- Cậu không sao chứ? - Hoàng Nguyên là người chạy đến đầu tiên lo lắng hỏi.
Khó khăn lắm hắn mới đứng dậy được sau đó đưa tay kéo nó dậy. Bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt, chỗ nó vừa đứng lúc nãy giờ đây chỉ còn là đống đổ nát và nơi nó ngã chỉ cách chỗ đó một bước chân. Lại đưa mắt nhìn khắp người hắn, vừa nãy khó khăn lắm mới đứng lên được chắc chắn là bị thương rồi.
- Em không sao chứ?
Nó lắc đầu, mắt vẫn quan sát kĩ những chỗ có thể bị thương do cú ngã vừa nãy. Nhưng nó chẳng thấy có chỗ nào không ổn cả.
- Anh không bị thương chứ?
- Không sao.
Nó cảm thấy rõ ràng là hắn đang nói dối nhưng trên mặt chẳng có biểu hiện gì chứng tỏ hắn đang nói dối cả. Vậy thì...
- Anh cõng em về nhé? - Nó tiến lại gần, bám lấy cánh tay hắn.
- Cô không có chân hay sao mà bắt người khác cõng. - Hoàng Nguyên có vẻ tức tối quát.
- Hừ! chân tôi đau mới cả tôi đâu có bắt anh cõng tôi, mà sao lần nào gặp anh cũng lắm mồm vậy đồ không phải đàn ông? - Nó lườm Nguyên một cái rõ sắc, miệng tuôn ra một tràng.
- Sao lần nào gặp cô cũng độc mồm độc miệng hết vậy đã thế lại còn dở chứng đòi Thần cõng cô, cô không thấy chân cậu ấy đang bị thương...
Nói đến đây thì Nguyên im bặt, chết tiệt! hắn là cố ý không cho con nhỏ đáng ghét kia biết mình bị thương vậy mà cậu lại phun ra hết. Hoàng Nguyên liếc mắt nhìn hắn một cái rồi chủ động nói tiếp:
- Mặc dù không ưa cô nhưng hôm nay nể mặt Hy Thần tôi sẽ cõng cô về.
- Anh bị thương? - Bỏ qua đề nghị của người kia nó lo lắng hỏi hắn khiến người kia tức muốn phụt máu.
- Không sao, để tôi cõng em.
- Không cần, đến bệnh viện đi. - Nó dùng ánh mắt kiên quyết nhìn hắn.
- Chân em...
- Đứa mù cũng biết cô ta đang giả vờ vậy mà cậu cũng tin sao? - Người vô duyên kia lại xen vào.
- Tại sao anh cứ phải giả vờ như không có chuyện gì trước mặt em, vì em mà bị thương rồi định một mình chịu đau, rốt cuộc là anh muốn em phải làm thế nào hả? - Nó nắm chặt lấy tay hắn nói như hét, trong giọng nói chứa đầy sự bất lực.
Tất cả những người có mặt ở đó đều im bặt sau câu nói của nó, ngay cả Hoàng Nguyên cũng đứng hình không nói được thêm câu nào nữa. Lần đầu tiên có người dám chất vấn Hàn Hy Thần thật đúng là sự kiện có 1-0-2. Hắn thoáng ngạc nhiên nhưng ngay sau đó lấy lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.
- Tôi sẽ đến bệnh viện, cùng với em.
Nó thấy hắn đã đồng ý thì không nói gì nữa, lại gần dìu hắn đi ra xe còn Hoàng Nguyên ở lại xử lí tên kia.
Sau khi vết thương ở chân được băng bó cẩn thận và nghe bác sĩ dặn dò nó mới đưa hắn về nhà. Suốt quãng thời gian ở bệnh viện cho đến khi về tới nhà hắn nó không mở miệng nói một câu nào, tất cả đều do tên đàn em lo liệu.
- Ở lại với tôi.
Hắn nói khi thấy nó định bước ra ngoài còn nó thì không thèm quay đầu lại vẫn tiếp tục bước đi.
- Nếu em không ở lại tôi sẽ chạy theo em.
Lần này thì nó dừng lại thật, lạnh giọng nói:
- Bác sĩ bảo hạn chế đi lại, sẽ bị nặng hơn nếu vận động mạnh.
- Tôi mà bị nặng hơn là do em. - Hắn thản nhiên nói, môi hơi nhếch lên.
- Anh... - Nó không cãi được nữa đành ngồi xuống cái ghế hạt xốp đối diện giường hắn, tay nghịch nghịch cái điện thoại, khuôn mặt dửng dưng bất cần.
Nó rất ghét trò chơi im lặng nhưng lại chả biết nói gì, đúng hơn là không muốn nói. Nó vẫn còn giận, những chuyện hắn làm vì Tử Di, mà tại sao tên chị ta lại giống tên nó cơ chứ thật là muốn điên. Nhưng mà nó chẳng thể rời xa người con trai kia được. Từ đêm qua đến giờ nó vẫn luôn tự hỏi "Tiếp tục ở bên cạnh hay sẽ rời xa hắn?"
Nếu tiếp tục, nó không chắc mình có thể thay thế được cô gái kia, còn rời xa hắn sẽ rất đau rất đau.
- Em lấy hộ tôi cốc nước. - Hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng kì quái giữa hai người.
Mắt nó vẫn nhìn màn hình điện thoại, dửng dưng nói:
- Anh không có tay à?
- Tay thì có nhưng chân đang bị đau mà cái bình nước lại ở quá xa. Em chẳng nói là đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương à?
- Đi một đoạn ngắn sẽ không sao đâu.
- Ah! - Bỗng nhiên hắn kêu lên, mặt hơi nhăn lại, tay xoa xoa cái chân bị thương.
Nó thấy vậy thì vội vàng bỏ cái điện thoại xuống, chạy lại chỗ hắn, giọng nói dửng dưng nhưng mặt lại lộ rõ sự lo lắng.
- Không sao chứ?
-...
Im lặng mấy giây, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn, bầu không khí trong phòng cũng thật khác lạ. Hai mắt hắn nhìn thẳng vào nó, giọng nói trầm không còn khí lạnh như mọi ngày nữa, thay vào đó là sự ấm áp kì lạ.
- Em rất giận tôi đúng không?
Nó nhất thời chưa kịp phản ứng với sự thay đổi của hắn, mặt cứ nghệt ra...phải mất một phút nó mới trả lời:
- Không...không giận mà là rất giận.
- Xin lỗi em!
- Xin...xin lỗi gì chứ? - Nó nhìn hắn ngạc nhiên, hôm nay bị ấm đầu hay sao mà tự nhiên lại nói ra những câu như thế.
- Đã có lúc tôi tưởng em là tiểu Di bởi vì từ khuôn mặt cho đến tính cách em đều rất giống cô ấy.
Nó lặng người đi sau câu nói của hắn, trong lòng vô cùng hỗn loạn, "vậy những gì trước đây hai người cùng làm đều do hắn nghĩ nó là Tử Di", nó toan đứng dậy thì bị hắn kéo lại.
- Những việc tôi từng làm với em đều là vì tôi muốn ở bên em nên đừng nghĩ linh tinh...Càng tiếp xúc nhiều với em tôi càng nhận ra tôi đã yêu em thật sự. Có lẽ tôi đã thích em ngay từ lần gặp đầu tiên nhưng hình bóng của tiểu Di là quá lớn khiến tôi không nhận ra điều đó. Khi nhìn thấy em gặp nguy hiểm ở khu công trình cũ, tôi đã rất sợ, sợ sẽ mất em và tôi chợt nhận ra em là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
- Xin lỗi vì đã dấu em chuyện của Tử Di, tôi nợ cô ấy một lời xin lỗi vì thế tôi phải làm tất cả những việc ấy. Còn đại tỷ của em tôi biết cô ấy không hề có lỗi trong cái chết của Tử Di nhưng cô ấy là lý do tôi bấu víu lấy để có thể mạnh mẽ hơn, để tìm ra kẻ đã hại Tử Di.
Nó lặng im nghe hắn nói, trái tim nhỏ bé run rấy, cảm giác ấm áp tràn ngập lồng ngực.
- Xin lỗi vì đã khiến em phải khóc một mình.
- Sao anh biết là em đã khóc một mình?
- Nhìn vào mắt em.
Nó khẽ mỉm cười, dựa đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói:
- Anh biết không những người thích nhau ngay từ lần gặp đầu tiên chính là do định mệnh sắp đặt đấy.