Sáng sớm, Hạ Tử Du ôm gối ôm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, ánh mắt vô hồn.
Hôn lễ tổ chức trước thứ bảy, vậy có nghĩa là còn chưa tới năm ngày, cô sắp trở thành vợ của Đàm Dịch Khiêm....
Hai người sắp được cùng nhau nắm tay đến già....
Bà Hạ mỉm cười thỏa mãn ngồi xuống cạnh Hạ Tử Du, từ ái hỏi, "Con gái ngoan, đang nghĩ gì mà mất hồn như thế?"
Hạ Tử Du hoàn hồn trở lại, lúng túng nhìn mẹ, mỉm cười, "Đâu có ạ."
Bà Hạ nắm nhẹ lấy tay Hạ Tử Du, mải miết ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của
Hạ Tử Du bằng ánh mắt ôn hòa, nói đầy thương cảm, "Ba mẹ luôn muốn tìm
cho con một bạn trai ưu tú, không dễ dàng mới đợi được ngày con ở bên
Dịch Khiêm. Cũng không ngờ rằng con sắp lấy chồng rồi.... Dù mẹ rất vui
nhưng cũng không nỡ."
Nhìn đôi mắt ửng đỏ của bà Hạ, Hạ Tử Du nhẹ nhàng ôm lấy vai bà Hạ, an ủi, "Mẹ, hay là con lập gia đình trễ một
chút, ở nhà với ba mẹ thêm một thời gian nữa được không?"
Bà Hạ
lập tức che giấu sầu não, nói nghiêm túc, "Không thể làm như vậy!! Con
phải kết hôn với Dịch Khiêm ngay. Ba mẹ con buổi tối nằm mơ còn cười
thầm đấy, con rể tốt như vậy tìm được ở đâu chứ...."
Nhìn ánh mắt thương yêu của mẹ, Hạ Tử Du hơi mất hồn, lại tự trách từ tận đáy lòng.
Có lẽ bà không bao giờ biết được đứa con gái mà bà dồn hết tất cả tình
thương yêu của mình chỉ là đồ giả mạo, mà đứa con gái thật sự của bà đã
rời khỏi thế giới này từ lâu. Đầu sỏ gây nên toàn bộ việc này chính là
đồ giả mạo trước mắt "Mẹ" đây....
Bà Hạ nhìn thấy đôi mắt vô hồn mất mát của Hạ Tử Du, không khỏi nghi ngờ, "Tử Du, con lại nghĩ gì vậy?"
Hạ Tử Du nhìn thẳng vào ánh mắt lo âu của mẹ, cố gắng kìm nén hổ thẹn từ
đáy lòng, cười nhẹ, "Mẹ, có ba mẹ, con cảm thấy mình là người may mắn
nhất trên đời này!"
Bà Hạ nghe thấy con gái nói lời thân thiết
như vậy, hốc mắt không khỏi nhuộm đỏ, cảm động nói, "Tại sao đột nhiên
nói mấy lời này...."
Hạ Tử Du lưu luyến đưa tay ôm lấy bà Hạ, đôi mắt chứa lệ, nức nở nói, "Mẹ, con mong được làm con gái ngoan của ba mẹ mãi mãi...."
Bà Hạ yêu thương vỗ nhẹ sống lưng Hạ Tử Du, giọng
nói cũng luyến tiếc, "Đứa ngốc này, đương nhiên con là con gái của ba mẹ rồi. Ba mẹ yêu thương con mãi mãi...."
--- ----
Đến giờ làm chiều, Hạ Tử Du đến Đàm thị như thường lệ.
Cô muốn đến tìm Đàm Dịch Khiêm nhưng anh không có ở công ty, Hạ Tử Du đành phải vừa làm việc vừa đợi anh về.
Nhưng suốt cả buổi chiều, Hạ Tử Du vẫn không nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm. Gần
đến giờ tan tầm, Hạ Tử Du không kiềm chế được mà gọi điện thoại cho Đàm
Dịch Khiêm.
Câu nói thông báo điện thoại không thể liên lạc được
vang lên, Hạ Tử Du dựa lưng vào thành ghế, sững sờ đặt điện thoại di
động xuống.
Lúc này, chị Dư đi ra từ thang máy, đúng lúc nhìn thấy Hạ Tử Du đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Chị Dư cung kính bước đến hỏi thăm Hạ Tử Du, " cô Hạ, cô phải về sao?"
Hạ Tử Du khẽ gật đầu, "Dạ."
"Cô không đợi tổng giám đốc à?"
Hạ Tử Du nói lời thành thật, "Tôi gọi điện cho anh ấy không được."
Chị Dư giải thích, "Tổng giám đốc thảo luận với tổng giám đốc của ‘Ức
Phong’ về một hạng mục hợp tác cả chiều nay. Nếu thành công chắc đêm nay tổng giám đốc sẽ còn bữa tiệc xã giao nữa.... Hay cô tới khách sạn chờ
tổng giám đốc, nếu tổng giám đốc trở về công ty, tôi sẽ chuyển lời tới
tổng giám đốc giùm cô."
Hạ Tử Du và chị Dư đều biết khi bàn công việc, Đàm Dịch Khiêm không nhận điện thoại cá nhân.
Hạ Tử Du gật nhẹ đầu, "Vậy cũng được, tôi đến khách sạn trước...."
Chị Dư gật đầu.
....
Sau khi Hạ Tử Du rời đi, chị Dư lập tức lấy điện thoại di động ra ấn một dãy số.
"Hello...."
Giọng điệu chị Dư tôn kính, "Cô chủ, là tôi."
Giọng nói vốn nhàn hạ của Đàm Tâm chợt căng thẳng, nghiêm mặt nói, "Chị Dư, chuyện tôi dặn chị có tiến triển không?"
Chị Dư nói, "Có ạ. cô Hạđợi tổng giám đốc ở công ty cả buổi chiều có phần
sốt ruột, hình như có chuyện quan trọng muốn nói với tổng giám đốc."
"Có thật không?" Đàm Tâm nhất thời vui sướng, "Tôi biết ngay, ha ha...."
Chị Dư khó hiểu, "cô chủ, có chuyện vui gì vậy?"
Đàm Tâm cười nói, "Không có việc gì, chỉ chứng minh mắt nhìn người của tôi rất chuẩn...."
--- ----
Thành phố Y, Bắc Giao.
Bên trong tòa biệt thự trang hoàng giản dị nhưng khó giấu phẩm vị cao cấp,
một cô gái đáng yêu trẻ tuổi bước những bước nhẹ nhàng uyển chuyển tới
sau lưng Đàm Dịch Khiêm, ôm lấy Đàm Dịch Khiêm đang nhìn cảnh trí ngoài
cửa sổ từ đằng sau.
Khóe miệng Đàm Dịch Khiêm cong lên nhưng
không xoay người. Song, anh lại khẽ hôn lên mu bàn tay mảnh mai của cô
với vẻ đầy yêu thương.
Cô gái trẻ nở nụ cười xán lạn đi đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, khẽ nói, "Dịch Khiêm, em đã nấu xong bữa tối rồi,
tới nếm thử tài nấu nướng của em đi!"
Đàm Dịch Khiêm đưa tay ôm
eo cô gái, nói dịu dàng, "Những chuyện này không cần em phải làm....
Chuyện em nên làm là chăm sóc mình cho tốt."
Cô gái trẻ không tuân theo, nói, "Có chị Tâm chăm sóc, cơ thể em đã hoàn toàn hồi phục rồi, anh không cần phải lo lắng...."
Đàm Dịch Khiêm vẫn vén lọn tóc lộn xộn trước ngực cô gái trẻ ra sau ót như
trước kia, cúi đầu hôn lên vầng trán trơn bóng của cô.
Ngay lúc này, "Khụ, khụ...." Hình ảnh ấm áp hài hòa chợt bị một người phụ nữ không thức thời cắt đứt.
Liếc thấy người tới, cô gái trẻ nhất thời xấu hổ đỏ mặt đẩy Đàm Dịch Khiêm
ra, "A, chị Tâm, chị nói chuyện với Dịch Khiêm đi, em chuẩn bị một chút thức ăn...."
Đàm Tâm cười nhìn Đường Hân ngượng ngùng chạy đi,
xấu xa đi đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, tặc lưỡi nói, "Tiểu Hân của chúng ta vẫn hồn nhiên đáng yêu như hồi bé.... Người nào đó mới hôn một cái
đã đỏ bừng cả mặt. Cô ấy đâu có biết rằng người nào đó đã ‘thân kinh
bách chiến’ rồi à!"
Đàm Dịch Khiêm khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường nhật, đi lướt qua Đàm Tâm.
Đàm Tâm vội vàng kéo tay Đàm Dịch Khiêm, khẽ nói, "Haiz, em chớ đi vội, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em, chúng ta ra vườn hoa...."