1 tháng sau , Chiêu Lam mở mắt nhìn quanh ngôi nhà . Nhật Vũ sáng sớm đã đi làm , không cho cô làm việc gì làm cô chán nản ngồi ở nhà .
Lấy điện thoại ra , cô gọi :
- Linh Trân, cậu rảnh không qua nhà tớ chơi !
- Xin lỗi cậu nhé , tớ và Thế Nam qua Mỹ thăm mẹ rồi !
- Ừ , vậy đi vui vẻ !
Tắt máy cô bấm một dãy số :
- Thảo Trâm cậu qua nhà tớ chơi đi !
- Sorry , baby nhé ! Tớ đang đi du lịch với Hạo Minh nên không về chơi với cậu !
- Đi vui vẻ nhé !
Cô thở dài chán nản , gọi cho Minh Thư :
- Cậu rảnh không ? Chắc đang làm việc rồi à !
- Đâu có , tớ đang rảnh nè ! Gia Bảo đi vào bệnh viện quan sát bệnh của mẹ tớ nên tớ ở nhà xem hồ sơ thôi !
- Vậy cậu qua nhà tớ đi , tớ đang chán chết nè !
- Ừ ! Tớ qua ngay !
10 phút sau , Chiêu Lam mỉm cười nhìn Minh Thư từ ngoài đi vào . Cô ngồi xuống cạnh Chiêu Lam , nói :
- Sao đây ? Cãi nhau với Nhật Vũ à !
- Không ! Chỉ là anh ấy không cho tớ làm gì cả ! Suốt ngày bắt tớ ở nhà chán muốn chết ! - Chiêu Lam ủ rũ
- Trời , cậu sướng như bà Hoàng rồi còn gì ? Muốn gì Nhật Vũ cũng chiều , muốn ở nhà cậu ấy cũng không nói ! Mà nè , cô Lệ Quân chỉ có cậu ấy là con trai mà cậu đòi ở riêng ! Cậu ấy cũng chiều , người như vậy lơ là một tí là mất đó nghen !
- Tớ biết chứ , nhưng mà ở nhà như thế làm tớ chán quá !
- Có gì đâu , ở nhà làm việc nhà ! Nấu cơm chờ chồng về tối thì phục vụ cho cậu ấy ! Hạnh phúc quá chừng !
- Hạnh phúc nổi gì ? Dạo này tớ mệt trong người muốn chết này ! Lúc nào cũng buồn nôn !
- Vậy cậu nói cho Nhật Vũ biết chưa ?
- Biết gì ?
- Thì .. cái đó đó !
Minh Thư chỉ vào bụng Chiêu Lam , Chiêu Lam khó hiểu nhìn xuống bụng thì :
- Ý cậu là ..
- Cậu có em bé đó !
- Chắc không ?
- Tất nhiên ! Mà muốn chắc ta đi khám đi !
Chiêu Lam nghĩ ngợi rồi đi ra xe cùng Minh Thư . -- Tối đến ---
- Vợ ơi ! Anh về rồi !
Nhật Vũ nhìn xung quanh chẳng thấy Chiêu Lam , liền đi vào bếp cũng không thấy . Mỉm cười đi lên phòng , mở cửa ra :
- Vợ ơi , anh về nè !
Chiêu Lam không hề nói gì , mà cô chùm kín hết chăn lại . Nhật Vũ khó hiểu , lo lắng bước tới :
- Vợ ơi ! Em bị gì ạ ?
- Em không bị gì hết !
- Nè , em không thấy nóng khi chùm khăn vậy sao ?
- Em không sao ! Anh tránh ra đi !
- Thôi , đừng dỗi nữa ! Nói cho anh biết đi ?
- Em đã nói không mà ! - Chiêu Lam quát lên
- Này , làm gì mà em cáu lên với anh vậy chứ? - Nhật Vũ kéo chăn ra khỏi người cô
Chiêu Lam ngồi dậy nhìn vào Nhật Vũ , cáu giận . Cô bò trên giừơng đi tới tủ nhỏ gần đó lấy ra tờ giấy .
- Em bị này nè , mệt anh quá !
Nhật Vũ khó hiểu cầm lấy tờ giấy cô đưa , đồng tử cậu căng ra khi nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm .
- Em..em có thai hả ?
- Ừ , giờ em cáu lên ! Anh cũng không cho phải không ?
- Đâu có , nè em đánh anh cũng được nữa !
Nhật Vũ cầm tay cô để lên má , Chiêu Lam mỉm cười nằm xuống giừơng .
- Nè , anh đi tắm đi !
- Ừ , giờ em muốn gì anh cũng chịu hết á !
Nhật Vũ hôn vào má Chiêu Lam rồi đi vào phòng tắm vui ca múa hát . Chiêu Lam mỉm cười hạnh phúc để tay lên bụng thì thầm.
- Sau này con nhớ phải ngoan nghe không ?
Nhật Vũ bước ra , nằm lên giừơng kế vợ , đặt tay lên bụng Chiêu Lam , nói nhẹ :
- Sau này anh sẽ thường về sớm với vợ chịu hông ?
- Còn việc công ty , ba sẽ la anh đó !
- Anh sẽ nói với ba , con dâu ngoan đã có cháu nội của ba nhất định ba sẽ vui tới mức nhảy lên đó !
- Vậy cứ theo ý anh vậy , em mệt quá ! Em ngủ đây !
Chiêu Lam nép trong lòng Nhật Vũ nghỉ ngơi , cậu khẽ mỉm cười hôn nhẹ lên mái tóc cô .
- Vợ ngủ ngon !
Sáng hôm sau , Chiêu Lam mở mắt nhìn quanh , nhìn qua đồng hồ cũng được 8 giờ rồi chắc Nhật Vũ đi làm rồi .Ngồi lên giừơng , Chiêu Lam cảm thấy choáng váng mệt mỏi vô cùng .Đi vào nhà tấm , liền thấy bộ đầm bầu mà Nhật Vũ chuẩn bị . Khẽ mỉm cười , cô đánh răng rửa mặt xong , mặc bộ đầm bầu vào . Bước ra thì :
- Vợ , em lại đây đi !
Nhật Vũ bưng một tô phở vào , nhìn ngon lành vô cùng . Chiêu Lam bước tới ngồi xuống , Nhật Vũ mỉm cười đút cho cô một muỗng thì...Chiêu Lam nhanh chóng chạy vào nhà tắm nôn ra . NhẫtVu lo lắng , vỗ vỗ lưng cô .
- Em không ăn đâu , ngửi mùi thôi em cũng muốn ói !
- Nhưng chẳng phải em thích ăn phở lắm sao ?
- Em mệt lắm , em không thích ăn !
- Được rồi ! Để anh gọi cho Linh Trân !
Đỡ Chiêu Lam nằm trên giừơng , cậu gọi cho Thế Nam :
- 2 người đang ở đâu vậy ?
- Đang tới nhà mày nè !
Nhật Vũ liền bước tới nhìn qua cửa sổ thì thấy 3 chiếc xe hơi màu đen chạy vào . Linh Trân bay vèo lên phòng Chiêu Lam ,ngồi quan sát nhìn vào bụng cô.
- Cậu có thiệt hả ?
- Ừ , mấy tháng rồi ? - Thảo Trâm nói
- 8 tuần rồi !
- Chúc mừng cậu nhé !!!
Nhật Vũ mỉm cười , bước tới nói:
- Vậy các cậu ở nhà chơi với Linh Trân nhé , tớ phải tới công ty !
- Ừ , cậu đi đi ! Bọn tớ ở nhà chăm sóc Chiêu Lam cho ! - Minh Thư nói
Nhật Vũ cúi xuống hôn nhẹ lên má Chiêu Lam , thì thầm :
- Chồng đi làm nhe , nhớ lo cho con đó !
3 cô nàng còn lại nhìn chồng mình , phán 1 câu :
- Học hỏi Nhật Vũ đi !
Chiêu Lam gật đầu , hôn vào môi Nhật Vũ nói :
- Nhớ giữ gìn sức khỏe !
3 chàng trai quay qua nhìn vợ mình nói :
- Học hỏi Chiêu Lam đi !
- 2 người làm tụi tôi nổi da gà này ! - Thảo Trâm la
- Đi đi ! - Linh Trân đẩy 4 chàng trai ra phòng
Nhật Vũ liền bị 3 chàng trai nắm lại , cười gian manh :
- Mày hay quá ! Mới cưới người ta 3 tháng mà đã mang bầu rồi , sung sức quá nhỉ ! - Thế Nam nói
- Đúng đó ! - Hạo Minh và Gia Bảo nói
- Vợ tao nói chỉ cần có con trai mệt một tí có sá gì ? - Nhật Vũ mỉm cười tự hào
4 chàng trai khẽ cười gian rồi đi lên xe về công ty . Chiêu Lam trên lầu mỉm cười nhìn 3 cô bạn :
- Nè , 2 người nhanh thật cưới nhau 3 tháng mà có em bé rồi ! - Linh Trân nói
- Tuy là cực nhưng mà được anh ấy chiều làm tớ cũng vui !
- Nè , cậu chịu khó ăn cháo đi ! - Minh Thư nói
- Ừ !
4 cô nàng ngồi nói chuyện xuyên suốt để giải khuây cho Chiêu Lam , mang thai cô thường hay nổi giận nên mọi ngươiì ai nấy cũng chiều cô nhưng chỉ vài ngày ai nấy cũng sẽ quay về công ty , Nhật Vũ thì líc nào cũng về sớm nhưng đi làm cũng sớm khiến anh chịu được .Tối đến , nằm cạnh Chiêu Lam ôm cô thì thầm :
- Vợ à , ta qua nhà mẹ ở đi !
- Gì , anh quên lời hứa rồi sao ? Đã nói ta sẽ tự lập không làm phiền ba mẹ mà !
- Nhưng mà vợ à , tối lúc nào anh cũng thức khuya , sáng phải dậy sớm để vào công ty phê duyệt hồ sơ , thật sự anh mệt lắm ! NHưng nếu qua nhà mẹ thì khác , lúc nào em cũng sẽ nói chuyện với mẹ , cùng mẹ đi shopping , mà mẹ lại am hiểu về những người mang thai nữa , chẳng phải tốt hơn sao ?
- Anh mệt thật hả?
- Ừ , ngày nào mà cũng thức khuya dậy sớm anh sẽ chết mất thôi vợ !
- Nhưng mà nè , chỉ ở tới khi nào em hết ốm nghén thì ta sẽ về !