kình Phàm đi về phía Đàm Tâm, nhìn một lọn tóc buông lơi sau vành tai cô, anh khẽ cười nói, "Đến London với anh rồi em sẽ biết, mẹ anh là người rất dễ gần, bà là người duy nhất trong gia tộc không ép tôi lấy người mà tôi không yêu.... Bà vẫn luôn nói rất muốn gặp em, anh tin chắc hai người gặp nhau chắc chắn sẽ sống với nhau rất hòa hợp." Quý Kình Phàm vừa nói, vừa giúp Đàm Tâm gạt lọn tóc rơi ra đằng sau gáy, cử chỉ vừa dịu dàng vừa thân mật.

Dường như vì không quen với sự đụng chạm đó của anh, Đàm Tâm lui về phía sau một bước hỏi, "Cho dù cứ coi như tôi đến London cùng với anh, thế nhưng cũng là vì hợp đồng hôn nhân mà thôi, nhưng cái này cũng không có nghĩa cả một năm tới tôi sẽ sống ở London cùng với anh."

Quý Kình Phàm cười nhạt, "Anh thừa biết em không có ý định sống ở London với anh..."

Đàm Tâm nghi ngờ.

Quý Kình Phàm bình tĩnh nói, "Nếu như em muốn, em đã không đi tham gia cái quảng cáo nước hoa đó."

Đàm Tâm kinh ngạc, "Anh biết?"

Quý Kình Phàm liếc nhìn Đàm Tâm, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, "Có thể là em không biết, mấy ngày trước công ty DX gửi mail cho em thông báo tham gia buổi quay thử, tôi đang dùng máy tính của em để xử lý công việc thì vô tình nhìn thấy."

Lúc này Đàm Tâm mới nhớ ra, cô thật đã đưa máy tính của mình cho anh ta mượn, nhưng đã quên xóa cái mail kia đi..... Mình thật là sơ ý!

Không biết vì sao, lúc này khi đối mặt với anh cô lại lắp bắp, "Vậy.... Vậy chắc anh đã biết suy nghĩ của tôi rồi."

Quý Kình Phàm đi tới trước mặt Đàm Tâm, nhẹ nhàng nói, "Anh muốn nói với em là, anh không bao giờ ép buộc em điều gì cả.....Nếu như lần này em đồng ý đến London với anh, sau khi ra mắt ba mẹ anh rồi thì anh sẽ ở lại London làm việc, còn em có thể tự do lựa chọn đi hay ở lại thì tùy em."

Sau khi Đàm Tâm nghe xong trong lòng bây giờ lại bất chợt trào lên một loại tình cảm không rõ.

Cô không hiểu bây giờ cảm xúc của mình như thế nào, nhưng cô có thể cảm thấy một cách rất rõ ràng sự chân thành cùng sự dịu dàng của anh....

"Được rồi, xuống ăn sáng đi nào, để ba mẹ vợ khỏi phải nghi ngờ....."

Đàm Tâm ngây người đứng sững tại chỗ.

Quý Kình Phàm nắm lấy bàn tay Đàm Tâm dẫn cô bước đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.

-

Hai ngày sau.

Sáng sớm Hạ Tử Du tỉnh lại thì nhận được một tin nhắn, nội dung của tin nhắn là thông báo việc cô và Đàm Tâm đã đứng thứ nhất trong buổi quay thử quảng cáo, ba ngày sau bọn họ có thể trực tiếp quay quảng cáo chính thức trong vòng một tuần.

Hạ Tử Du nhận được tin nhắn này từ công ty DX thì rất vui vẻ, đợi bạn tổng giám đốc đi làm rồi vui vẻ đi tìm Đàm Tâm.

Hạ Tử Du cứ tưởng là sẽ nhìn thấy một Đàm Tâm rạng rỡ cực kỳ có tinh thần, nhưng không nghĩ đến lại nhìn thấy một Đàm Tâm đang chán nản buồn bực. Hạ Tử Du kéo Đàm Tâm ngồi xuống sofa, hỏi, "Chị Tâm, chị làm sao thế?"

Đàm Tâm ngồi trên ghế, chậm rãi nói, "Chị nhận được tin nhắn rồi, nói là chúng ta đã thắng."

Hạ Tử Du vui sướng gật đầu, "Đúng rồi!!" Thật không ngờ rằng họ lại có thể thắng, cô thật quá kích động!

Đàm Tâm ngây người nhìn phản ứng vui vẻ của Hạ Tử Du, không còn hơi sức mà nói, "Tử Du, Dịch Khiêm đồng ý cho em tham gia quay quảng cáo à?"

Hạ Tử Du cười nói, "Em cũng không biết tại sao dạo này tổng giám đốc Đàm kia lại dễ nói chuyện thế, em nói với anh ấy là em đã thắng có cơ hội tham gia vào quay quảng, không ngờ thế mà anh ấy lại khen em ‘bà xã thật là giỏi’, em thật sự cảm thấy ‘được yêu chiều quá mà kinh hoảng’ đấy.... Vốn là sợ anh ấy không đồng ý, không ngờ bây giờ anh ấy còn khuyến khích em đi, còn nói em ở nhà suốt cũng rất buồn, tìm vài việc coi như là để chơi cho vui!"

"Ồhhhhh." Đàm Tâm trả lời lại Hạ Tử Du chỉ có đúng một chữ thật dài này.

Hạ Tử Du rốt cuộc nhìn thấu vẻ mặt không hề vui sướng của Đàm Tâm, cô kiềm chế lại tâm trạng kích động bình tĩnh hỏi, "Chị Tâm, chị sao vậy? Có được kết quả này chị không thấy vui à?"

Đàm Tâm khẽ thở dài, "Lẽ ra đúng là chị nên vui nhưng Quý Kình Phàm nói ngày mai anh ta sẽ về London, bổn phận làm ‘vợ’ anh ta, anh ta mong chị sẽ cùng quay về với anh ta."

“Công ty DX báo chúng ta sẽ quay quảng cáo vào ngày hôm kia, nếu như chị đi London với Quý Kình Phàm vào ngày mai, nhất định phải ở lại London mười ngày nửa tháng, như vậy, chị sẽ không về kịp để quay quảng cáo rồi.... Có phải là chị đang băn khoăn cái này hay không?"

Đàm Tâm nhẹ nhàng gật đầu.

Hạ Tử Du nói ra đề nghị của mình, "Em thấy cái này rất dễ giải quyết mà, mặc dù chị và Quý Kình Phàm có hợp đồng hôn nhân, nhưng không có nghĩa là bây giờ chị phải bắt buộc phải về ngay lúc này, chị có thể hoãn lại để đến sau khi quay quảng cáo xong thì đến Anh....."

"Không, ngày mai anh ta nhất định phải quay về LonDon, anh ta có rất nhiều chuyện cần xứ lý, lần này có thời gian là vì anh ta đang xin phép nghỉ tuần trăng mật, mà nếu như anh ta quay về mà không có chị thì không có cách nào để ăn nói với ba mẹ mình cả."

"Cho nên, chị vừa muốn cùng anh ấy đến London vừa muốn tham gia quay quảng cáo?"

"Ừm!"

"OK, giờ thị mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát ban đầu, chị Tâm, bây giờ là lúc để chị lựa chọn! Một là cơ hội để chị có việc làm trong tương lai, một là cơ hội đi cùng Quý Kình Phàm, bây giờ chị đang rất bối rối."

"Tử Du, em nói xem chị nên lựa chọn thế nào?"

Hạ Tử Du thành thật trả lời, "Lựa chọn thế nào là vấn đề người ngoài cuộc không bao giờ có thể giúp được, nhưng mà em có thể phân tích cho chị một chút, nếu như chị chọn ở lại Los Angeles tham gia vào quay quảng cáo, em nghĩ cho dù sau này chị có đến London gặp ba mẹ anh ấy thì Quý Kình Phàm cũng sẽ cho rằng chị chỉ đang thực hiện bản hợp đồng hôn nhân mà thôi, cái này sẽ khiến anh ấy bị tổn thương."

Đàm Tâm vò tóc, phiền não nói, "Tại sao lại để cho chị gặp phải cái chuyện nhức đầu như thế cơ chứ?"

Hạ Tử Du cười nói, "Em nhớ chị có nói với em là, nếu chúng ta thắng, chị sẽ chọn ở lại Los Angeles quay quảng cáo.... Chị Tâm, bây giờ chị đang do dự điều đó đã nói rõ rằng chị đã không hay không biết để Quý Kình Phàm chiếm một vị trí có sức nặng trong lòng chị rồi."

Đàm Tâm lắc đầu thật mạnh, "Không.... Tử Du, chị đối với Quý Kình Phàm không giống những gì em nghĩ đâu.... Trên thực tế ngay cả bản thân chị cũng không biết đó là cảm giác gì, nhưng chắc chắn đó không phải là thích, chị có thể chắc chắc rằng đến bây giờ chị vẫn chưa thể buông tay hoàn toàn với Robert....."

"Nếu như Quý Kình Phàm không ảnh hưởng đến chị, thì hiện tại lúc này chị vốn cũng sẽ không bối rối trước những sự lựa chọn, chị sẽ không chút do dự mà chọn ở lại Los Angeles tham gia vào quảng cáo!"

"Không, người chị thích chính là Robert, chị không thể nào thích người khác được, huống chi người đàn ông này quen biết với chị còn chưa được hai tháng.... Chị muốn đi London cùng với anh ta là bởi vì chị biết anh ta rất tốt với chị, chị không muốn để anh ta thất vọng...."

Hạ Tử Du ôm lấy Đàm Tâm, an ủi nói, "Chị Tâm, có một số việc bây giờ em chưa thể nói với chị được, nhưng xin chị hãy tin em, giữa chị và Quý Kình Phàm tuyệt đối không chỉ quan hệ quen biết đơn giản hai tháng như vậy đâu.... Thấy chị rối rắm như thế, không bằng để em cho chị một đề nghị như thế này...."

Đàm Tâm ngây người ngước mắt, "Em nói đi."

Hạ Tử Du trả lời, "Em sẽ nói với bên công ty DX để bọn họ lùi chuyện quay quảng cáo lại một tháng sau, có quan hệ của Dịch Khiêm em tin chắc bọn họ sẽ đồng ý..... Sau đó thì chị hãy đến London với Quý Kình Phàm đi! Như thế cũng sẽ không mất đi cơ hội tham gia quay quảng cáo, cũng sẽ không để Quý Kình Phàm phải thất vọng. Sau một tháng nếu như chị đối với Quý Kình Phàm vẫn không có chút cảm giác nào, như thế chị có thể rút lui mà Quý Kình phàm cũng có thể cảm nhận được thái độ của chị với anh ấy, chắc chắn rằng anh ấy cũng có thể hiểu được, đương nhiên nếu như chị lựa chọn đến London thì đó chính là kết quả mà em muốn thấy nhất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.