Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 67



Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 67: BỊ HIỂU LẦM THÀNH BẠN GÁI TÔ HIÊN MINH

Sau đó, ngoài mấy cô tiếp viên tới phục vụ trong khoang này thì không còn ai tới đây quấy rối nữa.

Lạc Phương Nhã tâm trạng phức tạp, lại sợ Tô Hiên Minh phát hiện ra chuyện gì đó nên sau bữa ăn, cô lấy một cuốn tạp chí ra đọc.

Tô Hiên Minh không hề chú ý đến tâm tư nhỏ này của Lạc Phương Nhã, anh vẫn bận xem tài liệu mà Chu Thạc đưa lúc trước khi lên máy bay.

Một tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay thủ đô.

Chu Thạc đã sớm sắp xếp người đón rồi đưa thẳng bọn họ tới một khách sạn nổi tiếng ở thủ đô rồi.

Khi vào phòng khách sạn, Tô Hiên Minh nói: “Phương Nhã, anh phải đi họp rồi, lát nữa sẽ có người tới đón em ra ngoài chơi, nếu buổi trưa anh vẫn chưa về, em muốn ăn gì thì cứ dặn người khác làm cho là được.”

Lạc Phương Nhã biết Tô Hiên Minh bận nên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”

“Có chuyện gì thì gọi cho anh.” Tô Hiên Minh căn dặn xong thì vội vàng rời đi.

Tô Hiên Minh vừa rời đi, trong phòng chỉ còn lại mình Lạc Phương Nhã.

Cô rời tầm mắt, nhìn lướt qua căn phòng.

Cách trang trí trong phòng này trông có vẻ rất bình thường nhưng khắp nơi đều toát ra vẻ tỉ mỉ, sang trọng.

Diện tích phòng khách rất lớn, trước cửa sổ sát đất còn có một cây đại thụ cao lớn, và một ghế xích đu nữa.

Lạc Phương Nhã sờ chiếc ghế xích đu này, rồi ngồi lên đó, bắt đầu đung đưa.

Cô ngồi hơn mười phút thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Lạc Phương Nhã đứng dậy, đi mở cửa.

Bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi mặc bộ đồ màu hồng nhạt đang đứng, mái tóc dài búi cao để lộ cần cổ trắng nõn thon dài.

Tai đeo một đôi bông tai ngọc trai màu hồng nhạt, là style điển hình của người phụ nữ hiện đại trí thức.

Cô gái lễ phép nói với Lạc Phương Nhã: “Cô Lạc, chào cô, tôi là người do tổng giám đốc Tô phái tới, tên là Tống Di Vân.”

“Chào cô.” Lạc Phương Nhã khẽ gật đầu chào hỏi rồi lùi về sau hai bước để cô ấy đi vào.

Tống Di Vân bước vào phòng xong, thì nhìn chằm chằm Lạc Phương Nhã không nói gì.

Lạc Phương Nhã cảm thấy vô cùng lúng túng: “Cái đó… mời cô ngồi.”

Tống Di Vân lắc đầu, rồi lạnh nhạt hỏi: “Tổng giám đốc Tô bảo tôi đi dạo cùng cô, không biết cô muốn đi đâu?”

“Thật ra tôi cũng không biết, vì tôi chưa đi thủ đô lần nào.” Lạc Phương Nhã cười ngại ngùng đáp lại Tống Di Vân.

Tống Di Vân liếc nhìn Lạc Phương Nhã rồi nói: “Vậy tôi dẫn cô tới mấy địa điểm nổi tiếng ở thủ đô nhé?”

“Được, cảm ơn cô.” Lạc Phương Nhã gật đầu, rồi ra khỏi phòng cùng Tống Di Vân.

Ra khỏi khách sạn, Tống Di Vân dẫn Lạc Phương Nhã tới phố đi bộ nổi tiếng nhất ở thủ đô.

Phố đi bộ này là nơi mà Tô Hiên Minh bảo Tống Di Vân dẫn Lạc Phương Nhã đi, hơn nữa anh còn lệnh rằng, Lạc Phương Nhã thích gì thì mua hết cho cô ấy.

Tống Di Vân vốn cho rằng, thẻ mà tổng giám đốc Tô đưa cho cô sẽ mất một khoản tiền lớn nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của cô.

Cô cùng Lạc Phương Nhã đi dạo hai tiếng đồng hồ, nhưng cô ấy chỉ mua một thứ duy nhất, còn tự trả tiền nữa.

Điều này đã lật ngược ấn tượng ban đầu của cô về Lạc Phương Nhã.

Tống Di Vân là người rất có năng lực trong tổ thư ký của Tô Hiên Minh, có thể nói cô là người rất được anh tin tưởng.

Hôm nay cô nhận được mệnh lệnh đặc biệt của tổng giám đốc, bảo cô đi dạo cùng một cô gái.

Tổng giám đốc còn căn dặn, mặc kệ cô gái này bảo cô làm gì, cô cũng phải nghe theo, chỉ cần là thứ cô ấy muốn, cô nhất định phải thay tổng giám đốc trả tiền cho cô ấy.

Điều này càng làm Tống Di Vân không vui, trong mắt cô, tổng giám đốc là người hoàn hảo nhất trên đời này, cô gái nào đáng để tổng giám đốc các cô tốn công như thế chứ? Nên khi nãy mặc dù cô nói chuyện lễ phép với Lạc Phương Nhã, nhưng không thật lòng mấy.

Thậm chí lúc đi dạo trên phố đi bộ cùng Lạc Phương Nhã, trong lòng cô còn hơi khinh thường, cho rằng cô ấy là người phụ nữ ham vật chất.

Nhưng giờ Tống Di Vân lại thấy hơi xấu hổ với suy nghĩ của mình.

“Cô Lạc, cô không muốn xem mấy thứ khác ư? Ví dụ như quần áo, túi xách, giày dép gì đó.” Tống Di Vân nở nụ cười dịu dàng với Lạc Phương Nhã, rồi khẽ hỏi.

“Không cần đâu, cảm ơn cô.” Lạc Phương Nhã lắc đầu đáp.

Tống Di Vân im lặng mấy giây rồi hỏi: “Giờ đã đến giờ cơm trưa rồi, cô có đói không?”

Lạc Phương Nhã không trả lời câu hỏi của Tống Di Vân, mà hỏi: “Tô Hiên Minh vẫn đang bận à?”

Tống Di Vân gật đầu ngay: “Có lẽ tổng giám đốc Tô vẫn đang họp.”

“Anh ấy thật sự bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.” Lạc Phương Nhã bĩu môi oán trách.

Tống Di Vân mỉm cười dịu dàng, rồi giải thích thay cho tổng giám đốc nhà mình: “Tổng giám đốc Tô bận rộn công việc, không có thời gian đi dạo cùng cô Lạc, mong cô Lạc đừng trách anh ấy.”

“Là bạn anh ấy, tất nhiên tôi sẽ không trách anh ấy rồi.” Lạc Phương Nhã cười đáp.

Tống Di Vân đã đi theo tổng giám đốc Tô nhiều năm, nhưng chưa từng thấy anh bận tâm đối xử với người khác như thế.

Điều này đã chứng tỏ chuyện gì? Tất nhiên cô Lạc này là bạn gái tổng giám đốc Tô rồi!

Nên khi nghe Lạc Phương Nhã nói câu này, cô như nghe thấy một câu chuyện cực kỳ buồn cười, cô mím môi cười rồi nhìn vào mắt cô ấy nói: “Bạn ư? Cô Lạc đang nói đùa à?”

“Tôi nói đùa ư?” Lạc Phương Nhã cảm thấy câu nói này của Tống Di Vân rất khó hiểu.

Tống Di Vân gật đầu: “Đúng vậy.”

“Tôi không nói đùa!” Lạc Phương Nhã chớp mắt vô tội nhìn Tống Di Vân, rồi cười nói: “Tôi thật sự là bạn thân của Tô Hiên Minh đó.”

Thật ra hàm ý trong câu nói lúc nãy của Tống Di Vân là, nói cho Lạc Phương Nhã biết, tôi đã biết cô là bạn gái Tô Hiên Minh rồi, nhưng không ngờ cô ấy lại nghiêm túc giải thích với cô rằng, mối quan hệ giữa cô ấy và Tô Hiên Minh chỉ là hai người ‘bạn thân’.

Nếu là người phụ nữ khác, Tống Di Vân có khi sẽ vẫn cảm thấy người phụ nữ này đang làm bộ làm tịch, nhưng qua hai tiếng tiếp xúc với Lạc Phương Nhã, cô biết cô ấy đang thật sự nghiêm túc giải thích với cô.

Chẳng lẽ cô Lạc đang che giấu mối quan hệ của họ thay cho tổng giám đốc Tô ư?

Nếu đổi thành người phụ nữ khác, có lẽ đã vội vàng tuyên bố với mọi người về mối quan hệ giữa mình và tổng giám đốc Tô rồi! Dù gì thân phận của anh cũng khác người thường.

Ấn tượng tốt của Tống Di Vân với Lạc Phương Nhã lại tăng thêm một chút.

Lạc Phương Nhã không hề biết rằng, mình đã bị Tống Di Vân hiểu lầm, hơn nữa còn là một hiểu lầm rất tốt đẹp.

Thấy Tống Di Vân không nói gì, cô còn tưởng cô ấy không tin cô, nên nói tiếp: “Cô Tống à, tôi thật sự là bạn thân Tô Hiên Minh mà, tôi còn quen hai người bạn khác là Lục Dũng và Thẩm Lỗi của anh ấy nữa.”

Ngay cả cậu Lục và cậu Thẩm, cô Lục Phương Nhã cũng quen luôn…

Tống Di Vân rùng mình, cũng may cô không làm chuyện gì quá đáng, nếu không cô thật sự không thể sống nổi với tổng giám đốc Tô rồi.

“Cô Lạc, chúng ta đi ăn nhé? Cô muốn ăn gì? Món Trung hay món Tây? Hay là món khác?”

Lạc Phương Nhã chỉ vào một bảng hiệu KFC ở cách đó không xa nói: “Ăn KFC được không?”

KFC? Khóe miệng Tống Di Vân giật giật rồi đáp lại một chữ: “Được.”

Lạc Phương Nhã gật đầu, định chuẩn bị cùng Tống Di Vân đi qua bên KFC kia, thì điện thoại trong túi cô đổ chuông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.