- Tôi biết là chúng ta chỉ mới quen nhau có hơn một tháng nhưng...tôi thích em, Hàn Thiên Di.
Đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng sau khi nghe câu tỏ tình bất ngờ của hắn, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nó vừa ngượng vừa bối rối nên bất giác thốt ra một câu mà mình không chủ định nói:
- Thật ra tôi cũng rất thích anh.
1s...2s...3s
- Ối!
Nó kêu lên một tiếng và giơ tay lên bịt mồm, khuôn mặt bắt đầu đỏ dần lên.
"Chết tiệt! mình vừa nói cái gì thế này??? Aaaa...đúng là cái mồm hại cái thân mà"
Nó cúi mặt xuống không dám nhìn hắn, thầm nguyền rủa cái mồm của mình.
- Em không cần phải ngại và tốt nhất là đừng có làm gì khiến tôi ghen.
Hắn nói mà cứ như đe dọa còn nó thì đảo tròn hai mắt - Anh chẳng là gì của tôi cả, tại sao tôi phải nghe lời anh.
- Em...được thôi, vậy tôi sẽ biến em thành của tôi.
Hắn nhếch môi cười, nụ cười của ác quỷ và tiến đến sát chỗ nó đứng. Nó ngây ra nhìn hắn, đột nhiên không biết phải làm gì. "Tại sao cười đểu mà cũng quyến rũ đến thế chứ? Hắn muốn giết mình sao?".
Lại là cảm giác mềm mại và ấm áp quen thuộc, hai mắt nó mở to, trái tim thổn thức không yên, hắn lại hôn nó rồi.
Hắn dùng lưỡi lướt nhẹ trên môi nó và nhẹ nhàng tách hai bờ môi ra để tiến vào trong, nó để yên cho hắn làm vậy. Nó hoàn toàn ngây ngất trước nụ hôn của hắn và sau đó cũng đáp lại. Hai đầu lưỡi đùa nghịch rồi quện vào nhau, cảm giác thật ngọt ngào.
Đến khi nó sắp không thở được nữa hắn mới chịu bỏ nó ra, bá đạo tuyên bố:
- Nụ hôn này là dấu ấn chứng tỏ em đã thuộc về tôi, từ nay em hãy ngoan ngoãn làm người yêu tôi nhóc con ạ...à còn nữa em không thể cứ gọi anh xưng tôi với tôi được, phải gọi là anh xưng em.
- Tôi...anh...- nó hoàn toàn không thể cãi lại đại ma vương kia, mặt phụng phịu quay đi chỗ khác - Đây là bắt ép người ta thì đúng hơn. - nhưng thật ra trong lòng đang sướng đến phát điên.
Hôm nay là ngày nó bắt đầu đi học lại sau hơn một tuần nghỉ học. Vừa mới đặt được một chân vào tới cổng trường, nó đã bị đám đàn em bâu chặt lấy hỏi han rối rít. Sau vụ nó cứu Hạo Dân và mấy đứa đàn em nó đã trở nên nổi tiếng hơn không chỉ trong Black mà còn trong cả thế giới đêm.
Thật ra thì trước khi làm phó bang chủ thứ hai của Black nó chỉ được những đàn em thân cận và một vài băng nhóm khác biết mặt biết tên vì Bội Doanh không muốn nó gặp rắc rối. Bây giờ thì nó đã được mọi người biết đến nhờ việc cứu Hạo Dân thoát khỏi một băng nhóm nào đó rất lớn vì chỉ có băng nhóm lớn mới dám bắt người của Black. Tóm lại bây giờ Hàn Thiên Di là một cái tên khá hot trong thế giới đêm.
- Cô vẫn chưa chết à?
Một giọng nói đầy mỉa mai vang lên giữa một rừng các câu hỏi thăm. Đám đông lập tức im lặng, chủ động dẹp sang hai bên nhường đường cho chủ nhân của câu nói kia.
- Xem ra anh rất nhớ tôi nên khi tôi vừa tới trường anh đã chặn đường "hỏi thăm" tôi rồi.
- Hoàng Nguyên tôi đẹp trai ngời ngời thế này lại còn tốt bụng sao có thể nhớ một con nhỏ xấu xa đáng ghét như cô chứ.
- Anh có vẻ tự mãn nhỉ? - lông mày nó hơi dướn lên, môi nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng quen thuộc.
- Đấy không gọi là tự mãn mà là tự tin -hắn cao giọng đáp lại, mặt khinh khỉnh nhìn nó.
- Có mà yêu bản thân một cách thái quá thì đúng hơn chứ tôi thấy anh chỉ bằng cậu ta thôi. - nó vừa nói vừa chỉ về phía một cậu con trai da đen mắt hơi lồi đứng cách đó không xa.
Đám đông cũng đồng loạt quay ra nhìn cậu bạn đó rồi đồng loạt giơ tay lên bụm miệng cười. Hoàng Nguyên đứng bất động tại chỗ, giương mắt ếch nhìn cái người được đem ra so sánh với mình kia, miệng không thốt ra được lời nào. Lúc này nó đã tiến sát lại gần Nguyên, nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe: