Định Mệnh Mang Tên Em

Chương 1: Hà nội ơi, xin chào mi!



Mộc Miênnhìn đồng hồ, chỉ khoảng 45 phút nữa tàu sẽ tới Ga Hà Nội. Cô khẽ vươnvai vàco duỗi chân tay cho đỡ mỏi. Hành trình dài với những giấc ngủ chập trờn làmMiên thấy mệt.Cô không dám ngủ sâu vì sợ mất cắp. Mẹ đã dặn đi dặn lại“Ở trên tàu quân ăn cắp như rươi, phải cẩn thận nghen con”. Một phần nữa là quang cảnh bên đường rất đẹp .Với một người con gái lần đầu xa nhà, cái gì Cô cũng thấy lạ. Những vùng đấtmới, những quang cảnh mới. Miên ngắm không chán mắt vùng đồi núi trungdu vớiđồi thông xanh rì bát ngát. Điểm xuyến những bông hoa rừng trăng trắng,đo đỏ.Không khí nơi đây thật trong lành. Cô hít căng lồng ngực hương thơm ngai ngáinhè nhẹ của cây cỏ và cảm thấy thật thanh thản. Miên cũng rất thích miền đồngbằng Bắc Bộ với cánh đồng lúa trải dài ngút mắt. Những miền quê thanhbình vớingôi chùa cổ kính có cây đa cổ thụ nơi đầu làng. Thỉnh thoảng, bắt gặpnhữngđứa trẻ cùng đàn trâu về nhà lúc hoànghôn. Nhìn bóng hình nhỏ bé, lũi cũi bước đi trong ánh chiều hồng rực, cô thấylòng nao nao nhớ đến đứa em nơi quê nhà.

Lần đầu tiên xa gia đình mang theo thậtnhiều cảm xúc, một chút bồi hồi thương nhớ khi phải chia tay người thân, mộtchút lo lắng cho cuộc sống sinh viên sắp tới. Nhưng Miên không cảm thấy sợ hãihay yếu đuối. Ngược lại, cô tin vào bản thân và thấy mình cần phải mạnh mẽ đểkhông phụ lòng cha mẹ - người đã luôn yêu thương và tin tưởng nơi cô.Càng gầnđến Hà Nội, Cảm giác hồi hộp và phấn khích càng mạnh, khiến cô cảm thấy khátnước. Mở nắp chai, Miên uống một ngụm nhỏ rồi chống cằm, ngước mắt nhìn ra cửasổ. Bên ngoài trời đang ngả về chiều, những dải nắng vàng dần chuyển sang đỏ lựrồi tím ngắt. Ánh sáng nhuộm những đám mây trắng thành hồng rực. Có chỗ, lạichiếu thành từng dải nắng xiên xiên xuống cánh đồng lúa vàng bát ngát. Hoànghôn đang ở trước mặt, khiến Miên có cảm giác như con tàu đang lao về phía mặttrời, về phía Hà Nội, về phía ước mơ đã được ấp ủ rất lâu.

Được học Đại Học ở thủ đô là quyết tâm củaMiên khi còn là cô nữ sinh lớp 10. Khác với các bạn cùng quê, yêu sớm rồi lấychồng sớm. Phần lớn thời gian cô dành cho việc học tập, phụ giúp gia đình việcđồng áng và chăm sóc các em. Kết quả sau ba năm phấn đấu, cô đã đỗ vào trườngđại học Ngoại Thương, với điểm số khá cao. Tuy nhiên, do gia đình quá nghèo,nên Miên đắn đo giữa việc đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình, thay vì theo đuổi ước mơ. Song tận sâu trongđáy lòng, cô mong muốn được trải qua đờisinh viên thực thụ. Cha Miên là một thợ đóng tàu lành nghề. Nhưng thời đại côngnghệ máy móc tiên tiến như hiện nay, nghề đóng tàu thủ công thất nghiệp. Ôngđành làm công nhân cho công ty thủy sản, lương cũng vừa đủ cái ăn cái mặc chogia đình. Miên không dám ích kỷ đổ lên vai cha thêm những lo toan. May mắnthay, một người bác họ biết chuyện đã xin cho cô được ở nhờ nhà chủ - nơi bàgiúp việc và gắn bó gần 30 năm. Cô sẽ không phải lo đến chỗ ăn chỗ ngủ trong những năm đại học. Miên biếtviệc ở nhờ sẽ kèm theo một vài điều kiện. Cô sẽ phải phụ giúp bác làm việc nhàgiống như một ôsin không lương. Nhưng không sao, đấy chỉ là việc nhỏ, so vớiviệc cô được chạm vào giấc mơ, được sống ở Hà Nội, được hòa mình vào không khítrẻ trung nơi giảng đường đại học.

Nghĩ tớiđây Miên khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui và hạnh phúc. Miên không xinh,cô béo lại còn lùn tịt, hình dáng nấm lùn khiên Miên giống một cô nhóc cấp ba.Gương mặt với các nét đều tròn trĩnh, má bầu bầu, miệng chúm chím không xấucũng không đẹp. Tuy nhiên, cô có đôi mắt to và sáng với cái nhìn thông minhcương trực. Điểm nhấn trên gương mặt cô là nụ cười ngây thơ trong sáng, mangtới sự ấm áp và yên bình cho người đối diện.

Cuối cùngcũng tới ga Hà Nội, con tàu khẽ dùng dằng giật nhẹ trước khi dừng lại hẳn. Hànhkhách lục tục đứng lên lấy hành lý. Miên vội khoác balo trên vai, một tay cầmtúi hành lý, một tay cầm cái lồng gà rồi hòa mình vào dòng người chen chúcxuống nhà ga, lòng cảm thấy vô cùng phấn chấn. Cuối cùng cũng đến được Hà Nội,bước đầu được chạm vào ước mơ. Cô cảm thấy vui và phấn khích, chỉ muốn hét lênthật to rằng: “ Hà Nội ơi, xin chào mi”. Buổi chiều cuối hạ khá nóng nực, khôngkhí tại nhà ga thì ồn ào và náo nhiệt. Cánh xe ôm thấy Miên đang lơ ngơ đứngtrước cổng thì chạy tới mời chào rối rít.

-Em ơi, về đâu thế? Anh đưa về, lấy giá phải chăng cho.

-Em ơi, đi không? Anh đưa đi tận nơi, về tận chốn nhé.

Miên khẽlắc đầu và chợt lo lắng, cô được biết sẽ có người tới đón nhưng …ngườiấy đâu rồi??? Cô đã chờ ở cổng gần cả tiếng đồng hồ, thế màtuyệt nhiên không có ai tới hỏi thăm. Ngoại trừ cánh xe ôm đang nhìn cônhư cáonhìn thỏ non. Bắt đầu lo lắng, cô cố gắng hít thở thật sâu để bình tĩnhhơn,miệng lẩm bẩm hát cho đầu óc không nghĩ tới chuyện tiêu cực. Bất ngờ cómột bàntay đặt nhẹ lên vai làm cô giật mình. Một gương mặt hiền lành với cặpkính cậnđang bối rối cười với cô:

-Xin lỗi, em là Mộc Miên phải không? Anh là Sơn – Hoàng Sơn,anh được vú nuôi cho xem ảnh của em và có nhiệm vụ đón em về nhà.

Tim Miênđập thình thịch, sao lại có người đẹp trai đến thế! Hoàng Sơn cao khoảng mộtmét bảy lăm, dáng người thư sinh và gương mặt nhỏ. Các nét đẹp chuẩn mực và hàihòa với đôi mắt ấm áp, sống mũi cao và thẳng, môi đỏ ướt như môi con gái. Anhcó nụ cười tỏa nắng khiến cho Miên cũng như các cô gái khác chết đứ đừ đừ ngaytừ cái nhìn đầu tiên. Miên không mê đàn ông đẹp trai nhưng cũng có chút bốirối, cô tự trấn an rồi trả lời:

-Vâng, sao anh muộn thế. Tý nữa thì em bị lừa bán sang TrungQuốc rồi.

Sơn bậtcười trước câu đùa của Miên, anh nhẹ nhàng nói:

-Anh xin lỗi vì để em phải chờ, anh đến lâu rồi nhưng chờ ởcổng bên kia. Chờ mãi không thấy nên sang cổng bên này kiểm tra và thấy em ởđây. Thôi sang kia đi, xe đậu ở đấy.

Nói rồiSơn xách túi xách và lồng gà hướng về chiếc Audi màu xám bạc đang đậu bên kiađường. Miên lóc cóc chạy theo sau, ngó cái xe sang trọng mà lòng cứ gọi là đầynhững dấu hỏi to đùng. Chiếc xe nhẹnhàng lăn bánh, hòa vào dòng người đông đúc tấp nập ngược xuôi.

Miên mảimê ngắm nghía và trầm trồ trước quang cảnh phố thị đông đúc, đèn hiệu sángtrưng, những tòa nhà cao ốc hiện đại. Cô khiến Sơn phì cười trước vẻ chân chấtvà quê mùa của mình. Thật ra, Miên đang cố gắng nói nhiều để che đi sự ngạingùng và choáng ngợp mà anh đã gây ra cho cô. Trời ơi, một đứa con gái quê mùa,lần đầu lên Hà Nội. Được một anh chàng đẹp trai, đi xe ô tô tới đón, chẳng phảichỉ có trong mơ?

-Em đi có mệt lắm không?

Khi nhận thấy Miên không có ý định dừng độcthoại, Sơn đành stop bằng câu hỏi thăm.

-Không mệt anh ạ. Mà anh Sơn này, sao anh gọi bác Hai là Vúnuôi?

Miên cũng đánh bạo hỏi lại.

-Bác hai của em là vú nuôi của gia đình anh. Hai anh em anhlớn lên đều do một tay vú chăm sóc. Gia đình coi vú như người thân trong nhà.Vú năm nay cũng già, anh rất lo cho sức khỏe của vú. May mà có em ra đỡ đần.Nhưng như thế thiệt thòi cho em.

Miên xua tay, lắc đầu kịch liệt:

-Không đâu, có được chỗ ăn chỗ ngủ, được đi học là mừng lắmrồi. Em cám ơkhông hết ấy chứ.

Bất ngờ chiếc iphone đổ chuông, Sơn nghe điện thoại rồi quaysang Miên, không dấu được vẻ bối rối:

-Anh có việc gấp phải đi. Nếu em không phiền thì vào quáncafé chờ anh. Xong việc anh qua đón. Chắc chỉ một tiếng.

Đương nhiên là Miên cảm thấy phiền. Mới bắt cô chờ cả tiếng đồng hồ. Bây giờ lạivứt con người ta ra đường, thật bất lịch sự, hic hic... Nhưng anh đã ưu ái tớitận nơi đón cô. Nếu không vì yêu quý Bác Hai, một công tử như Sơn sẽ không làm thế. Anh chỉ cần đưa ít tiền cho ông xeôm. Nghĩ vậy nên Miên cố gắng toét miệng cười thông cảm:

-Không có gì, chỉ cần anh nhớ phải đón em là được rồi ạ.

Sơn dừng lại tại một quán café nhỏ ven đường. Miên nhấtquyết đòi lấy con gà ra khỏi cốp xe chokhỏi ngộp. Sau một hồi can ngăn không được, anh đành chiều ý cô. Khi yên tâm côđã thoải mái với cốc sinh tố bơ to đùng, cộng thêm chiếc bánh Tiramisu cực ngonmắt, Sơn thanh toán tiền rồi mới lái xe đi.

Ngồi một mình trong quán café, ngắm Hà Nội bên ngoài khungkính. Cô chậm rãi cho vào miệng mộtmiếng bánh to bự , thấy vị ngọt của kem hòa cùng hương Socola thơm nồng. Cảmgiác khó chịu hồi nãy rơi đâu mất, Miên vừa ăn vừa lẩm bẩm hát mấy bài trẻ conrất nhí nhảnh. Một lát sau, cô đã đánh bay cốc sinh tố bơ và cái bánh. Thấy vẫncòn đói, Miên quyết định tự thưởng cho mình thêm cái bánh kem dâu, coi như chàomừng ngày đầu tới hà nội. Nhưng ngó bảng giá thì ý chí mới nãy còn cao ngùnngụt, nay đã xẹp lép như con tép. Ngồikhông cũng buồn, lại thấy bên kia đường có bán kẹo bông. Thứ kẹo quê làm từđường được máy đánh bông lên, trắng tinh như đám mây trời bị vướng vào que gỗ.Miên rất thích kẹo bông, nó vừa rẻ vừa ngon. Mỗi khi ăn, giống như bứt một nhúmmây cho vào miệng, thấy vị ngọt tan dần nơi đầu lưỡi. Miên quyết định sangđường mua kẹo. Tiện thể đi dạo một lát, vừa được hít thở khí trời, vừa ngắmcảnh. Đến giờ hẹn với Sơn cô sẽ quay lại sau. Nghĩ là làm, Miên xách cái lồnggà rồi phóng vèo sang bên đường. Thật không may, vừa lúc đó một chiếc SH laođến. Chủ nhân có vẻ bất ngờ, không tránhkịp nên đâm thẳng vào Miên. Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, đã thấy mình nằm xõngxoài dưới đất, cảm giác đau nhói nơi chân. Cái lồng gà vướng vào xe gãy nát,con gà bị nhốt đã lâu, nay thấy tự do phía trước mặt thì không lý gì từ bỏ. Nóvừa chạy vừa cục ta cục tác váng cả con đường. Miêm lồm cồm cố gắng bò dậy đểđuổi theo con gà, nhưng chân đau không nhấc nổi mình. Anh chàng chủ chiếc xe cóvẻ bị nhẹ hơn Miên. Quần áo tuy bị bẩn và trầy xước nhưng vết thương khôngnặng. Tay bên phải chỉ hơi rướm máu. Anh ta chạy lại định đỡ Miên, nhưng cô gạtra, miệng hét lên:

-Bắtlấy con gà!!!!

Anh chàng mất mấy giây ngớ người ra. Nhưng sau khi thấy congà đang chạy maratong phía trước, thì hiểu ra vấn đề vội vàng đuổi theo. Dánganh ta to lớn nhưng có vẻ hậu đậu, mấy lần vồ trượt con gà. Ai đi trên đườngcũng phải ngoái lại và buồn cười khi nhìn cảnh anh ta – một thanh niên cao to,quần là áo lượt đang cố sức vừa chụp vừa tóm, miệng la thất thanh nhờ người điđường bắt lấy con gà. Vài người đi bộ thấy tội nghiệp nên cũng góp sức. Kẻ đuổiđầu này, người chặn đầu kia, quang cảnh nhộn nhịp cả con đường. Sau một hồi vậtlộn, Con gà cứng đầu cũng bị buộc chặt hai chân, đầu cổ bị lộn ngược xuốngdưới. Anh chàng xui xẻo mồ hôi nhễ nhại, mang chiến lợi phẩm tới trả lại choMiên, mặt mũi vô cùng tức tối:

-Trả gà cho cô này. Mắt mù hay sao mà lao vào xe tôi như thế.Thích chết à?

-Tôi xin lỗi, lần đầu lên Hà Nội tôi không quen sang đường.

Miên nhìn người con trai trước mặt. Anh ta có khuôn mặt đep,rất nam tính. Dáng người cao to, như dân chơi thể thao. Gương mặt trẻ, chắcbằng hoặc hơn cô một vài tuổi.

-Ra thế, đúng là đồ nhà quê. Nói cho cô biết là tôi không đềntiền cho đâu. Ngu thì tự chịu. Con xe của tôi xước hết cả. Phải mất cả đốngtiền cho nó.

Anh ta lạnh lùng trả lời. Nhìn anh chàng đẹp trai, nhưnggiọng nói hách dịch vô cảm trước mặt, khiến Miên chỉ muốn tống đôi dép vàomiệng hắn.

-Tôi đã nói là tôi không cố ý. Tôi cũng không có ý định lấy tiềncủa anh. Đúng là mới lên phố thật, nhưng xin anh đừng gọi tôi là đồ này đồ nọ.Cùng là người cả, chẳng ai là đồ gì hết.

Chàng trai sững người trước câu trả lời của Miên, “ cô takhông hiền chút nào ” nghĩ thầm trong bụng. Cậu dựng lại xe máy rồi ngồi lên.Trước khi phóng đi, anh quay lại nói với Miên:

-Nếu tính sống ở đây, thì cô phải biết những điều cơ bản đểmà thích nghi. Sang đường là một trong số đó. Cố mà học đi nhé. Đã xấu, nghèomà óc còn bã đậu nữa thì nên về quê luôn đi.

Miên thực sự muốn chửi bậy!!! Trời ơi, Tưởng người thành phốthanh lịch lắm không ngờ còn có hạng người này. Tự trách mình hôm nay xui xẻo.Cô xách con gà, nhảy lò cò quay lại quán café. Những lúc buồn thì nên chiều bảnthân, Miên gọi miếng bánh kem ăn cho đỡ bực. “Phải cố gắng sống hạnh phúc thôi.Mỗi lần bực thế này thì chẳng mấy chốc mình phá sản, hic hic…” Miên vừa nghĩvừa nhâm nhi miếng kem dâu ngọt lịm. Không lâu sau thì Sơn tới đón. Anh ngạcnhiên vì bộ dạng tả tơi của cô và con gà, nhưng không hỏi nhiều. Miên cũng khôngkể mà im lặng ngắm Hà Nội qua cửa kính. “ Sao mà đẹp quá, thật lung linh. Cảnhđẹp và con người cũng đẹp. Nhưng phía sau ánh sáng này, sau sự hào nhoáng này,cái gì sẽ chờ mình phía trước đây ???” Miên khẽ thở dài và tự hỏi chính mình.Ngoài kia, Hà Nội vẫn lung linh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.