Vào mùa xuân năm đó, Vũ Nhi 12 tuổi và Thiên Ân 13 tuổi.
Trong một lần tình cờ ở khách sạn Thiên Gia, Vũ Nhi tung tăng chạy xung quanh chơi thì không may vấp phải chân Thiên Ân khi cậu đang ngồi thắc dây đan lại với nhau. Thấy vậy cậu vội đỡ Vũ Nhi đứng dậy rồi lại ngồi xuống ghế tiếp tục sự nghiệp đan dây của mình.
Không một lời hỏi han, nét mặt lạnh lùng chỉ tập trung vào đan dây. Vũ Nhi cảm thấy lạ nên ngồi xuống bên cạnh cậu nhìn từng cử chỉ uyển chuyển những ngón tay của Thiên Ân.
- Đó là gì vậy?
Vũ Nhi thắc mắc hỏi.
- Vòng tay đan!
Thiên Ân đáp lại một cách ngắn gọn rồi nghiêng đầu sang nhìn Vũ Nhi và nụ cười tươi trên môi cùng với ánh mắt của nhỏ làm cậu có chút gì đó ấn tượng ngay lần đầu gặp mặt.
- Em là Dương Vũ Nhi. Còn anh?
Vũ Nhi mỉm cười nói, đưa tay trước mặt Thiên Ân muốn được bắt tay làm quen, nhưng cậu lại cứ đơ ra nhìn nụ cười của nhỏ.
- Cậu chủ Thiên Ân ơi, cậu đâu rồi...
"Chết rồi... quản gia đến, mình phải chuồn thôi, nếu bị bắt về là ở trong phòng luôn, không được đi đâu chơi cả..." Thiên thầm nói khi thấy quản gia Lim ở đằng kia tìm cậu, cậu vội đứng dậy chạy đi nhưng chợt khựng lại, quay người chạy tới cột vòng đan màu trắng vào tay Vũ Nhi rồi nói:
- Tên anh là Thiên Ân.
...
Thời gian sau, ba Vũ Nhi nắm lấy tay cô bỏ chạy khi bị bọn xã hội đen thuộc Thiên Gia ráo riết truy đuổi dọc trên bờ biển nhưng không may bị băt lại đưa về dinh thự của Thiên Gia.
Ông quỳ xuống cầu xin trước mặt ông Tư Thông:
- Xin hãy tha cho chúng tôi!
Vũ Nhi không biết làm gì, hai tay run run nắm chặt lấy tay ba mình, nét mặt vô cùng sợ hãi, không dám ngước mặt nhìn thẳng vào mặt ông ta.
Gia đình Vũ Nhi đang sở hữu mảnh đất lớn gần bờ biển cũng gần nơi xây sòng bài casino, vì gia đình cô không chịu nhường đất cộng thêm nợ ông ta một số tiền lớn chưa trả nên ông ta mới cho đàn em tới bắt. Hầu như trên khu vực sinh sống này đều do băng đảng xã hội đen Thiên Gia của ông ta bảo kê.
- Xin ông đừng bắt ép chúng tôi, nếu ông lấy mảnh đất đó thì làm sao tôi có chỗ làm mà trả nợ cho ông đây?
- Thì cùng lắm hai cha con ông chết thôi!
Ông ta đáp lại một cách phũ phàng, tay cầm điếu thuốc xì gà hút phì phèo.
- Ba ơi, họ nói giết mình kìa, làm sao đây, con sợ lắm ba à...
Trong khi ông Tư Thông ngồi giải quyết hai cha con họ, Thiên Ân ngồi bên cạnh chẳng quan tâm làm gì chỉ cầm lấy hai sợi dây len đan chơi, anh khẽ vụt ra tiếng thở dài nhàm chán chẳng biết tới đây làm gì nữa. Anh thôi không đan nữa, cất hai sợi dây vào túi định đứng dậy đi thì anh vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay màu trắng đeo trên cổ tay của người con gái đó rất quen làm anh nhớ lại cách đây 10 năm trước, anh chợt thốt lên: "Vũ Nhi???"
- Làm ơn, xin ông hãy tha cho hai cha con tôi đi, tôi hứa sẽ làm kiếm đủ số tiền trả cho ông mà... Bao nhiêu tài sản, nhà của của tôi kể cả công ty ông lấy hết rồi còn gì, tôi chỉ còn mảnh đất đó thôi...
- Còn chần chừ gì mà không xử ông ta đi!
Ông ta ra lệnh cho hai tên tay chân của mình chỉa sủng lên nòng chuẩn bị bắn.
- Ba ơi...
Vũ Nhi lắm lét hoảng sợ khi hẩu súng chĩa vào đầu mình, mặt cắt không còn giọt máu.
- Khoan đã? Ba à, đừng giết hai người họ. Con muốn lấy cô gái đó!
Thiên Ân lên tiếng nói, với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc khiến ba anh và hai cha con Vũ Nhi bất ngờ khi nghe anh nói vậy.
Ba anh cảm thấy khó hiểu nhìn anh nói:
- Con có bị sao không vậy?
- Chẳng phải ba muốn có cháu bồng sao? Với lại giờ ba để hai cha con họ chết thì số tiền họ nợ ba cũng mất thôi rồi ai chịu lỗ vốn đây? Con lấy cô gái này coi như làm món đồ để ba cô ta có tiền chuộc cô ta ra. Ba à, băng đảng của chúng ta làm ăn cũng phải có uy tín chứ? Cứ giết chết người ta ba không sợ có ngày vô ngục đá ngồi à?
Thiên Ân nói giọng đều đều, với vẻ mặt thản nhiên chẳng mấy khi anh lại nói nhiều lời để thuyết phục ba mình như vậy. Bình thường anh mặc kệ ba mình giải quyết những con nợ đó ra sao nhưng hôm nay thì khác, đối với người con đó là điều đặc biệt.
Nghe Thiên Ân nói vậy, ông cảm thấy có chút kì lạ nhưng thôi, ông lên tiếng:
- Sao hôm nay con nói nhiều thế, mấy hồi một câu cũng chẳng thèm mở miệng... Được rồi, nể tình con trai tôi, tôi sẽ tha cho hai cha con các người, tôi không biết ông làm gì để có số tiền trả nợ, giờ thì ông đi đi còn con gái ông ở lại làm con dâu của tôi, vợ của thằng con trai, hầu hạ nó.
- Cám ơn ông, cám ơn cậu! Vũ Nhi à, con ở lại làm dâu họ đi, đợi ba kiếm được tiền sẽ chuộc con ra...
- Không, ba ơi, con không muốn đâu... Con sợ lắm, làm sao con sống nổi chứ?
Vũ Nhi vừa khóc vừa nói, ánh mắt đỏ chứa đựng những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, nắm chặt lấy tay của ba mình.
Ông đành ngậm ngùi kìm nén nước mắt mà hất tay Nhi ra bỏ đi một cách phũ phàng, cô chạy theo nhưng bị đám vệ sĩ giữ chặt lại, cô chỉ biết gào khóc đến khan cả họng:
- Ba... Ba...
...
Ngày sau đó, Vũ Nhi mặc trên người váy cưới mềm mại màu trắng vô cùng xinh đẹp bước vào lễ đường trong sự gượng ép đầy đau khổ, trái lại với Thiên Ân thì anh cảm thấy có điều đó khiến anh cảm thấy vui khi gặp lại Vũ Nhi – cô bé anh gặp cách đây 10 năm trước, và anh không thể ngờ mình có thể gặp lại cô trong tình cảnh này.
Đêm tân hôn, Vũ Nhi mặc áo sơ mi trắng mỏng tang để lộ đôi chân trắng nõn nà ngồi trên giường với dáng vẻ thất thần như người vô hồn, ánh mắt không chứa đựng cảm xúc gì, chỉ có một giọt nước mắt mặn chát vô thức chảy dọc bờ má.
Thiên Ân mở cửa bước vào phòng sau khi tiếp đãi khách, trên người có chút vương vấn mùi rượu nhưng anh không say. Anh đi lại gần Vũ Nhi đứng trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn cô chứa đựng cảm xúc gì đó khó tả, anh trầm giọng nói:
- Vũ Nhi, thật sự...
Anh chưa kịp nói hết câu thì dừng lại khi thấy hành động của Vũ Nhi, cô tháo từng hạt nút áo ra một cách thẩn thờ không cảm xúc gì.
- Dừng lại đi, tôi sẽ đợi đến khi em sẵn sàng chứ không phải gượng ép như vậy.
Thiên Ân nói giọng dứt khoát rồi quay người đi chỗ khác khi thấy thái độ lạnh nhạt của cô như vậy.
- Cha con các người thật là độc ác, bắt ép người quá đáng. Gia đình tôi đã làm gì các người, chính các người khiến gia đình tôi mới phá sản lâm vào cảnh nợ nần như vậy đấy. Bây giờ tôi đã thuộc về anh thì anh muốn làm gì thì làm đi, tôi chẳng còn muốn sống nữa.
Vũ Nhi gằn giọng nói đầy cay đắng với ánh mắt đầy nổi câm phẫn, hai tay siết chặt lại vào nhau.
Nghe Vũ Nhi nói vậy anh liền quay người nắm chặt lấy hai cánh tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói:
- Này, tôi làm như vậy là để cứu em đấy.
- Cứu tôi hay làm nô lệ cho các người?
Vũ Nhi đáp lại đày cứng rắn, trừng mắt nhìn anh. Lời nói của cô càng khiến anh cảm thấy có chút bực tức nhưng cố kìm nén mà nói:
- Thật sự em không nhớ ra tôi sao? Chúng ta đã từng gặp nhau ở khách sạn Thiên Gia cách đây 10 năm trước đấy.
- Anh là ai tôi không biết và tôi cũng chưa từng gặp anh. Hiện tại tôi chỉ biết anh là một kẻ xã hội đen có cha là cầm thú mà thôi. Các người đều thuộc loại những kẻ máu lạnh không có tính người, giết người vô tình như thứ trò chơi của các người vậy.
Anh không thể nhịn được nữa vì những lời nói xúc phạm của Vũ Nhi, anh đẩy mạnh cô xuống giường buông một câu lạnh lùng:
- Em nên cẩn thận lời nói của mình đi. Cứu em không biết ơn lại buông lời chửi mắng thì em thuộc loại người không đáng tồn tại trong xã hội này đâu.
- Vậy thì lúc đó anh đừng cứu tôi, thà để tôi chết đi còn hơn sống chúng những kẻ giết người mà vẫn tồn tại như các người.
- Thôi đi! Đừng nói nữa! Giờ em chỉ là một công cụ đồ chơi của tôi thôi, cho nên đã ở cùng với tôi thì biết điều vào, tôi có thể vứt bỏ em bất cứ lúc nào!
Dứt lời, Thiên Ân đi ra khỏi phòng. Lúc này Vẫn Nhi cảm thấy sợ hãi khi cố gồng mình trước mặt anh, giọt nước mắt lại trực trào khôn nguôi, giờ cô đang rất sợ.
"Ba à... Ba ở đâu? Mau đưa con về đi... Dương Tuấn, em sợ lắm... Ước gì anh có mặt ở đây..."