Nhân viên bán hàng đớ người ra, không ngờ được rằng nhìn biểu hiện nãy giờ Diệp Hàn Lâm quan tâm cô thế, thậm chí mắt còn liếc nhìn ngực cô vài lần, thế mà lại không phải là bạn trai, “Cái này… thực sự rất xin lỗi anh chị”.
Diệp Hàn Lâm nở nụ cười lịch thiệp với nhân viên bán hàng, hất cằm nói “Không sao, phụ nữ xinh đẹp có phạm sai lầm cũng không sao, hơn nữa đó chỉ là sự hiểu lầm tốt đẹp”, Nhân viên bán hàng bị trêu cho đỏ mặt, còn không dám nhìn thẳng vào anh ta.
Buổi đấu giá rất nhanh sẽ bắt đầu.
Trước đây Tống Gia Tuệ cũng từng Tống phu nhân đi tới một số buổi đấu giá nhưng không cao cấp như thế này. Nghe nói những sản phẩm mang ra đấu giá ngày hôm nay ngay kể cả giá khởi điểm cũng cao như trên trời, cô bỗng nhiên cảm thấy những người có tiền đúng là biết chơi.
Diệp Hàn Lâm trước đây không phải rất hứng thú với những buổi bán đấu giá trang sức như thế này, cho dù anh ta luôn cười tươi từ đầu tới cuối nhưng Tống Gia Tuệ cũng không cảm thấy rằng hôm nay anh tâm trạng anh ta rất tốt.
Mãi cho tới khi, bộ sản phẩm đấu giá cuối cùng được ra mắt… Mới đầu cô cứ tưởng đó chỉ là một chiếc dây đeo cổ, nhưng chiếc hộp vừa mới được mở ra Tống Gia Tuệ mới phát hiện đó là một bộ trang sức hoàn chỉnh.
Ánh đèn trong hội trường bỗng nhiên tối mờ đi, một chiếc màn hình lớn trên sân khấu hiện lên để giới thiệu về bộ sản phẩm, vòng cổ là một sợ đá thủy tinh trong suốt, óng ánh, long lanh, lung linh sáng chói, mặt sợi dây chuyền thì là hình một giọt nước mắt saphire bóng tinh tế, quyến rũ.
Chiếc nhẫn cũng cùng màu sắc với sợi dây chuyền, vừa nhìn liền biết đó là một bộ. Nhưng tất cả những điều này không phải là thứ khiến mọi người phải ngạc nhiên, thu hút ánh nhìn của mọi người nhất phải kể đến đó là chiếc vương miện gắn kim cương và ngọc bích lấp lánh dưới ánh đèn.
Viên kim cương được chạm khắc hình bọt nước, bao quanh là đường nét của cánh hoa, khuếch đại thành những vòng tròn đối xứng nhau. Những giọt nước biển được chạm khắc từ đá ngọc bích xanh biếc, những gợn sóng lắn tăn nhỏ tí được tạo ra bởi 11 viên kim cương bao quanh.
Chiếc vương miện “Hải Dương” này, bên trên nó có tổng cộng 1001 viên kim cương sáng chói, tổng trọng lượng vượt qua 1 cara, nó có thể dần dần chuyển màu, giá khởi điểm lên tới 50 triệu đô, vừa được trưng bày ra dã khiển cả hội trường náo động.
Diệp Hàn Lâm là người đầu tiên giơ bảng, anh mua với giá tăng thêm 5 triệu. Buổi bán đấu giá có quy mô lớn hơn thế này cũng có rất ít người chịu bỏ ra tiền tỉ để mua một bộ trang sức, ở đây chỉ có vài người tranh với Diệp Hàn Lâm thứ đồ xa xỉ này, Tống Gia Tuệ nói nhỏ với anh ta “Tôi thấy anh cũng không có hứng thú nhiều với đồ trang sức, anh mua cái này… là để tặng tình nhân à?”
Lý Tranh Diễn khẽ cười, ánh mắt khi nhắc tới người đó liền trở nên ấm áp “Không phải tình nhân mà là bà xã!”
“Anh kết hôn rồi?” Tống Gia Tuệ tròn mắt ngạc nhiên, mới lần trước gặp mặt nghe anh ta nói chuyện không giống người đã có gia đình.
“Vẫn chưa, nhưng chắc là sẽ nhanh thôi”.
Cô tò mò “Không phải là anh bị bác Diệp hối thúc đấy chứ?”
Diệp Hàn Lâm lại cười lớn hơn nữa, nói nửa thật nửa đùa “Không phải tại chồng em kết hôn sớm như vậy thì bố anh cũng chẳng gấp đến như thế…”, anh ta tiếp tục giơ bảng, giá cuối cùng được chốt lại là 70 triệu đô.
Khi mà người dẫn chương trình chuẩn bị chính thức tuyên bố giá chốt thì bỗng nhiên trong một góc nhỏ của hội trường vang lên tiếng một người phụ nữ “80 triệu đô!”
Diệp Hàn Lâm nở nụ cười gượng gạo trên môi, nheo mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Tống Gia Tuệ cũng vô cùng ngạc nhiên quay ra nhìn. Khi nhìn thấy khuôn mặt ngạo mạn kiêu căng tự mãn của người đó, cô hơi ngạc nhiên “Là cô ấy sao?”
“Em biết cô ta?”
“Cũng không hẵn! Mấy hôm trước có nhìn thấy cô ấy đi cùng một người từng quen biết”, mới hôm trước cô nhìn thấy người khoác tay Dương Hoàng An trên phố là cô ấy, lúc trên thuyền thấy Dương Hoàng An cũng có cô ấy bên cạnh.
“Ồ! Hóa ra là viên ngọc nhà họ Phương!” Diệp Hàn Lâm từ xa nhìn cô ta cười lạnh lùng, rồi quay ra tiếp tục giơ tấm bảng trên tay một cách dứt khoát và kiên quyết, cô gái kia cũng không chịu yếu thế, hai người cứ như vậy tranh đi tranh lại bộ trang sức cho tới khi giá gần đạt trăm triệu.
Tống Gia Tuệ cảm thấy lo lắng cho Diệp Hàn Lâm “Cái giá này đắt lắm rồi!”
“Anh nhất định phải có được nó”, Ánh mắt Diệp Hàn Lâm tỏ rõ sự kiên định, Tống Gia Tuệ quay ra nhìn cô ấy thấy cô ấy chỉ mỉm cười mà không nói gì, không biết thực sự muốn mua hay chỉ là muốn đưa giá sản phẩm lên cao.
“120 triệu!”, cô gái đó đột nhiên lớn tiếng, ánh mắt chằm chằm nhìn Diệp Hàn Lâm.
Tống Gia Tuệ thấy Diệp Hàn Lâm đang định tiếp tục giơ bảng, cô ngăn lại khuyên “Thôi bỏ đi, nhỡ không có nhiều tiền thế mà trả thì sao!”
“Cũng đúng, thực sự anh không có nhiều tiền như vậy!”
Nói xong, Diệp Hàn Lâm nhếch môi hạ cánh tay xuống hẳn, có ý bỏ cuộc. Tiểu thư nhà họ Phương đó biết Diệp Hàn Lâm, thấy Tống Gia Tuệ ngồi cạnh cô ta cũng đơ người ra, người dẫn chương trình gõ ba tiếng, sau cùng tuyên bố bộ trang sức thuộc về cô gái đó.
Lúc tuyên bố, Phương tiểu thư xông đến lại gần hai người, thái độ hết sức khó chịu “Sao anh không giơ bảng? Hai người không phải là nhất định phải có được bộ trang sức à?” Sau đó nhìn sang cô “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Tự nhiên cũng bị lôi vào chuyện này, Tống Gia Tuệ không hiểu. Trước kia cô có quen biết vị tiểu thư này đâu!
Diệp Hàn Lâm ghé sát tai cô, nói “Cô ta là Phương Ánh Nguyệt gia thế thuộc hàng khủng, không đùa được đâu!”