Cho tới tận bây giờ cô cũng không biết Đàm Dịch Khiêm còn có một căn biệt thự ở thành phố Y.
Không nằm ở khu vực đắt giá như lưng chừng núi hay trong các building phồn
hoa ở đô thị, căn biệt thự tọa lạc ở vùng ngoại ô mát mẻ yên tĩnh, không hề giống nơi cho người giàu có ở. Tĩnh lặng và xa cách, lại phù hợp với tính tình lạnh lùng của anh.
Người giúp việc bưng cho cô một ly trà, tiện thể lên báo với Đàm Dịch Khiêm rằng cô đã đến.
Cô nhấp một hớp trà hoa hồng hương thơm nồng đậm, đột nhiên ý thức rằng
căn biệt thự này dường như không chỉ có một mình Đàm Dịch Khiêm ở.
Trong trí nhớ của cô, anh chỉ uống cafe chứ không uống trà, cho nên trà này
nhất định là chuẩn bị cho người khác, mà cô cũng nhớ là, Đường Hân rất
thích trà hoa hồng.
Khẽ đặt ly trà xuống, cô nhìn căn biệt thự.
Lấy màu trắng đen làm chủ đạo, trang trí có vẻ đơn giản, nhưng thực chất
lại ẩn chứa tính tình và sở thích của chủ nhân, khiêm tốn bất phàm.
Chỉ thuận miệng hỏi người giúp việc đã làm ở đây mấy năm, bà trả lời đã phục vụ ở đây năm năm rồi.
Rõ ràng, căn biệt thự này đã ở đây năm năm, nhưng cô không hề biết…
Cô đã từng cho rằng, anh ở khách sạn Tứ Quý là vì thời gian anh ở thành
phố Y không lâu, giờ nhìn lại mới thấy anh có chỗ ở, chỉ có điều anh
không muốn dẫn cô đến đây…
Có lẽ là… ý anh, nơi này chỉ thuộc về
anh và người của anh… Cô chẳng qua là một khách qua đường, hoàn toàn
không cần tham dự vào cuộc đời anh.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh từ tầng hai xuống như nhắc nhở, cô thu hồi ánh mắt ảm đạm chuyển sang nhìn anh.
Hôm nay anh mặc một độ đồ len thô màu xám tro, khoác một chiếc áo thoải
mái, kết hợp với một chiếc quần nâu nhạt, đi một đôi dép lê vừa vặn…
Nhìn qua không giống với hình ảnh kiệm lời trước mặt cấp dưới mà có vẻ
thoái mái dễ gần hơn.
Ánh mắt cô hơi ngẩn ra, trong ấn tượng của mình, cô dường như chưa hề thấy anh ăn mặc trang phục thoải mái như thế.
Lúc còn bên nhau, anh luôn đi giày tây, cô cho rằng anh không có thói quen
mặc quần áo thoải mái… Không nghĩ rằng, thì ra anh vẫn mặc, hơn nữa lại
khí khái đẹp trai như vậy.
Cho đến lúc này, cô mới biết, thực ra
hai năm trước, những gì cô biết về anh thật sự là quá ít…hoặc là, anh
cũng không định để cho cô hiểu hết về anh.
Đàm Dịch Khiêm ngồi đối diện với cô, vẻ mặt nhàn nhã, đôi môi mỏng thốt ra “Nghe nói cô đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng con?”
Hạ Tử Du gật đầu “Phải.”
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm liếc nhìn Hạ Tử Du như nước xoáy giữa biển sâu. Hôm
nay hình như cô ăn mặc rất cẩn thận, tinh thần tươi tình, hoàn toàn
không còn uể oải tiền tụy như trước.
Bỗng dưng, anh hứng thú nói “Không hiểu nguyên nhân tốt lành nào khiến cô thay đổi như vậy?”
Hạ Tử Du bình tĩnh nhìn ánh mắt đen nhánh của anh “Thực tế, tôi cũng chưa
xác định sẽ buông tha, chẳng qua tôi tới đây là muốn thương lượng chuyện này với tổng giám đốc Đàm.”
Anh chú ý cô đã thay đổi cách gọi quen thuộc thành tổng giám đốc Đàm xa cách lạnh lùng.
Đàm Dịch Khiêm nở một nụ cười nhạt “Nói thử xem”
Hạ Tử Du ngồi thẳng người, nói những lời đã chuẩn bị sẵn “Năm mươi triệu!
Chỉ cần anh đưa tôi năm mươi triệu, tôi sẽ cho anh quyền nuôi con.”
Không ai phát hiện đáy mắt Đàm Dịch Khiêm lóe lên vẻ bất ngờ, nhưng người
không biểu hiện hỉ nộ ái ố gì như anh khiến Hạ Tử Du không hề nhìn thấy
chút đầu mối nào. Anh cong khóe miệng rất tự nhiên “Sau vậy? Người phụ
nữ trước mắt tôi có còn là Hạ Tử Du hai ngày trước không vì bất cứ thứ
gì mà nhường con nữa không?”
Hạ Tử Du vẫn nở nụ cười không màng
danh lợi “À, tổng giám đốc Đàm, hôm nay chúng ta nói thẳng ra vậy… Thật
sự, mấy chục năm nay, tôi chưa bao giờ nghi ngờ khả năng diễn xuất của
mình, tôi nghĩ chỉ cần ngụy trang tốt, tôi có thể có tất cả những gì
mình muốn, nhưng tôi không ngờ lại gặp phải tổng giám đốc Đàm… Không nói dối, hai năm trước tôi thực sự thích anh, tôi cũng muốn có được tình
yêu chân chính. Chỉ có điều, khi anh hãm hại đưa tôi vào tù, tôi đã hiểu rằng tình yêu chân chính cũng chỉ là thứ lừa đảo trên ti vi, còn tôi bị anh chơi đùa, xoay như chong chóng…”
Đối mặt với Hạ Tử Du đột
nhiên khác lạ, sắc mặt Đàm Dịch Khiêm vẫn không thay đổi, khẽ nhếch khóe môi hắng giọng “E hèm, nói tiếp đi.”
Hạ Tử Du vẫn giữ nguyên nụ
cười điềm đạm “Sau khi ra tù, tôi thật lòng tới tìm tới anh, không ngờ
anh đã hiểu thấu mọi chuyện… Vốn nghĩ chờ anh và Đường Hân kết hôn, tôi
đưa con đến phá hỏng hôn lễ, không ngờ anh lại muốn giành quyền nuôi con với tôi, ha ha… Tôi nghĩ sau này cũng khó mà lợi dụng con uy hiếp anh
được nữa, nếu không thể diễn nữa, tôi đành phải ngả bài với anh.”
Những gì Hạ Tử Du đang nói cũng chính là những gì Đàm Dịch Khiêm “định tội”
cho cô suốt mấy năm qua. Vậy mà, lúc này Hạ Tử Du lại bình tĩnh thong
dong thừa nhận tất cả, ngược lại khiến cho Đàm Dịch Khiêm giảo hoạt
thông minh phải nheo mắt.
Thấy Đàm Dịch Khiêm không nói gì, Hạ Tử Du đưa tờ giấy đã ghi sẵn số tài khoản của cô cho Đàm Dịch Khiêm “Năm
mươi triệu đối với tổng giám đốc Đàm mà nói cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, tôi tin là người có thói quen đơn giản hóa mọi chuyện như tổng
giám đốc Đàm sẽ không thấy có vấn đề gì, phải không?”
Đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm khẽ híp thành một đường, đôi môi thốt ra những lời
lạnh nhạt “Cô cho là con chỉ đáng năm mươi triệu ư?”
Hạ Tử Du
cười khẽ “Đương nhiên không phải. Lúc tôi sinh con ra đã nghĩ sẽ lợi
dùng kiếm được nhiều hơn, nhưng tôi không đấu lại được tổng giám đốc
Đàm. Tôi nghĩ có thể có được năm mươi triệu cũng phải chờ tổng giám đốc
Đàm chịu bố thí.”
Đàm Dịch Khiêm nở một nụ cười “Được, trước khi
trời tối, đưa con đến đây. Tôi sẽ chuyển năm mươi triệu vào tài khoản
như cô muốn.”
Hạ Tử Du thỏa mãn đứng lên “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Đàm, cũng không uổng phí chúng ta đã từng có thời ở bên nhau.”