Nhật Phong tránh đi từng dải độc con rắn kia vừa phun ra, cậu từ trên cao đáp xuống, trượt trên mặt đất một khoảng xa, để lại một vết bụi kéo dài.
Đám rắn con từ trong thân thể rắn mẹ trào ra, dính đầy máu, bay loạn xạ trong
không khí. Như núi lửa phun trào, chất độc cùng rắn tung toé khắp nơi
Nhật Phong nhíu chặt mày cẩn thận tránh né từng con một, miệng không ngừng mắng
thầm
Đẻ gì đẻ lắm thế?
Cái đầu của nó lại một lần nữa lao đến, Nhật Phong lúc này đã thấm mệt, trên
tay lại kiềm chặt Nhân Nhi trên vai mình ngăn không bị rơi xuống, không tiện
tránh thoát. Một cú giáng này của con rắn thành công hất cậu vào thẳng đám cây
rậm rạp chưa bị san bằng kia.
Từng cây một ầm ầm ngã xuống, mặt đất chấn động, khói bụi mịt mù. Nhật Phong
dùng cánh tay đâm sâu vào đất để giảm lực đẩy lại, những đầu ngón tay cậu
đã gần như muốn bật máu.
Qua loa chùi đi vệt máu khô bên má mình, nhân lúc con rắn còn chưa kịp thực
hiện đợt tấn công tiếp theo đặt Nhân Nhi xuống gốc cây gần đó. Cậu đưa tay áp
vào trán cô, chất độc cùng thuộc tính ma lực vẫn còn đấu đá nhau, tạo nên cơn
sốt cao lúc nóng lúc lạnh. Đầu Nhân Nhi gục xuống, trông dáng vẻ đã bất tỉnh,
thế nhưng cặp chân mày nhíu chặt vào nhau, trán rịn mồ hôi, răng nghiến chặt
"Đến cả bất tỉnh cũng xấu"
Nhật Phong khẽ trề môi nhìn người trước mặt, không thương tình vứt chiếc áo
khoác đã bám đầy bụi và rách nát lên người cô. Nhanh chóng sửa lại các đốt ngón
tay đã bị trật của mình, đi đến chỗ con rắn
Hai chiếc vòng trên tay cậu như vật sống, chuyển động, những kí tự đâu lại, tạo
nên những sợi xích điên cuồng vòng quanh cơ thể Nhật Phong , phát ra những
luồng sáng chói mắt. Đôi chân cậu nhẹ lướt như bay, trên mặt đất nơi mũi chân
chạm đến, xuất hiện từng vết nứt mảnh nhỏ nhưng sâu hoắm, chạy dài bốn phía
Kích hoạt thể chất cơ bản - Cường Giáp
"Đến! Ta với ngươi quyết đấu một...trận"
Nhật Phong vặn vặn cánh tay, mặt hiên ngang hất lên khi vừa bước ra khỏi cánh
rừng, giọng nói đầy thách thức
Điều mà cậu không ngờ đó chính là cảnh tượng trước mặt
Vốn dĩ khi cậu vừa ra nghênh chiến, theo lẽ thường con rắn phải lao về phía cậu
tiếp tục tấn công. Tuy nhiên, một màn trước mắt thực sự khiến sự bình tĩnh
thường ngày trong cậu cũng biến mất, không khỏi đứng hình
Vì sao?
Một con hổ mắt đỏ đột nhiên xuất hiện, cắn xé cái xác gọi là rắn hồng ngọc -
thứ vừa đánh cậu va thẳng vào rừng đến thổ huyết
Những tưởng ngay sau khi con hổ kia chén sạch sẽ rắn mẹ, sẽ quay qua chuyển mục
tiêu sang cậu
Nhưng không
Cái mõm dài nhuốm máu của rắn mẹ vừa được con Hổ hút vào trong bụng, như một
quý ông lịch lãm ở Itali ăn Spaghetti. Nó còn chưa kịp chùi miệng, từ phía trên
cao một bóng đen đã bao trùm lấy cơ thể, hạ xuống ngay trên người Hổ mắt đỏ.
Một dòng máu phún ra ngay khi cái mỏ dài vừa hạ xuống, thân Đại Điểu nằm rạp
trên người hổ, nó nhai ngấu nghiến cái đầu trắng đầy lông kia một cách ngon
lành, gấp rút.
Nhưng có cố gắng cách mấy cũng vô dụng
Vì tử thù của nó cũng nhanh chóng xuất hiện, lao vào cắn xé, chén sạch nó không
còn một mảnh
Sumimasen, nani dafvck???
Đó là một yêu tinh, với chiếc sừng có hàng trăm cái miệng đang nhai ngấu
nghiến, dòng máu đỏ thẳm chảy xuống lan tràn trên gương mặt thẩm mỹ sai bệnh
viện, càng làm tăng thêm độ ghê rợn. Nó trợn to đôi mắt vô hồn của mình nhìn
sang phía cậu, cười
"Hi"
"Hi" - Nhật Phong cười, đáp lại
Ngay sau đó, cậu nắm cạp quần, quay đầu chạy như điên
Đây, chính là quy luật của tự nhiên
Kẻ yếu bị kẻ mạnh ăn, kẻ mạnh bị kẻ mạnh hơn cắn, kẻ mạnh hơn còn có kẻ mạnh
hơn nữa gϊếŧ chết, kẻ mạnh hơn nữa lại có kẻ mạnh như thánh thần ăn tươi.
Vòng tuần hoàn cứ thế lặp lại.
Ôi, chuỗi thức ăn cùng nhân sinh thế giới, thật thú vị làm sao
Chỉ vì tam quan trong phút chốc vì sinh vật ở rừng Vô Vọng mà sụp đổ, Nhật
Phong quên mất rằng vẫn còn một ai đó đang bất tỉnh dưới gốc cây trong rừng,
cách hướng cậu chạy đuổi bắt cùng yêu tinh càng lúc càng xa
Mà ở phía bên kia, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Nhân Nhi ngoài nghe thấy âm thanh
ầm ầm từ xa vọng tới càng lúc càng nhỏ, còn có tiếng nói xù xì cạnh bên tai.
Với chất giọng cao vút và khàn khàn, hơi khó nghe, nói thứ ngôn ngữ gì đó mà cô
không biết
"Mét mấy?"
"Một mét bốn lăm"
"Phù hợp. Đem đi"
"Ừ"
Cảm giác cơ thể có vài bàn tay nhỏ áp sát vào lưng nâng cô lên, cái áo khoác
trên người dần dần tuột xuống. Cả người cô lạnh như nhốt trong hầm băng Bắc
Cực , cô trong chút ý thức cuối cùng níu lại nắm chặt nó. Sau đó chính
thức chìm vào mê mang
---
Lục Nhất đang mải mê chăm chút lau chùi sạch sẽ đến từng đường gân, mặt lá của
thí nghiệm S818 được đặt trên bàn, cánh cửa phòng cậu phát ra tiếng động , hai
đấm một gõ ba đá một đấm mạnh. Cậu gấp rút sửa sang lại quần áo trên người
mình, đầy vui vẻ chạy đến mở cửa, vẫy tay lia lịa mời vào
Nguyệt Nghi câm lặng nhìn người con trai trước mắt, áo thun đỏ, quần cộc
coconut xanh tươi, cầm khăn không ngừng vẫy. Thật sự rất khó lòng mà không nghĩ
tới những bà má gọi khách ở lầu xanh
"Đang nghĩ gì thế? Mặt anh dính gì à?"
Cảm thấy Nguyệt Nghi cứ nhìn chằm chằm vào mình khiến cậu có chút lo lắng, lẽ
nào trong lúc bón cây vô tình làm đất dính lem nhem hết cả mặt rồi?
Nguyệt Nghi mỉm cười, lắc nhẹ đầu bước vào trong cùng với một hộp đựng cơm cho
hai người. Như một thói quen, cậu nhanh nhẹn chạy đi rửa sạch tay, kéo ra một cái
bàn xếp nhỏ dưới gầm giường, Lục Nhất cẩn thận xách theo hai miếng đệm nhỏ ra
sau phòng.
Là một trong những người được kì vọng nằm trong năm người ưu tú, mỗi một học
trưởng đều được đặc biệt sở hữu một phần đất trống rộng rãi đã được dọn sạch
sẽ, mặt bằng bằng phẳng. Về phần còn lại, nhà cửa, cách bày trí và tận dụng sẽ
do chính chủ tự thân vận động, những trang thiết bị cần thiết khác sẽ được học
viện cung cấp.
Phòng của Lục Nhất được cậu thiết kế theo phong cách truyền thống cổ điển kết
hợp với hiện đại, bếp và những nơi khác đều được bài trí thon gọn ngăn nắp. Với
những trang thiết bị tân tiếng hiện đại cùng một phòng thí nghiệm riêng rộng
lớn chiếm hơn hai phần ba diện tích căn phòng, mang lại cho người ta hơi thở
của thời đại mới.
Nhưng, khi bước ra khỏi cánh cửa sau, bạn sẽ giống như được mua một vé để trở
về thời xưa cũ.
Cảm nhận những giọt nước trong lành, xuyên qua ống tre, chạm vào mặt hồ xanh
trong vắt được một vòng những tảng đá bao quanh. Từng làn sóng theo gió gợn
lên, dập dìu nhè nhẹ, tiếng xào xạc thanh bình của lá cây, chim hót ríu rít,
vài con sẻ đã đậu dưới sân, mổ lên từng mảnh cỏ xanh ngắt để tìm mồi.
Chiếc chuông gió khẽ lay động, lúc cậu vừa ra, Nguyệt Nghi đã đứng đợi được khá
lâu. Cô đỡ lấy hai chiếc đệm nhỏ trên tay cậu, sau khi đã dựng bàn gỗ xếp
xong xuôi đâu vào đấy, cả hai người bắt đầu ngồi xuống cùng dùng cơm
"Mát thật nhỉ"
"Ừm"
Hương thơm của từng món ăn sau khi nắp hộp được mở ra, kết lấy nhau tạo thành
khói mà tản đi khắp nơi trong không khí, những sợi bún nhỏ dài chìm trong sắc
nước trong vắt. Với những miếng cà chua đỏ mọng cẩn thận xếp thành vòng xung
quanh, tiếp nối nó là giá cùng củ chuối xếp thành hàng ngang, chừa ra một
khoảng trống lớn cho đồ ăn. Hai miếng chả lụa được ghép vào nhau đặt trên mặt
trống đó, kế tiếp là bốn miếng tàu hủ vuông vức vàng tươi cố định bên cạnh, bốn
miếng huyết được đặt phía trên, làm cho những miếng thịt luộc kèm theo chút mở
được nó nâng lên khỏi mặt nước.
Lục Nhất cười tươi, mặt vui vẻ hỏi Nguyệt Nghi, nếu cậu có đuôi, không chừng nó
đã vẫy đến nỗi có thể tạo thành cơn lốc nhỏ
"Hôm nay ăn bún riêu à?"
Nguyệt Nghi không tự chủ được vươn tay xoa xoa lấy ổ đầu rối của cậu, dường như
đã mấy ngày liền nhốt mình trong phòng thí nghiệm, đến đầu cũng sắp biến thành
sáp luôn rồi. Cô lại nâng mặt cậu lên ngắm một chút, quầng thâm đã xuất hiện,
mắt cũng có phần đỏ hơn, da dẻ tái nhợt cùng hai bên gò má bắt đầu nhô ra, môi
cũng trắng đi.
Nguyệt Nghi có chút bực bội cốc mạnh đầu cậu một cái rõ lớn, cô lại lấy ra từ
trong hộp cơm một dĩa đầy ắp tôm lăn bột chiên cùng với rau cải xanh đẩy đến
trước mặt Lục Nhất. Nhìn thấy thế, cậu cười gượng hai tiếng, trăn trối
"Anh ăn không nổi đâu"
"Đây là mệnh lệnh"
"Ăn xong anh thành heo mất"
"Không sao, không ai dám mổ anh lấy thịt đâu"
Lục Nhất cam chịu, gục mặt xuống ăn
Cái mùi của gia vị, cùng vị chua tự nhiên của cà, thấm đẫm đầu lưỡi, khiến anh
đột nhiên đói cồn cào, giống như vừa nhận ra mình ba ngày liền rồi chưa ăn được
gì tử tế
Mà hình như đúng là thế thật
"À đúng rồi, ba hôm trước em đi săn với thầy Kiệt, Tử Tuyền cùng hội
trưởng Phương và Duy. Có thu được vài túi hạt giống mới dạng mộc kết tinh, em
để trên bàn làm việc của anh "
"Anh sẽ trồng chúng rồi tặng em"
Lục Nhất cười, cậu đã ăn xong sạch sẽ phần đồ ăn của mình, đang nhâm nhi chỗ trái
cây tráng miệng, cậu như sực nhớ điều gì, hỏi
"Chuyến đi săn này khá lâu đấy, gặp trục trặc gì hay sao?"
"Ừm... Chẳng biết sao năm nay có số lượng lớn thú bên ngoài tập hợp ở rừng
Vô Vọng dưới chân núi, chúng cùng một lúc đổ xô tới, cắn xé tấn công nhau, có
cả yêu tinh"
"Yêu tinh? Chẳng phải chỗ trú của nó là ở cạnh Đồi Gió Hét cách đây ngàn
cây số sao?"
"Chả biết, giờ đang mùa động dục mà"
Sau chấn động mở ra một trang lịch sử mới của loài người mấy nghìn năm trước,
con người đột phá sở hữu được thứ năng lực siêu nhiên, bên cạnh đó, loài động
thực vật cũng bắt đầu quá trình tiến hoá của mình. Quá trình giữ cân bằng lại
hệ thống chuỗi thức ăn của thế giới được rất nhiều người biên soạn phát tán
khắp nơi, rất khó tin được và nắm bắt độ chính xác ở nó, chỉ biết sau đó cuối
cùng, con người vẫn thành công giữ vững ngôi vị của mình.
Cứ đến những mùa động dục, một số ít bộ phận động vật sẽ xâu xé đồng loại để
bản thân được sống sót, tiếp tục nhân giống thế hệ sau, thường chỉ là những
loài cùng bầy với nhau, đây đã trở thành điều hiển nhiên từ lâu. Nhưng năm nay
lại đặc biệt lạ, không phải chưa hề có việc thú khác loài cắn gϊếŧ nhau, nhưng
chỉ là số ít tẻo teo không đếm đến đầu ngón tay, mà hiện nay, hầu như trong một
đêm tất cả những con thú trong vòng khắp nơi trên vương quốc đều đi đến rừng Vô
Vọng tìm chết
Thật sự khiến người ta không khỏi cảm thấy cái cảm giác không lành, lo sợ một
điều gì đó trong tương lai sẽ xảy đến, nhưng một mực vẫn không thể biết nó là gì
"Khoan đã, anh hôm qua vừa nghe nói Nhật Phong cùng Nhân Nhi rời khỏi đây
để đi đến Đồi Gió Hét, theo lộ trình bình thường họ bắt buộc phải băng qua rừng
Vô Vọng"
"Tuy rằng đã đi tìm hiểu suốt bốn ngày, nhưng tình hình trong đó thật sự
rất loạn, sơ ý một chút liền có thể mất mạng. Cho nên năm người bọn em đã tìm
ra giải pháp tạm thời, dùng năng lực của hội trưởng Phương và Duy cùng nhau tạo
ra nhiều cái bẫy cảm ứng cùng lưới điện để ngăn chúng xông vào bên trong. Tụi
em chỉ mới hoàn tất sáng nay, anh nói hai người họ rời đi vào hôm qua, hôm qua
cũng là ngày cả bọn bàn bạc đối sách trong tháp cao của học viện, có lẽ vì thế
mà không biết"
"Em nói, hai người họ sẽ gặp chuyện gì không?"
"Khả năng rất cao. Giờ anh..."
Nguyệt Nghi đang nói bỗng nhiên im bặt , trầm mặt nhìn về phía bên núi. Lục
Nhất cũng đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, cả hai người nhanh chóng đứng
lên, gấp rút tiến về phía cổng học viện
Khi cả hai người đến đó cũng đã là vài phút sau, có lẽ như tất cả các học viên
của học viện đều tập trung tại đây, đông nghịt những người là người, trừ đầu
ra, chả thấy được phía trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mất một lúc khá lâu để
chen vào đám đông, còn chưa kịp xác định được phương hướng trước sau, xung
quanh thân người họ được bao bọc bởi một bàn tay vô hình, nó nâng hai người
lên, nhanh chóng kéo về phía cổng.
"Cảm ơn hội trưởng Phương"
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chân chỉ vừa chạm đất chưa đầy một giây, hai người lại lần nữa ngẩn người trước
cảnh tượng trước mắt
Phía trước màng bảo vệ là những con thú cao to đang thèm khát bao quanh lấy học
viện, điên cuồng đập phá hòng muốn lao vào trong chén sạch sẽ những miếng mồi
tươi ngon, những sóng chấn lưu động hỗn loạn theo từng đợt tấn công của chúng
lên mặt khiên trong suốt. Cứ tiếp tục thế này, cho dù có mạnh đến mấy nó cũng
sẽ yếu dần rồi vỡ vụn mất, một khi pháp vệ bị hạ, phải cần một quãng thời gian
dài để thiết lập lại lần nữa
"Hội trưởng Phương, cái này..."
"Là mối lo ngại nhất, chuột chũi"
Hội trưởng Phương toan mở miệng trả lời, từ phía sau không biết tự lúc nào đã
xuất hiện một người đàn ông mặc blue trắng, lên tiếng.
"Thầy Kiệt!"
Cả ba người cùng cúi đầu chào, thầy xua tay ý tỏ ra điều này là không cần
thiết, tiếp tục giải thích
"Tuy rằng sáng nay đã hoàn tất công việc tạo ra một lưới điện thế cao áp
cùng vài bẫy ngầm để tạm thời ngăn một số thú từ trong hỗn chiến ở rừng Vô Vọng
tràn vào đây. Nhưng chỉ một số, chúng ta đã quên mất chuột chũi, với khả năng
có thể đào sâu hơn hơn 2000m cùng chiếc mũi cảm ứng được nguy hiểm thì đặt bẫy
nó là điều bất khả thi, mà theo những cái hố nó đào để tiến vào bên trong này
sẽ có những con tư duy tiến bộ khác vào theo"
"Vậy chẳng phải nó có thể đào xuyên qua khiên bảo vệ đựoc dựng tại phần
đất này mà xông vào tấn công sao?"
"Đúng thế, nhưng vì phía dưới đất ngầm học viện chúng ta bao bọc bởi kim
loại cùng dịch xạ, mùi hương nó ghét nhất."
"Grrrrrràoooooo"
Những con thú khổng lồ trước mặt gào lên đầy giận dữ, theo đó lực công phá của
chúng ngày một mạnh hơn, có vài con tròng mắt đã hoá đen, điên cuồng cào xé
"Cho nên mới nói, trước khi để chúng giành thế chủ động tự ý xông vào đây,
tại sao chúng ta lại không tấn công chúng trước?"
Thầy Kiệt nhếch khoé môi, không thể không nhìn thấy được sát ý trên nụ cười đó,
cả ba người trầm mặc, gần như đã đoán ra được một phần bản chất của vấn đề. Về
việc những thú ăn thịt tràn về rừng Vô Vọng chặn đi con đường lưu thông liên
lạc với bên ngoài của họ, cả về việc một phần trong số chúng đã đang tập kích ở
đây, và sẽ có thêm nhiều con nữa, số lượng chính là không xác định. Đây, rõ
ràng không phải do tư duy của chúng đã tiến bộ hoàn toàn đối với tất cả các
loài, mà là có kẻ đã nhúng tay vào
Chính phủ? Các gia tộc ? Dù thế nào đi chăng nữa, người làm ra chuyện này chính
là phe địch, muốn gϊếŧ, hoặc cầm tù chúng ta. Cho đến khi lương thực khô cạn,
chết dần chết mòn
"Tử Tuyền!"
"Vâng"
Đáp lại lời của thầy Kiệt, Tử Tuyền đứng tại khoảng trống giữa các học viên
đang xì xầm bàn tán, háo hức cùng lo sợ và đám người bọn họ. Quanh thân cậu toả
ra một ánh sáng nhàn nhạt màu tím, chúng nhanh chóng đậm dần, hoá lại thành
khói, bao trùm lấy những thứ xung quanh học viện bán kính ngàn mét
Kẻ nắm giữ thời gian: [Ngưng Đọng]
Không còn tiếng rú lên giận dữ đầy chói tai của những con thú ngoài kia, không
còn tiếng sóng âm dao động trong không khí, không còn tiếng xì xào bàn tán nữa,
chỉ còn lại tiếng hít thở rất khẽ
Những học viên gần như là ngưng thở, kinh hoàng phát hiện ra mọi thứ xung quanh
như bị đóng băng, chẳng hề cử động lấy một li. Họ biết sức mạnh của học trưởng
Tử Tuyền, nhưng lại không ngờ uy lực của cậu lại mạnh đến thế
"Tất cả học viên, CHÚ Ý!"
Tiếng thầy Kiệt vang lên, tất cả ánh mắt của những con người trẻ tuổi mang
trong mình sự hoang mang cùng một chút lo sợ nhìn về phía thầy, chăm chú
"Hôm nay chính là ngày đầu tiên tất cả các em sẽ thực hành ngoài thực
tiễn, tận dụng những thứ các em đã học để giúp bản thân sống sót. Hãy xem đây
là một trò chơi, có thể tổ hợp với nhau, đội nào giành được nhiều đầu nhất sẽ
chiến thắng. Tuyệt đối phải chiến đấu hết mình và không được gian lận, hãy tỏ
ra mình là người có ích cho học viện!"
A, hoá ra đây chỉ là một buổi tập luyện thực tiễn
Những học viên bé nhỏ như vứt được tảng đá lớn vẫn treo lơ lửng trong lòng mình
đi, trút ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm, chúng bắt đầu háo hức và sôi nổi đi
tìm kiếm đồng bọn. Rất nhanh, đã chia được tám tổ đội, mỗi tổ đội 10 người với
những thuộc tính khác nhau
Ánh mắt thầy Kiệt mang theo tia tán thưởng, khi nhìn thấy các học viên
của mình đã chuẩn bị sẵn sàng, ông giơ tay ra hiệu cho Tử Tuyền
"Được rồi, tất cả học viên chuẩn bị"
Bước chân của mọi người mạnh mẽ lùi về sau, thân hướng về phía trước, như những
tên lửa hình nhân có thể phóng đi với sức công phá huỷ diệt của nó bất cứ lúc
nào. Màu tím xung quanh lấy một tốc độ mà mắt thường nhìn thấy được nhạt dần,
cho đến khi vầng ánh sáng tím duy nhất còn sót lại biến mất triệt để, cũng là
lúc tiếng còi khai chiến vang lên
"BẮT ĐẦU!!!"
Tiếng lao đi vù vù như xé gió vang lên, như những cơn lốc mạnh mẽ đầy nhiệt
huyết, bức màng bảo vệ vừa được thu hồi, tất cả học viên nhanh chóng tiến về
phía đám quái thú, mang theo sát khí ngùn ngụt mà chém gϊếŧ
Tiếng hô hào chỉ huy cùng ứng đáp vang lên, kèm theo đó là những vệt sáng ma
lực, hoà quyện cùng màu máu đỏ thẳm, toả mùi tanh nồng, nóng hổi trào ra sau
tiếng rú lên đầy thảm thiết cùng phẫn nộ. Từng đợt từng đợt tấn công liên tục
giáng xuống, rung chuyển cả thiên địa, chẳng mấy chốc phía trước cổng học viện
đầy ắp những nước cây động vật cùng kim loại trộn lẫn vào nhau, luân phiên di
chuyển, không phân rõ hình dạng.
"Hoả tốc, lên"
"Xạ Thuỷ [Biến Tan]"
"Tiểu mộc, cánh trái!"
"Sạch chút đi"
"Trước sau gì cũng tắm mà, gϊếŧ đại đi"
"Mấy đội các người cứ trở về tắm nước thường đi, đội tụi này sẽ tắm trong
dòng suối vinh quang cùng phần thưởng"
"Khinh người quá rồi đấy"
Phía bên này, ngọn lửa như quỷ dữ bao trọn lấy thân thể con quái thú kia, thiêu
đốt tận xương tuỷ, đến nỗi chúng chẳng thể kêu lên lấy một tiếng.
Bên kia, dòng nước như vòi rồng cuốn dũng mãnh tiến đến, cuốn chặt lấy cái xác
to tướng của chuột chũi, nó giãy gịua quơ quào trên không trung, thất khiếu đổ
huyết, từ tròng mắt chảy ra hai dòng máu đỏ, cả thân người bị vòi rồng nuốt
lấy, nghiền nát ra thành từng mảnh.
Những đám quái thú còn lại chứng kiến thảm trạng của đồng loại, phẫn nộ có,
điên cuồng lao tới cũng có, phần lớn còn lại sợ hãi muốn bỏ chạy. Chân trước
còn chưa cùng chân sau lùi lại chạy đi, hai bên tả hữu xuất hiện hằng hà sa số
thân cây to lớn bện chặt vào nhau, cùng với những hợp kim bên kia lấp lánh ánh
kim theo từng chuyển động, vây chặt đám quái thú kia. Chúng vẫn còn đang bất
ngờ vì sự bao vây đột ngột này, phía trên cao đã nhanh chóng xuất hiện vài bóng
người lao thẳng xuống người chúng, ngọn cây sắc bén ghim chúng bất động trên
mặt đất, những vòng hợp kim uốn ắn linh họat trên mặt đất, bén ngọt mà cắt đi
đầu của đám quái thú.
Giữa lớp sương mù màu máu đỏ, từng dòng điện kêu lên lách tách trên những cái
xác khổng lồ cháy rụi trên mặt đất đầy tro bụi, gió lốc như có sự sống, nâng
lấy xác những con thú kia lên, hất mạnh về hướng rừng Vô Vọng
Những cái bóng vùn vụt bay, thoắt ẩn thoắt hiện, lũ chuột chũi không có khả
năng chiến đấu cao liền rất nhanh ở thế hạ phong, trận chiến cũng theo đó thấy
rõ được ai thắng ai bại. Tuy nhiên, có thể thắng hôm nay, chưa chắc đã an toàn
ngày mai, vẫn nên nói cho học viên một phần sự thật để họ chuẩn bị
Rằng chiến tranh sẽ đến
"Mất kết nối"
"... Mất kết nối..."
Âm thanh rò rỉ trên thiết bị liên lạc liên tục vang lên khiến Lục Nhất chau mày
lo lắng, cậu trực tiếp chuyển đổi sang liên lạc khẩn
Một lúc lâu sau, khi mà cậu muốn tắt máy trong tuyệt vọng, một âm thanh nhiễu
song vang lớn, đường dây bên kia rốt cuộc hồi đáp
"L....N...ất?"
"Lục Nhất?"
Trên màn hình vốn nãy giờ vẫn đang chạy những dải dài trắng đen cuối cùng cũng
thấy được chút hình ảnh, tuy khá mờ như người cận bốn độ bỏ kính ra nhìn về
phía bảng chữ cái hàng cuối cùng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được tình cảnh của
đối phương hiện tại
"Đang ở đâu thế? Sao tôi kết nối mãi nhưng không được?"
"Động, thiết bị liên lạc thường rớt mất rồi, giờ chỉ còn thiết bị đặc biệt
gắn trên cổ "
"Tôi nghe nói cậu cùng Nhân Nhi đi Đồi Gió Hét, không sao chứ.... Khoan,
chờ đã! Hang động? Lộ trình cả hai người đi đến có nhà dân lẫn nhà trọ, tại sao
không vào đó? Hay cậu thích dắt con gái người ta vào nơi gần gũi với môi trường
thiên nhiên để có cảm giác mạnh? Ây dà, Phong a, không ngờ nha"
"...cậu sống lâu quá rồi phải không?"
"Khụ...xin lỗi , thói quen. Thế hai người có gặp chuyện gì không?"
"Nhân Nhi...ờ, lạc mất rồi, còn tôi thì bị yêu tinh bắt"
"Chậc, gay rồi gay rồi, Nhân Nhi không có thiết bị liên lạc... Mà cậu bị
yêu tinh bắt đi lại còn sống sót???"
"Nó là con cái"
"Nó là con cái thì liên quan cái đ....à à.... À, hí hí hí, cung hỉ cung
hỉ, nhớ gửi tụi này bao lì xì đỏ nha"
Khoé miệng Nhật Phong co rút đến gần như tê liệt, cậu mỉm cười hiền từ, nhìn
người mặt hí hửng cười ở màn ảnh bên kia
"Thí nghiệm S818 sao rồi?"
"Rất tốt! Sau gần nửa năm trời tôi chà tôi tưới cuối cùng hôm nay đã nhú
mầm, cao được hai xen ti mét rồi đấy. Cưng lắm cơ"
"Ừ, để tôi về bứt nó"
"..."