Trong phòng trẻ, Liễu Nhiên ghé sát vào nôi nhìn hai em trai mới 6 tháng của
mình đang ngủ say sưa, ngây thơ hỏi, "Mẹ ơi, sao ông bà nội nói hai em
KK và ViVi càng lớn càng giống ba nhưng sao con lại không nhìn thấy
vậy?"
Hạ Tử Du hoang mang hỏi, "Thật không? Mọi người trong nhà
ai cũng nói hai em con là phiên bản thu nhỏ của ba con đấy!" Thật ra thì cô cũng không nhận ra, nhưng hai đứa nhóc này lại không thấy giống cô
cho nên dĩ nhiên là giống anh rồi.
Liễu Nhiên nghiêng đầu hỏi, "Mẹ, vậy con lớn lên giống ai ạ?"
Hạ Tử Du kéo Liễu Nhiên lại hôn lên mái tóc mềm mại suông mượt của con gái, thương yêu nói, "Con lớn nhìn giống mẹ!"
Liễu Nhiên lại hỏi, "Vậy thì lớn lên giống ba đẹp hay là giống mẹ đẹp hơn đây?"
"Cái này...." Hạ Tử Du cẩn thận suy nghĩ chốc lát, cuối cùng trả lời, "Tất
nhiên là giống mẹ đẹp hơn rồi.... Ba con á, mặt mày lúc nào cũng lầm lì
sụ xuống, lại hay thích ồn ào nổi nóng, còn thường xuyên nói mẹ không
ngoan, người hay nổi giận như thế sẽ rất dễ già đi lắm, cho nên con lớn
lên không thể giống ba con được!!"
Hạ Tử Du bàn ra những lời
không chính đáng này đương nhiên là bởi vì ganh tỵ.....Ai bảo bất kể
Đàm Dịch Khiêm đi đến nơi nào cũng có thể làm cho đồng bào phái nữ đều
phải thèm nhỏ dãi. Còn cô đi theo bên cạnh anh lúc nào cũng phải chịu
đựng những ánh mắt như mũi tên ngầm của đám người phụ nữ đó chứ, từ
những ánh mắt của đám phụ nữ kia nói cho cô biết giống như cô không xứng với anh vậy... Thật lòng mà nói thì nhìn cô cũng đâu có tệ, tại sao
tất cả mọi người đều cho rằng được gả cho anh cô giống như nhặt được báu vật không bằng ấy?
Liễu Nhiên thở nhẹ ra, "Hoan hô, vậy thì tốt quá....Con còn sợ mình không được xinh đẹp thì Trì Tuấn Thành sẽ không
thích con nữa!"
Hạ Tử Du sửng sốt, "Trì Tuấn Thành?"
Liễu Nhiên cười hi hi nói, "Đó chính lớp trưởng của lớp con đấy ạ...."
‘Trì Tuấn Thành’ chính là cậu bạn nhỏ đã lấy đi chức vị lớp trưởng của con
gái mình ư? Nghe nói ba mẹ cậu bé cũng là người Hoa làm ăn kinh doanh ở
Los Angeles....
Hạ Tử Du hắng giọng hỏi, "Vì thế mà Ngôn Ngôn sợ mình không xinh đẹp thì Trì Tuấn Thành sẽ không thích?"
Liễu Nhiên gật đầu, "Con rất thích cùng học bài chung với Trì Tuấn
Thành....Bạn ấy rất là lợi hại đó mẹ, lần nào cũng đạt thành tính đứng
đầu lớp."
Trời ơi, con gái mình hiện đang khen ngợi một cậu bé
trai, đây quả thực là chuyện không hay rồi....Chẵng lẽ con gái mình biết yêu sớm?
....
Sau khi đưa đứa con gái bảo bối về phòng
làm bài tập xong, Hạ Tử Du một khắc cũng không dám chậm trễ liền lấy
điện thoại di động ra gọi cho Đàm Dịch Khiêm.
Cả buổi sáng Đàm
Dịch Khiêm vốn ở suốt trong phòng họp, cho nên khi Hạ Tử Du gọi điện
thoại tới Đàm Dịch Khiêm căn bản không nghe được.
Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm không nghe điện thoại, ngay sau đó liền gọi cho thư ký của Đàm Dịch Khiêm.
Nghe ra giọng nói là của vợ tổng giám đốc, thư ký nào dám chậm trễ, vì thế
bèn bạo gan làm liều mở cửa bước vào cuộc hợp thông báo với ông chủ một
tiếng....
Xưa nay Đàm Dịch Khiêm luôn không thích khi mình đang
làm việc mà bị quấy rầy, nhưng biết phải làm sao vì người gọi điện thoại tới chính là cô vợ yêu của anh, cuối cùng Đàm Dịch Khiêm chỉ đành phải
tạm ngừng lại cuộc họp, đi tới bên cửa sổ nghe điện thoại.
"A lô, ông xã...."
"Ừm."
"Báo cho anh hay, đã xảy ra chuyện lớn rồi, chuyện thực sự vô cùng lớn đấy..."
"Hử?" Phản ứng của Đàm Dịch Khiêm vẫn rất bình tĩnh.
"Con gái anh nó biết yêu rồi... Trời ạ, nó mới hơn sáu tuổi, thế nhưng
lại có một bạn nam học cùng lớp viết thư tình cho nó. Nghe nói còn là
kiểu thơ tình Shakespeare buồn nôn này nữa ấy... Ông xã, anh xem mà
giải quyết chuyện này đi...." Giữa vợ chồng dạy dỗ con cái luôn phải có
một người đóng vai phản diện và vai chính diện, mà cô xưa nay đều là mặt trắng chính diện, còn mặt đen dĩ nhiên là phần của anh rồi, huống chi
từ trước tới nay anh đều là người luôn đen mặt mà.
Người đàn ông đứng ở trước cửa sổ không vui nhíu mày, "Chỉ vì chuyện này?"
Hạ Tử Du dùng sức gật đầu, "Đúng rồi.... Chẳng lẽ đây không phải là chuyện lớn sao? Con gái chúng ta còn nhỏ như vậy mà đã muốn nói tới chuyện yêu thương rồi đấy...."
Đàm Dịch Khiêm ấn nút tắt luôn điện thoại, sau đó quay lại nhìn mọi người đang ở sau lưng mình nói, "Tiếp tục họp."
Hạ Tử Du còn chưa nói xong thì bỗng nghe thấy đầu điện thoại di động bên
kia vang lên tiếng ‘tút..tút’ cắt ngang, "Này, này, a lô...."
Cho rằng điện thoại bị mất sóng, Hạ Tử Du bấm số gọi lại, nhưng không ngờ
bên tai truyền đến tín hiệu tắt máy của phía bên kia.....
Hạ Tử Du ngay tức khắc trợn trắng hai mắt.....
Anh ấy lại còn tắt điện thoại của mình? Cái người đàn ông đáng bị chém ngàn đao này, em tuyệt không để yên cho anh đâu, chờ đấy!
--- ---------
Lúc ăn cơm trưa, Hạ Tử Du vẫn còn giận tới mức thở phì phò.....
Đàn ông quả nhiên là không thể nuông chiều mà, bình thường anh gọi điện
thoại cho cô tự coi mình giống như là một ông hoàng vậy, cô chẳng những
phải ngồi một bên cười dỗ ngọt, còn phải nhớ từng chữ không được bỏ sót. Thỉnh thoảng nếu như cô gọi điện thoại cho người khác mà không kịp nhận điện thoại của anh, thì anh sẽ ồn ào nổi nóng cáu kỉnh.... Mà cô gọi
điện thoại cho anh, anh trả lời không quá hai tiếng đã đành đi, thế
nhưng lại còn tắt luôn điện thoại cô gọi vào, anh.....Tối nay anh ấy
đừng mơ đến việc ngủ chung với mình!!
Bà Đàm trông thấy Hạ Tử Du cứ cầm đũa liên tục chọc chọc vào bát cơm nhưng không hề động đến một
miếng nào, bà lấy làm lạ quan tâm hỏi, "Tiểu Du à, sao không ăn cơm đi?"
Nghe được giọng nói bà Đàm lúc này Hạ Tử Du mới hồi hồn, cô lúng túng để đôi đũa xuống xấu hổ nói, "Dạ... Tại con không có gì khẩu vị ạ."
Do bị một người đàn ông chọc tức đấy ạ!
Bà Đàm vừa nghe Hạ Tử Du nói không có gì khẩu vị thì lập tức vui mừng
nhướng mày hỏi, "Có phải con thấy trong người không thoải mái không?"
Hạ Tử Du sững sờ, "Dạ....."
Bà Đàm cười nói, "Đợi chút mẹ sẽ nhờ bác sĩ Dư đến xem cho con nhé...."
Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ khó nén của bà Đàm, Hạ Tử Du liền hiểu được bà Đàm đang nghĩ tới điều gì....
Hạ Tử Du gượng gạo cười, lí nhí nói, "Mẹ à, bây giờ con thấy có khẩu vị lại rồi ạ..."
Bà Đàm nghe xong nụ cười cũng sượng lại.
Kế tiếp, Hạ Tử Du cúi đầu vùi vào bát cơm....
Làm ơn đi, lại là mang thai, chớ hòng mơ tưởng!!
Mình chẳng thèm sinh con cho anh nữa, có ngu mới cùng người đàn ông xấu xa như anh mà sinh con!!
Đợi chút, ngu ư.... Hình như mình đã cùng anh sinh ba đứa rồi nhỉ, ối ối.... Mình phải rút lại câu mới vừa rồi thôi á!
....
Dùng xong bữa trưa Hạ Tử Du theo thói quen đi đến phòng ngủ trưa....
Hai đứa con trai đã được người làm nhân lúc thời tiết hôm nay tốt bế đến
vườn hoa để hít thở không khí, Liễu Nhiên cũng đi theo họ, cho nên giờ
phút này cô có thể thoải mái mà ngủ một giấc thật ngon rồi.
Vừa
ngủ chưa được bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy giống như có người đi vào
phòng..... Nhưng vì đang ngủ mơ mơ màng màng, suy nghĩ ngày thường Đàm
Dịch Khiêm cũng ít khi về nhà buổi trưa, nghĩ là mình đã nghe nhầm, vì
thế cô cứ tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chỉ được một lúc....
Cô cảm giác áo ngủ mình bị cởi ra, có một nhiệt độ nóng rực dán vào trên
người, còn có hơi thở nam tính mà cô quá đỗi quen thuộc.....
Hạ
Tử Du ngay lập tức bừng tỉnh, hiện ra ở trước mắt cô chính là hình ảnh
Đàm Dịch Khiêm đang vùi đầu hôn hít gặm cắn điểm tròn nổi lên ở trước
ngực mình.
"Anh...."
Đàm Dịch Khiêm ngẩng đầu lên trước ngực Hạ Tử Du, rất ư là êm ái gọi, "Bà xã?"
Hạ Tử Du hỏi, "Anh về từ khi nào?"
"Vừa về cũng không lâu."
Hạ Tử Du nhớ lại tiếng cửa mở nghe được lúc đang mơ màng ngủ....
Đàm Dịch Khiêm lại tiếp tực cúi đầu xuống ở trước ngực của cô....Buổi trưa mà về đây, ý đồ quá mức đã rõ ràng.
Hạ Tử Du đang sắp không thể chống đỡ được nữa, đột nhiên cô nghĩ đến vụ sáng nay gọi điện thoại cho anh.....
Vì vậy, thời điểm anh trở người lại muốn cô ngồi lên người anh thì cô dùng ánh mắt khinh thường mà liếc nhìn cái vật đang ngẩng cao đầu có phần
hơi đáng sợ kia, chán ghét nói, "Xin lỗi, hôm nay thấy trong người không khỏe."
Đàm Dịch Khiêm ngồi dậy, ôm cô vào lòng hỏi, "Không phải kinh nguyệt của em vừa mới hết sao?"
Hạ Tử Du giãy khỏi người anh, "Hừ, là tâm tình em không thoải mái á!!"
Tại sao phải chiều theo anh? Cô vẫn còn chưa tính sổ với anh đâu! Để cho anh t*ng trùng lên não chưa thỏa mãn dục vọng mà chết đi.
Hiện trên gương mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm đều là sự thương yêu, anh hỏi, "Sao vậy?"
Hạ Tử Du vừa mặc vào lại áo ngủ vừa căm giận bất bình nói, "Anh đừng có ở đó giả ngu với em, dám cúp điện thoại của em?"
Khóe môi Đàm Dịch Khiêm nở nụ cười cong cong, "Té ra là bà xã anh đang ghi thù đấy à!"
"Em đúng là ghi thù á, ai bảo anh kiêu ngạo phách lối đến mức ấy.... Bổn cô nương em hiện tại không thích chơi với anh nữa, một mình anh cứ từ từ
mà chơi cho đã đi!" Dứt lời Hạ Tử Du liền muốn bước xuống giường.
Đàm Dịch Khiêm vươn bàn tay chụp tới, kéo Hạ Tử Du lại ôm vào trong lòng,
cằm anh tì lên mái tóc tỏa hương thơm ngát của cô, dịu dàng nói, "Buổi
họp sáng nay có liên quan đến một đơn hàng tới mười triệu, em vì chút
chuyện cỏn con ấy mà làm gián đoạn cuộc họp của mọi người, anh dĩ nhiên
là không có thời gian để nói chuyện với em rồi."
Hạ Tử Du không vui bĩu môi nói, "Hừ? Chuyện cỏn con ư.... Con gái anh nó biết yêu sớm mà là chuyện nhỏ sao?"
"Cũng chỉ là một cậu nhóc tặng thư tình làm quen với con gái chúng ta thôi
mà, điều này có thể chứng minh con gái chúng ta rất có sức quyến rũ chứ
đâu thể nói lên được cái gì."
"Ai nói hả, em đã có hỏi Ngôn Ngôn, con bé nói nó rất là thích một bạn học cùng lớp tên là Trì Tuấn Thành....."
Đàm Dịch Khiêm vẫn chỉ mỉm cười, "Em yêu à, giữa con nít nó đùa nghịch với nhau mà thôi, em đừng quá khẩn trương."
Hạ Tử Du nổi sùng lên, "Chuyện tình cảm sao có thể là trò đùa được chứ? Đây chính thái độ nhìn nhận của anh về tình yêu ư?"
Phụ nữ quả nhiên là không thể hiểu rõ mà... Chuyện mấy đứa con nít, thế mà cô ấy cũng có thể trút lên đầu mình!
Nhận thấy người phụ nữ của mình giờ phút này đang trong cơn tức giận, Đàm
Dịch Khiêm chỉ đành nhẹ giọng dỗ dành nói, "Thôi được rồi, đừng giận
nữa.... Lần sau em gọi điện thoại tới anh không dám không nghe là được
mà."
Hạ Tử Du ngẩng đầu lên nói, "Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh!"
"Vậy em muốn như thế nào?"
"Em muốn anh phải ngay lập tức giải quyết xong sớm chuyện yêu đương của
Ngôn Ngôn đi, nếu làm không xong em sẽ không để cho anh yên đâu!!"