Đàm Dịch Khiêm vừa về tới nhà liền theo thói quen kiếm tìm vợ yêu.
Hạ Tử Du hiện đang ngồi trên mép giường cầm đồ chơi đùa nghịch với hai đứa con đang bò qua bò lại.
Đàm Dịch Khiêm mở cửa ra, đặt cặp tài liệu và áo khoác sang một bên rồi đi thẳng đến chỗ Hạ Tử Du.
"KK, ViVi, ba đã về rồi này...."
Về đến nhà Đàm Dịch Khiêm không còn lại chút dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc
nào như khi ở công ty, anh bước đến sát người Hạ Tử Du kéo cô vào lòng
hôn một cái.
Cả mặt đều Hạ Tử Du đỏ lên, "Đáng ghét, có con ở đây đó! Hừ"
Đàm Dịch Khiêm tùy ý nhìn lướt qua hai cậu nhóc đang mặc một bộ quần áo gấu Teddy đang nghịch ở trên giường thản nhiên nói, "Tụi nó còn nhỏ, có thể trực tiếp bỏ qua."
Hạ Tử Du nghiêm túc nói, "Này, người ta
thường nói cha mẹ là người thầy đầu tiên của con cái, cứ mưa dầm thấm
đất như thế không dạy hư chúng nó mới lạ đấy..."
Đàm Dịch Khiêm nhàn nhã nói, "Thế thì rất tốt, mấy đứa nó ngủ trong phòng của chúng ta rất không tiện, hai ngày nữa anh sẽ đưa chúng sang phòng trẻ bên kia."
Đúng vậy, ngay từ lúc trước khi mấy đứa bé ra đời, anh đã thay đổi bức tường thành vách thủy tinh, chỉ cần hai đứa bé vừa mới khóc, bọn họ có thể
ngay lập tức biết được.
Hạ Tử Du cau mày, "Đàm Dịch Khiêm, tại
sao anh lại ích kỷ thế chứ, hai con vẫn còn chưa dứt sữa mà, anh nhẫn
tâm giao mấy đứa cho người làm trông ư?"
Đàm Dịch Khiêm ôm lấy bờ vai Hạ Tử Du, nhếch môi nói, "Người giúp việc chăm chúng còn tốt hơn cả em!"
Hạ Tử Du lập tức cứng họng, "Ấy, anh...."
Thật ra thì không phải là Đàm Dịch Khiêm nói sai đâu, bởi vì rõ ràng là
trước khi cô sinh hai đứa thì cũng không có kinh nghiệm chăm trẻ con
mấy, cho nên Đàm Dịch Khiêm phải mời ba ‘vú em’ từ dịch vụ quản lý gia
đình đến, ba vú em đó đã được huấn luyện đặc biệt ở dịch vục quản lý gia đình, cho nên việc chăm trẻ con đối với bọn họ thì tuyệt đối đứng đầu.
Hạ Tử Du lầu bầu, "Cho dù có người khác chăm sóc tốt hơn nhưng mà sao có
thể bằng được mẹ ruột, hơn nữa mấy đứa nó rất đeo theo em, em nghĩ rằng
em đã chăm mấy đứa nó rất tốt đấy chứ."
Đàm Dịch Khiêm hôn lên gò má Hạ Tử Du rồi dịu dàng nói, "Bà xã, anh chỉ sợ là em mệt quá thôi....."
Mỗi đêm cô đều phải dậy đến mấy lần, mặc dù anh có thể giúp cô nhưng người mệt mỏi nhất vẫn là cô....
Hạ Tử Du ôm lấy KK sắp bò ra mép giường, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tình
thương của người mẹ, "Em chẳng thấy mệt chút nào cả, chăm sóc con cái là việc em cảm thấy vui nhất, em thật hi vọng mấy đứa nó có thể lớn lên
thật nhanh!"
Đàm Dịch Khiêm ôn hòa nói, "Được rồi, nếu em thấy vui thì cứ làm đi, tùy em."
Hạ Tử Du đặt KK lên giường lần nữa, nhìn hình ảnh mấy đứa chảy nước dãi bò qua bò lại trên giường, Hạ Tử Du không nhịn được nói, "Ông xã, càng
ngày em càng cảm thấy con của chúng ta thật đáng yêu...."
Dáng vẻ của Đàm Dịch Khiêm rất ư là đắc ý, "Đương nhiên rồi, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh chứ."
Hạ Tử Du bĩu môi không đồng ý, "Này, Đàm đại nhân, đâu phải là công lao
của một mình anh chứ, trên người bọn chúng cũng có gien của em đấy!"
Đàm Dịch Khiêm nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Tử Du hiện trên gò má trong
lòng cảm thấy thật đáng yêu, trong lòng rung động giọng nói cũng trầm
khàn đầy từ tính thốt lên, "Bà xã, lại đây nào, để anh ôm một cái!"
"Không được, em còn phải trông con nữa, nếu không bọn bò qua bò lại đụng vào thành giường đấy."
Đàm Dịch Khiêm hơi không vui, hỏi, "Em vẫn chưa cho hai đứa bú à?" Dịch
Khiêm hỏi như thế bởi vì là bình thường hai đứa bú xong thì sẽ lăn ra
ngủ khò khò ngay.
Hạ Tử Du gật đầu, "Đã cho bú rồi, nhưng mà hai đứa vẫn chưa muốn ngủ, chắc phải đợi chơi thêm một lát nữa."
Đàm Dịch Khiêm nhìn trên trán Hạ Tử Du rịn đầy mồ hôi bởi mệt mỏi vì chăm
mấy đứa trẻ đau lòng nói, "Nếu như một mình em không trông nổi hai đứa,
thì để anh nói mẹ anh và người làm phụ với em."
Hạ Tử Du thành
thật trả lời, "Em thấy mình cũng không phải là không trông nổi chúng,
chỉ là lăn lộn tới lui với bọn chúng một lúc cả người mới ra mồ hôi thế
này, em rất muốn đi tắm một lát....."
Đàm Dịch Khiêm yêu thương nói, "Vậy thì đi đi, bây giờ thì để anh trông mấy đứa cho."
Ngay lập tức ánh mắt Hạ Tử Du sáng lên, "Thật ư, anh chăm hai đứa á?"
"Chỉ cần không để hai đứa bò ra khỏi giường và không bị ngã thôi mà, chút việc nhỏ thôi mà." Đàm Dịch Khiêm tràn đầy tự tin.
Vẻ mặt Hạ Tử Du hiện lên sự khó xử, "Nhưng mà hai đứa nhóc này không ngoan như anh tưởng tượng đâu!"
Đàm Dịch Khiêm thuận miệng nói, "Không sao, công ty bao nhiêu người như thế anh còn quản được, huống gì chỉ hai tên nhóc này?"
Hạ Tử Du cười gật đầu, "Vậy.... Vậy thôi được, ông xã, em đi tắm trước
đây, anh giúp em trông con một lúc, em sẽ xong nhanh thôi!"
"Đi đi, bà xã."
Hạ Tử Du đi tới lấy áo ngủ trong tủ ra, trước khi vào phòng tắm còn không
quên hôn ông xã một cái, thuận tiện nói, "Ông xã, anh thật là tốt!"
....
Lại nói đến Đàm Dịch Khiêm khi nghe thấy những tiếng nước chảy tí tách
trong phòng tắm, trong đầu bắt đầu nghĩ đến những thứ xấu xa.....
Những đường cong xinh đẹp của Hạ Tử Du, bờ ngực nở nang, còn có cả làn da mịn màng không chút tì vết giờ phút này tràn ngập trong trí óc của anh. Thế nhưng, trong lúc anh còn đang mơ màng về vợ yêu thì con trai nhỏ KK
đang bò bỗng mặt mũi méo xẹo, phát ra tiếng thút thít như sắp sửa muốn
khóc.
Đàm Dịch Khiêm lập tức quay về thực tế, ôm lấy KK dỗ dành
nói, "Con trai, sao nhìn có vẻ không vui thế này?" Thật ra thì trừ việc
phần lớn thời gian đều chiếm lấy mẹ khiến cho anh không được thoải mái,
những lúc khác anh đều rất thích hai đứa này.
Đôi mắt to đen nhánh của KK vẫn cứ dán chặt vào quả bóng ở dưới giường, dường như đang muốn nói với anh rằng nó muốn chơi bóng.
Đàm Dịch Khiêm nhìn theo ánh mắt của KK cười nói, "Hóa ra là con muốn chơi bóng à, được rồi ba giúp con nhặt nó lên nhé....."
Đàm Dịch Khiêm cúi người nhặt quả bóng lên, quả nhiên bạn nhỏ KK đang méo miệng liền trở nên cực kỳ vui vẻ cười khanh khách.
Đàm Dịch Khiêm hôn đứa con trai ngây thơ đáng yêu của mình một cái, sau đó ngước nhìn sang đứa còn lại.
Cũng không vội khi ngước mắt nhìn lên nhưng lúc này lại khiến cho Đàm Dịch Khiêm sợ đến mức tí nữa thì hồn cũng bay mất.....
Lúc này ViVi đã bò ra tới tận mép giường, một chân đã giẫm hụt vào khoảng không.
Đàm Dịch Khiêm hoảng sợ không thôi, đặt KK lên giường, lập tức nhào tới ôm lấy ViVi.
Vẻ mặt của ViVi đầy vô tội, cũng không biết ba mình đang vội cái gì, nhưng nhìn thấy tay KK đang ôm một quả bóng thì ánh mắt của ViVi lập tức bị
thu hút.
Đàm Dịch Khiêm để ý thấy ViVi nhìn chằm chằm vào quả
bóng trên tay KK, anh dùng giọng của trẻ con đầy ngây thơ hỏi, "Con trai có phải là thích quả bóng trong tay của em không, ba đi lấy cho con
nhé, nhưng mà con phải ngoan ngoãn ở đây đấy." Đồ chơi trong nhà tất cả
đều mua thành hai bộ, cho nên Dịch Khiêm biết vẫn còn một quả khác.
ViVi mở to đôi mắt đen láy ngây thơ nhìn ba mình, thật ra cũng không biết ba mình đang nói gì đâu.
Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức đặt cả hai đứa ở giữa giường, sau đó chạy sang phòng của trẻ con lấy quả bóng về cho ViVi.
Đàm Dịch Khiêm tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy quả bóng trong nôi của
con, anh chuẩn bị đi lấy thì lúc này nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ của con
vang lên.
Nghe được tiếng khóc, Đàm Dịch Khiêm cầm quả bóng nhanh chóng chạy sang....Đứa khóc là ViVi, Đàm Dịch Khiêm nhét quả bóng cho
nó nhẹ nhàng dỗ dành nói, "Con trai ngoan, có bóng đây rồi, đừng khóc
nữa mà...."
Vậy mà, bây giờ hình như ViVi đã không còn hứng thú
gì với quả bóng nữa, nó cũng không bò nữa mà lại ngồi trên giường gào
khóc thật to.
Đàm Dịch Khiêm sao có thể để con trai khóc được,
đương nhiên là bế để ViVi ngồi lên đùi mình định dỗ dành con trai rồi.
Không ngờ đến, một mùi thối nồng nặc ngay lập tức bay thẳng vào mũi
anh....
Ối trời....
Đàm Dịch Khiêm than phiền một câu rồi bắt đầu luống cuống tay chân thay tã cho ViVi.
Bên này Đàm Dịch Khiêm còn chưa thay tã tã cho ViVi xong, bên kia KK đã
nhìn ba mình cầu cứu bởi vì quả bóng đã lăn xuống đất, Đàm Dịch Khiêm
đành vừa thay tã cho ViVi vừa dụ dỗ dành KK, "Con trai à, đừng có lộn
xộn, ba thay tã cho anh con xong rồi giúp con nhặt bóng nhé....."
KK vẫn còn nhỏ sao có thể hiểu được, thấy ba không làm gì, cái thân thể bé nhỏ của KK liền bò đến mép giường.
"Trời ơi, tổ tông của tôi, con đừng có bò nữa.....Ây da...."
Đặt ViVi xuống nhanh chóng chạy qua bế KK lên Đàm Dịch Khiêm suýt nữa thì mệt thở không ra hơi....
Cuối cùng, Đàm Dịch Khiêm đành phải một tay bế một đứa nhỏ, có vậy thì bọn chúng mới không bò loạn nữa....
--- --------
Kết quả là, đến lúc Hạ Tử Du bước ra khỏi nhà tắm đập vào mắt cô là hình ảnh lộn xộn thế này:
Đàm Dịch Khiêm ôm hai đứa ngồi lên đùi anh, gương mặt điển trai nhăn nhó đến mức chẳng ra cái vẻ gì nữa.
KK và ViVi lại chẳng có chút nào khó chịu cực kỳ vui vẻ để ba ôm trên đùi, một đứa dùng bàn tay nhỏ bé mật mạp kéo cà vạt của ba, một đứa nắm lấy
tóc ba giật giật....
Kết quả là chỉ trong trong hai mươi phút ngắn ngủi Đàm Dịch Khiêm đã bị chỉnh sửa đến mức vẻ mặt đầy thất bại.
Hạ Tử Du cẩn thận từng li từng tí đi tới hỏi, "Ông xã...."
Đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm u ám lạnh lùng nói, "Mấy đứa nó thường xuyên nghịch ngơm như thế này à?"
Hạ Tử Du cười gượng nói, "Hả, mấy đứa nó không ngoan sao?"
Đàm Dịch Khiêm không vui nhíu mày, "Em mau dỗ chúng nó ngủ đi, anh không có kiên nhẫn đâu."
Hạ Tử Du cười hì hì, gỡ bàn tay KK đang nắm chặt cà vạt của ba ra trước
rồi gỡ tới cả bàn tay đang túm chặt tóc của ViVi ra, sau đó bế lần lượt
từng đứa một ra khỏi lòng Dịch Khiêm, rồi đặt chúng lên giường lại.
Đàm Dịch Khiêm nhìn hai đứa bé vừa được đặt lên giường lại bắt đầu bò dậy
cười khanh khách không ngừng, vẻ mặt không còn gì để nói.
Nhìn
gương mặt đen sì nghiêm nghị của chồng, Hạ Tử Du nở nụ cười nói, "Ôi,
ông xã, anh chăm hai con thật tốt nha, còn thay được cho ViVi một cái tã nữa...."
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày hỏi, "Sao em biết?"
Hạ
Tử Du quay mặt sang cười cười, "Anh....Tại vì trên người của anh còn bốc mùi thối đấy!" Khi bế lại hai đứa bé cô đã ngửi được mùi đó ở trên
người anh.
"Chết tiệt!!"
Một tiếng chửi thể đầy phiền não vang lên, Đàm Dịch Khiêm vừa cởi cúc áo sơ mi vừa chạy vào phòng tắm.
Cho đến khi tiếng mắng mỏ của anh đã bị tiếng nước xả ào ào trong phòng tắm lấp mất, nhớ đến dáng vẻ tức giận của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du không
nhịn được mà cười thầm trong lòng, cô từ ái nói với hai đứa, "Hai đứa
ngoan nào, mau ngủ đi, ba các con bị các con chọc đến mức tức điên rồi
kìa...."