Đàm Dịch Khiêm chán chường một người một bóng đìu hiu cô quạnh đứng trước cửa sổ.
Mỗi lần đứng đây, trong lòng anh đều lộn xộn phức tạp, anh hi vọng không
gian rộng lớn này sẽ khiến cho nội tâm mình được yên tĩnh.
Những lời của chị Dư lại luẩn quẩn trong đầu anh…
Ngài tha thứ cho Cô Đường hết lần này đến lần khác nhưng chỉ vì một lỗi lầm cô Hạphạm phải khi còn bé lại không cho cô ấy một cơ hội giải thích…
Đối với Hạ Tử Du, anh thật sự quá mức tàn nhẫn như chị Dư nói sao?
Anh là một thương nhân, anh phải có bản tính giảo hoạt gian trá của một
thương nhân, anh không dễ dàng tin ai, hơn nữa luôn phải đề phòng những
cạm bẫy luôn rình rập quanh mình, chính vì thận trọng như thế, anh mới
có thể đưa Đàm thị phát triển như ngày hôm nay…
Anh thừa nhận mình không phải là người tốt, lúc định tội cho Hạ Tử Du, anh cũng quyết định sẽ đưa cô vào đường cùng.
Sau khi kế hoạch anh vạch ra tiến triển thuận lợi, lòng dạ anh cố tình che giấu cô cũng không thể nhận ra được…
Rốt cuộc, anh tấn công theo kế hoạch hết lần này tới lần khác, trái tim cô đã dần nghiêng về anh.
Anh không thể phủ nhận thân thể cô có một ma lực hấp dẫn mình, làm anh trầm hãm, nhưng quyết tâm trả thù cô chưa bao giờ dao động, hơn nữa sau khi
thấy sự đau khổ của Đường Hân ở Mỹ, anh dường như không thể tự chủ, cho
đến ngày anh biết cô mang thai.
Anh vẫn nhớ đêm đó cô cố ý ăn mặc thật đẹp, trên khuôn mặt mỹ lệ cất giấu vẻ vui sướng và ngượng ngùng.
Anh bóp cổ cô, gần như muốn đưa cô vào chỗ chết… Nhưng, một phút cuối cùng, cũng không biết anh đã tỉnh táo lại hay vì thấy cô sắp không thở nổi,
mặt mũi tái nhợt mới buông ra.
Lúc chở cô đến bệnh viện, anh
không nói gì, khuôn mặt cắt không còn giọt máu của cô cũng không còn sự
vui sướng ngượng ngùng lúc trước, chỉ tràn ngập sự đau thương và cô đơn.
Đến trước cửa bệnh viện, biết được mục đích của anh, nước mắt đong đầy khóe mắt, cô kiên định đi vào bệnh viện…
Anh luôn cẩn trọng nghiêm túc, nhưng đêm đó lại không theo cô vào bệnh viện, trong đáy lòng thậm chí còn có một linh cảm mơ hồ.
Linh cảm của anh sau đó đã được chứng thực, cô không có thai.
Anh phải thừa nhận, đó là lần đầu tiên quyết tâm trả thù của anh bị dao
động, bởi vì, anh không ngờ cũng có lúc mình không thể nhìn thấu một
người, vậy mà…
Kinh nghiệm trải qua trong thương giới dạy anh
không thể tin một ai đó dễ dàng, cho nên anh vừa tiến hành kế hoạch của
mình mà mặt không hề biến sắc, vừa âm thầm quan sát nhất cử nhất động
của cô.
Sự thật chứng minh, cô không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, từng chuyện nhỏ nhặt xảy ra quanh cô đều nói lên cô là người vô cùng hiền
lành, chính trực, cũng đúng lúc này, chị gái anh tâm sự hi vọng anh sẽ
cho cô một cơ hội.
Anh không hề nhân từ, duy chỉ có lần đó, anh
không ngừng tự nhủ với mình, nếu cô thực sự thẳng thắn với anh, anh sẽ
bỏ qua tất cả chuyện cũ, nguyện ý cho cô một con đường sống, vậy mà…
cuối cùng cô đã hủy diệt nốt một cơ hội tha thứ cuối cùng trong lòng
anh.
Ngay sau đó, anh đã dùng thời gian ngắn nhất đưa cô vào ngục bằng cách thức cực hình nhất…
Anh biết trong tù cô luôn mong mỏi mình, nhưng anh lại thanh thảnh ngồi
trong biệt thự thưởng thức rượu đỏ. Anh cho là lòng mình sẽ đầy cảm giác với người phụ nữ anh đã báo thù hộ, nào ngờ, biết cô bị tuyên án mười
năm tù, tim anh đột nhiên như bị thất lạc…
Đúng vậy, chiếm đoạt
mười tám tỷ, tất cả tội lỗi đổ lên đầu cô. Mười năm tù chỉ là một phán
quyết hết sức bình thường của tòa án, đều nằm trong kế hoạch của anh,
nhưng sao tim anh có cảm giác bị cấu xé như vậy…
Vì vậy, anh
nhanh chóng đưa Đường Hân rời khỏi thành phố Y, anh cũng không biết là
luống cuống hay là sợ hãi, tóm lại không muốn nghe bất kỳ tin tức nào
liên quan đến cô nữa…
Nhưng mà, ngay cả anh cũng không ngờ dược,
một ngày trước khi cô bị phán quyết, anh lại không khống chế được nhấc
điện thoại lên gọi một cuộc cho thẩm phán của tòa án tối cao thành phố
Y… Một phần tạm thời sửa đổi chứng cứ, một phần cho thẩm phán một số
tiền đủ để hưởng thụ nửa đời, thay đổi án phạt ban đầu từ mười năm cho
tội chiếm đoạt mười tám tỷ thành chủ động nhận tội và giao ra toàn bộ số tiền chiếm đoạt nên được khoan hồng phán quyết hai năm.
Rồi hai
năm trôi qua, anh gần như đã xem cô như một khách qua đường trong trí
nhớ của mình. Anh thậm chí không muốn thám thính tình trạng cô trong tù
thế nào, mặc dù cũng có những đêm, trong đầu anh không tự chủ được lóe
lên hình ảnh một nụ cười, một cái nhăn mày của cô.
Sau hai năm, Đường Hân đề nghị trở về nước kết hôn, lúc này anh mới quay lại thành phố.
Anh gần như quên mất năm nay cô ra tù, anh không ngờ thế giới rộng lớn như vậy họ lại dễ dàng chạm mặt nhau như thế…
Lúc nhìn thấy cô, anh kinh ngạc vì sự thay đổi của cô trong tù, dường như
không còn là một cô hai ngày nào nữa, bình thường đến không thể bình
thường hơn.
Anh không ngờ chỉ vì một lúc vô tình gặp nhau lại
khiến anh phiền loạn tâm trí, anh lại muốn đứng trong khách sạn suy ngẫm lại mọi thứ, anh đọc được những bức thư của cô, biết rằng ở trong tù cô không hề biết chuyện mình bị hãm hại, cô vẫn luôn đợi anh…
Rốt
cuộc cảm nhận của anh trong giây phút đó là gì, anh chỉ cảm thấy mất đi
sự cao ngạo tỉnh táo ngày thường, băn khoăn không hiểu người phụ nữ anh
từng một lòng muốn trả thù rốt cục là người như thế nào…
Rồi họ gặp nhau, nước mắt bi thương của cô đến tận bây giờ vẫn luẩn quẩn trong đầu anh…
Anh đã từng bức bách mình nghĩ tất cả những thứ đó đều là khả năng diễn
xuất của cô, cho nên cho rằng quyết định sinh con trong ngục là trò đê
tiện của cô.
Anh tưởng rằng có thể tin được đó là bản tính của
cô, nhưng, sau khi trải qua nhiều chuyện, cộng với việc cô hiên ngang ôm con muốn tranh đấu với anh, bản tính “vụng về” mà anh bắt mình phải tin là cô có đột nhiên tan rã…
Rốt cuộc anh không thể không thừa
nhận, thật ra ngày cô khóc hỏi anh rốt cuộc từng có lúc nào quan tâm đến cô không, anh đã nói dối…