Cũng may chúng tôi hoán đổi lại trước khi trận bóng rổ diễn ra.
Vào ngày thi đấu, tôi ngồi cổ vũ cho Cố Nhiên ở hàng ghế VIP.
Tuy nhiên cô bạn cùng phòng nhiều chuyện của tôi lại chụp hình tôi và Cố Nhiên.
Cô ấy phấn khích đến mức nói năng lộn xộn: "Kích động quá trời ơi! Ninh Ninh, cậu định bao giờ mới viết truyện về cậu và Cố Nhiên?"
Tôi đột nhiên quay đầu lại: "Cậu đang nói chuyện đáng sợ gì vậy?"
"Chẳng phải cậu đã hứa sẽ viết một bộ truyện mới sao?"
"Khụ khụ khụ, nhưng mình chưa nói là viết về Cố Nhiên và mình mà!"
Hơn nữa, đó là thứ có thể cho các cậu xem sao?
Chỉ có tôi và Cố Nhiên mới được trùm trong chăn trộm xem thôi!
Tiểu Na bĩu môi: "Vậy cậu viết tôi với Tống Niên đi."
Hả? Não tôi không load được kịp thời.
Cô ấy có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tống Niên đang tập trung trên sân, như thể cảm nhận được ánh mắt cô ấy, cậu ta quay đầu lại nhìn lên khái đài, hếch cằm cười với Tiểu Na, vẻ mặt như đang nói khen tôi đi.
Đôi mắt tôi đảo qua đảo lại giữa hai người họ, thật sự không nghĩ ra:
"Hai người yêu nhau lúc nào vậy?"
Cô ấy hứ một tiếng: "Không nói cho cậu."
Tôi: "..."
Trận đấu bóng rổ kết thúc với cú ném ba điểm đẹp đẽ của Cố Nhiên, trường chúng tôi thắng đậm.
Toàn trường hò reo, tôi kích động chạy như bay đến chỗ Cố Nhiên, bám lấy anh như chú gấu koala.
Giọng điệu trêu chọc của Tống Niên vang lên: "Chậc chậc, may là hai người yêu nhau đó."
Cậu ta nhìn về phía Cố Nhiên, vẻ mặt chế nhạo: "Lúc ấy cậu nhìn tôi xịt máu mũi, suýt chút nữa tôi còn tưởng cậu có ý đồ với tôi!"
Tên chóa này, sao cứ phải nói mấy chuyện xấu hổ này ra thế?
Cố Nhiên đen mặt, nheo mắt lại nhìn tôi.
Tôi chột dạ nhìn đi chỗ khác, im miệng giả chết.
Anh cúi xuống, quỷ dị thì thầm bên tai tôi: "Không giải thích rõ ràng, đêm nay đừng ngủ."
Cứu mạng!
...
Buổi tối, Cố Nhiên cởi áo trên, để lộ cơ bụng tám múi săn chắc:
"Anh đẹp hay là Tống Niên đẹp?"
Tôi nhìn không chớp mắt: "Đương nhiên là anh đẹp!"
Anh hất móng heo của tôi ra, mặt vô cảm: "Vậy tại sao em không chảy máu mũi?"
Tôi: "..."
"Có lẽ là do cơ thể của anh nóng quá?" Tôi yếu ớt bào chữa.
Cố Nhiên cố nén cười, anh đè tôi xuống, giọng nói khàn khàn: "Vậy em giúp anh hạ hỏa đi?"
Tôi nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học: "Muốn hạ hỏa thì phải uống nhiều Bản Lam Căn*."
*Bản Lam Căn có tác dụng chính là thanh nhiệt, giải độc cơ thể, lương huyết, lợi yết hầu, mát máu, tiêu tụ, lợi họng, tiêu đờm, giảm ho, kháng sinh,…(Nguồn: nhathuocankhang)
Cố Nhiên: "..."
À, suýt chút nữa quên mất chuyện quan trọng.
Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt Cố Nhiên: "Em biết hết rồi, Chu Tuấn là do anh giải quyết đúng không?"
Anh sững người một lúc, ánh mắt mơ hồ, đứng dậy định chạy trốn.
Tôi ghì chặt cổ anh: "Khai mau, tại sao lại giúp em?"