Hôm sau, bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ nho nhỏ trong
phòng tạm giam, chiếu lên chiếc váy cưới trắng muốt trên người Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du thở ra một hơi thoải mái, như trút bỏ mọi mệt nhọc sau một đêm bị giam cầm, tinh thần sảng khoái xách váy cưới đi tới cửa phòng, mong
ngóng chờ người tới.
Để tránh cho váy cưới bị bẩn, cô không để ý cánh tay mỏi mà giữ váy suốt, khuôn mặt háo hức mong đợi.
Từng giây từng phút trôi qua, cả một buổi sáng, đừng nói cô có dấu hiệu được thả ra, mà ngay cả ngoài cửa phòng giam của cô cũng chẳng có lấy chút
động tĩnh.
Đến tận trưa, rốt cuộc cũng có một cảnh sát mang cho cô một hộp cơm, thậm chí cô chưa kịp hỏi gì anh ta đã đi rồi.
Ngay sau đó, bên ngoài phòng giam lại trở nên yên tĩnh, cho đến khi ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, cô vẫn đứng trong phòng giam ý thức được một
ngày đã qua.
Bóng đêm bao phủ, phòng tạm giam lại chìm vào bóng tối.
Đêm nay cô vẫn không suy nghĩ nhiều, cô vẫn tin ba mẹ và Đàm Dịch Khiêm
nhất định đang ở bên ngoài tìm cách giúp cô giải quyết chuyện này… Cô
nghĩ ngày mai Đàm Dịch Khiêm nhất định sẽ tới đón cô.
Tối nay, cô lại dựa vào những kỷ niệm hạnh phúc bên Đàm Dịch Khiêm để thoát khỏi nỗi sợ hãi.
Cứ như vậy, sau ba đêm, cô vẫn chờ đợi, cho đến ngày thứ ba…
Sáng sớm, rốt cuộc ngoài cửa phòng giam cũng có động tĩnh, nhưng người tới
không phải ông bà Hạ, cũng không phải Đàm Dịch Khiêm, mà là những cảnh
sát với ánh mắt khinh bỉ dè bỉu.
Mấy cảnh sát này nhìn cô qua cửa sổ bằng kính, chỉ chỉ gõ gõ…
“Thì ra kẻ giả mạo cô hai nhà họ Hạ chính là một đứa trẻ mồ côi…”
“Tôi thấy cô ta rất xinh đẹp, cũng ra dáng vẻ con nhà giàu.”
“Anh không thấy trên ti vi ông bà Hạ nhắc tới cô con gái giả mạo này với bao đau lòng à? Cô gái này thật là độc ác…”
………………
Những câu chuyện xung quanh Hạ Tử Du bắt đầu biến mất, Hạ Tử Du chỉ nghe được đôi câu ba rồi mờ hồ nhìn những nữ cảnh sát bên ngoài cửa.
Một lát sau, một cảnh sát nam khôi ngô xua tan đám động tụ tập ngoài cửa phòng giam, sau đó mở cửa ra.
Giây phút cánh cửa phòng giam mở ra, gương mặt chán nản mất mát của Hạ Tử Du nở ra một nụ cười, cô kích động nói, “Anh cảnh sát, tôi có thể ra ngoài chưa?”
Nam cảnh sát lạnh nhạt nhìn Hạ Tử Du, giọng điệu hoàn
toàn không có thiện cảm, “Cô Hạ, xin lỗi, việc phạm tội của cô không có
chứng cứ mới nên đã chính thức lập án, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô đến
trại giáo dưỡng nữ ở ngoại ô, chờ sau khi tòa tuyên án, chúng tôi sẽ
chính thức đưa cô vào trại giam ở thành phố Y.”
Nụ cười trên mặt Hạ Tử Du cứng đờ, trợn trừng mắt kinh ngạc lùi về sau một bước, “Anh… anh nói gì?”
…………….
Một tuần sau.
“Thẩm phán, tôi thật sự không làm gì hết… Tôi van xin ông hãy cho tôi gặp
người thân của tôi, tôi muốn kháng án… Tôi van xin mọi người…”
Trong tòa án vắng vẻ, Hạ Tử Du nghẹn ngào khẩn cầu vị thẩm phán ngồi tít trên cao, hai cảnh sát chấp pháp giữ chặt cô như một kẻ mất lý trí.
Vậy mà, thẩm phán không cho Hạ Tử Du bất kỳ cơ hội nào, cuối cùng cô bị đưa đến trại giam ở thành phố Y.
……………….
Một tuần sau tại trại giam ở thành phố Y.
Hạ Tử Du đã thay một bộ quần áo tù, mái tóc dài đen mượt hôm nay đã bị thay thế bởi một mái tóc ngắn củn cởn…
Hạ Tử Du ôm chặt thân mình ngồi trong góc nhà ăn của trại giam, ở đó trong khi những tù nhân khác đang say sưa thưởng thức bữa trưa.
“Này, có cơm ăn rồi…”
Không biết ai đó hô lên một câu với Hạ Tử Du, cô vẫn không hề có phản ứng.
“Đừng xía vào, mấy hôm nay cô ta không ăn gì cả, chúng ta chia phần cơm của
cô ta ra thôi…” Một tù nhân khác cướp lấy đồ ăn của Hạ Tử Du.
Như chẳng còn chút hơi sức chống đỡ cơ thể, Hạ Tử Du trượt xuống góc tường, đôi mắt vô hồn đờ đẫn tuôn ra giọt lệ trong suốt.
“Tôi vô tình nghe thấy ngục trưởng nhắc đến cô ta không hề đơn giản đâu…”
“Không ăn những thứ này, cô vẫn nghĩ mình là cô hai nhà họ Hạ sao? Khả năng
diễn xuất của cô quả là cao siêu, ngang nhiên lừa ông bà Hạ hơn mười
năm, thậm chí còn suýt nữa cưới tổng giám đốc tập đoàn Đàm thị nữa, đúng là ông trời có mắt… Kẻ hèn hạ vô sỉ như cô, thảo nào ông bà Hạ muốn tổ
chức họp báo thông báo hành vi ghê tởm của cô…”
“…”
Trong đầu không ngừng lặp lại những lời nói cô nghe thấy mấy ngày nay, nước mắt Hạ Tử Du càng rơi mãnh liệt.
Nếu không phải nghe được những chuyện này trong tù, có lẽ cô không bao giờ biết ‘Ba mẹ’ không muốn gặp mình nữa…
Cô thật sự bất lực, thật sự khó chịu…
Cô rất muốn gặp lại ‘ba mẹ’ mình, rất muốn gặp lại Đàm Dịch Khiêm, cô không muốn bị cả thế giới vứt bỏ như vậy…
Bây giờ Đàm Dịch Khiêm sẽ đối xử với cô thế nào đây? Xảy ra nhiều chuyện như vậy, lẽ nào anh đã mất hết lòng tin với cô?
Một giây sau, “Số 3078, Hạ Tử Du, có người thăm. Số 3078, Hạ Tử Du, có người thăm.”
Tiếng thông báo thăm tù vang lên, Hạ Tử Du đang đắm chìm trong suy nghĩ lúc này mới khôi phục ý thức.
Một nữ cảnh sát đi tới trước mặt cô, nói lạnh nhạt “Hạ Tử Du, có người đến thăm cô, đi theo tôi”
Hạ Tử Du chậm rãi ngước mí mắt nặng trĩu như không dám tin.