Hà nội đang vào những ngày giữa thu. Đấy là khi những cơngió se lạnh bứt đám lá sấu già rơi vương vãi. Rồi lại tinh nghịch lùa từng đám láchạy qua chạy lại trên vỉa hè. Đấy là khi cốm theo chân các cô hàng rong, gọithu về trên mọi ngõ phố. Mùi nếp mới của cốm, mùi hè muộn của lá Sen, hòa cùnghương hoa sữa nồng nàn, hoa cúc tươi man mát. Tất cả như ướp hương cho từng cơngió mùa thu. Khiến cho con người thấylòng mình dịu lại. Thấy như trong cuộc đời này, hạnh phúc chỉ đến thế mà thôi.
Thế nhưng, có một kẻ đang rất bực mình. Đó là Hoàng Nam. Đãba buổi học trôi qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hai anh em Hải đen.Nam đã tới tận cái thuyền bé tí của anh em nó. Nhưng chỉ thấy bé Mai đang nằmđó. Nó sốt hâm hấp và ho suốt một tuần qua. Nam mua cho con bé hộp cháo thịt mànó một mực không nhận. Nó nói với anh:
-Anh Hải không cho em nhận cái gì của ai bao giờ. Chúng emthà chết đói chứ không nhận bố thí. Thôi thầy về đi ạ.
Nam bỗng thấy một cái gì đó như vừa nể trọng vừa tức. Nểtrọng vì hai đứa bé yếu đuối nhưng luôn biết giữ gìn nhân cách. Tức vì chúng nónghĩ chúng nó là ai, mà không chịu nhận giúp đỡ của người khác? Nhưng thôi,chuyện đó để sau. Nam hỏi khu vực Hải đen hay đánh giày rồi bỏ về. Hộp cháo anhlen lén nhân lúc bé Mai không để ý, đặt lên chạn bát. Sau đó anh lái chiếc SHđi thẳng.
Nam lượn qua lượn lại con phố Đinh Liệt và khu phố tây cảchục lần song cũng không thấy Hải đen. Cuối cùng anh đành chịu thua mà bỏ về.Nhưng có vẻ như ông trời không phụ công người có tâm. Khi đi ngang qua tiệmbánh trung thu Bảo Phương, trên phố Thụy Khuê. Nam bắt gặp thằng Hải đang đứngtrong dòng người xếp hàng nối đuôi nhau dài tít tắp.
-Thằng khỉ này cũng mê bánh trung thu cổ truyền cơ à. Nam nhủthầm. Sau đó anh chọn một góc khuất, dừng xe lại, im lặng quan sát Hải.
Hải đen gầy gò, nhỏ bé hơn so với tuổi mười lăm của mình rấtnhiều. Da đen nhẻm, mắt trũng sâu, má hóp, mặc chiếc quần cộc đã mòn gấu. Nó điđôi dép tổ ong đã rách, được vá bằng một sợi thép buộc lại. Hải đứng đó với bộdạng rách dưới, lọt thỏm trong đám người giàu có ồn ào bên cạnh. Thằng bé chốcchốc lại cúi xuống vân vê, vuốt cẩn thận mấy tờ năm nghìn nhàu nát. Nó cứ imlặng xếp hàng, kiên nhẫn nhích từng bước mà không một lời than vãn. Nam chợtnhận thấy, thằng bé con tuy nghèo nhưng thật đĩnh đạc. Hơn hẳn đám nhà giàu lốnhố, cố giành giật nhau từng khoảng trống phía trước. Tuy nhiên dáng vẻ đóirách của nó làm nhiều người nghi ngại. Mấy chị đứng gần đấy liếc nó một cái,rồi ôm túi trước bụng vẻ cảnh giác.
Phải đợi gần 30 phút, Hải mới tới được quầy bánh. Nó nhìngiá mà xót xa. Cái rẻ nhất cũng năm mươi ngàn. Đứng tần ngần một hồi, nó hỏi:
-Có cái nào rẻ nữa không chị?
-Làm gì có. Nhà chị không có hàng giảm giá đâu. Không có tiềnthì đi chỗ khác mà mua. Nhanh cho chị bán cho người khác. Mất thời gian quá.
Bị chị bán hàng đuổi khéo. Hải cun cút bỏ về, khuôn mặt buồnrười rượi. Đang đi, nó giật mình khi một cánh tay đặt lên vai gọi giật lại:
-Ê! Đi đâu đấy nhóc? Nó nhìn lại và nhận ra ông thầy bảnhchọe đáng ghét.
-Em đi đâu thầy hỏi làm gì? Thầy tìm em đòi nợ à? Nó hất mặthỏi lại.
Nam ngớ người, không hiểu ý thằng này là gì. Mãi sau anh mớinhớ ra vụ nó bẻ trộm gương chiếc Farrari. Anh bèn trả lời:
-Ờ, anh kiếm chú mày đòi lại chiếc gương. Chắc bán rồi đúng không.
-Ai thèm bán. Em để ở nhà ấy. Em chỉ muốn chọc anh tức thôi.Định hôm nào lên lớp sẽ trả lại.
-Thế chú mày vẫn định đi học à? Tưởng mày còn giận anh vụ anhmắng bé Mai. Nam gãi gãi tóc bối rối.
-Em hết giận rồi. Đám nhà giàu như anh lúc nào chẳng chụp mũngười khác. Nên em mới bẻ gương cho bõ ghét. Nhưng con bé Mai mắng em một trận.Nó bảo không nên làm thế. Em không ăn cắp. Chỉ dọa thầy thôi. Hôm nào đi học emtrả thầy.
-Thế sao mấy bữa mày nghỉ học? Làm anh tưởng mày giận anh.Không thèm lên lớp nữa. Nam thắc mắc.
-Mai nó ốm một tuần rồi. Bình thường em đánh giầy, nó bán vésố. Hai anh em mới đủ ăn. Nay nó ốm, em phải lo kiếm tiền ăn cho hai đứa, cảtiền thuốc nữa.
-Mày thích ăn bánh trung thu lắm à? Sao xếp hàng mà khôngmua? Nam hỏi.
Thằng bé thoáng bối rối, như một học sinh bị cô giáo gọi khikhông thuộc bài. Mãi nó mới ấp úng:
-Em không đủ tiền thầy ạ. Ban đầu em không định mua. NhưngMai nó ốm quá. Cần bồi bổ. Em biết nó thích ăn bánh trung thu nhất. Hồi nhỏ mẹhay mua cho chúng em ăn. Cũng ở hiệu bánh Bảo Phương này. Bánh hiệu này 10 nămcũng không đổi vị, giá cũng rẻ nữa. Hôm trước Mai nhắc tới bánh. Nó không dámnói nó thèm. Nhưng em biết nó muốn ăn lắm. Em đi làm từ sáng đến giờ mới kiếmđược sáu mươi ngàn. Nếu mua bánh hết năm mươi ngàn thì tối lấy gì ăn. Phải đểdành thêm thầy ạ.
Nam thấy mắt mình cay cay. Anh xúc động trước tình cảm anhem thắm thiết của hai đứa trẻ côi cút. Đó là điều mà anh chưa bao giờ có. Từnhỏ Nam sống trong nhung lụa, nhưng gia đình lạnh lẽo. Đôi khi anh cảm giác Anhvà Sơn như hai người dưng sống chung mái nhà. Nam khẽ thở dài, nói với Hải:
-Thầy mua tặng mày một cặp nhé. Thầy muốn xin lỗi vụ hômtrước.
-Không thầy ạ. Em sẽ mua bằng tiền của mình. Hải đáp.
-Thế bé Mai ốm thế nào? Hai đứa nên nhận giúp đỡ từ ngườilớn. Trọng danh dự là tốt. Nhưng cũng tùy từng hoàn cảnh. Thầy muốn đưa nó điviện. Mày thấy sao?
Nam không phải kiểu người dễ có cảm tình, và thích dính vàochuyện người khác. Nhưng riêng với Hải, anh thấy thích thằng bé. Nó là một consói cô đơn giống anh. Nhưng nó hơn anh, nó biết trọng danh dự và biết yêuthương em gái. Điều đó khiến Nam muốn làm một cái gì đó cho nó.
-Không, em mua thuốc cho nó rồi. Nó ho tí là hết thôi. Thầykhông phải lo.
Hải đen bướng bỉnh trả lời rồi bỏ đi. Nam nhìn theo dáng nhỏbé, cô đơn của nó, liêu xiêu dưới bóng hoàng hôn. Mà lòng chợt nao nao. Anhbiết, mình sẽ giúp đỡ thằng bé này, dù nó có muốn hay không.
****
Phải đến buổi học thứnăm , Hải mới tới lớp học. Cu Tít thấy nó đi có một mình bèn hỏi:
-Mai đâu rồi. Sao mày đi có một mình vậy đen?
-Nó ốm nằm nhà. Tao còn định nghỉ nữa nhưng nó cứ bắt đi học.Lão thầy mới dạy hay không. Hải tò mò hỏi.
-Dạy hay. Lão dạy thẳng vào vấn đề. Nói ít, đúng trọng tâmnên dễ hiểu. Tổ sư. Mỗi tội, cái mặt lúc nào cũng lạnh như băng.
Hai thằng bé cứ thì thầm to nhỏ. Nam đứng trên bục giảng thấycái dáng nhỏ thó cùng mái tóc vàng hoe vì cháy nắng của Hải mà vui quá. Khôngthấy Mai. Nam đoán con bé ốm nặng lắm. Gần hai tuần rồi chứ ít gì. Nhưng khôngsao, có Hải là được rồi. Anh đã chuẩn bị cho nó một món đặc biệt. Ngày nào cũngđể trong cốp xe Farrari. Nhưng mãi mà chưa động đến. Hôm nay có nó, nhất địnhphải dùng bằng được. Nghĩ vậy, Nam bèn hỏi:
-Các em chú ý. Hôm nay theo lịch chúng ta học văn. Mục đíchhọc văn là gì có ai biết không?
Đào nhanh nhảu giơ tay:
-Thưa thầy, học văn để bồi bổ tâm hồn, hướng con người tớicái đẹp, chân thiện mỹ trong cuộc sống ạ.
Đào vừa phát biểu xong , thằng Tít đá đểu cho một phát:
-Khiếp, biết chân, thiện mỹ cơ đấy. Hôm nay nói hay quá. Chắctại thầy đẹp trai nên chị ấy thông minh hơn.
Cả bọn lại phá ra cười. Đào quay sang lườm thằng Tít một cáimuốn rách mắt. Nam bèn lên tiếng.
-Các em trật tự. Tít không được phát biểu lung tung. Đào nóirất đúng. Con người hơn động vật ở chỗ có tâm hồn, biết sống đẹp, biết yêuthương. Vì thế môn văn rất cần cho các em.
Thằng Tít bị nhắc thì ngồi im nãy giờ. Nhưng nghe ông thầynói về giá trị môn văn mà nó chán quá. Nó ghét văn ghê gớm. Thế là cái mồmnhiều chuyện lại hoạt động:
-Thầy ơi, nhưng mà văn chán quá. Học buồn ngủ chết đi được.Nhìn thấy sách, cái *** mẹ, toàn những chữ là em sợ rồi.
Nói xong, nó bịt miệng. Len lén nhìn thái độ ông thấy khótính. Nhưng Nam mỉm cười nói:
-Tôi cũng nghĩ thế. Văn học dường như quá mơ mộng đối với cácem. Tôi nghĩ có nhiều cách để bồi bổ tâm hồn. Như âm nhạc, phim ảnh. Vừa gầngũi vừa dễ tiếp thu. Sau này, giờ văn tôi chia làm hai. Các em về tự đọc trước.Sau đó, Chúng ta sẽ thảo luận qua vào đầu giờ trên lớp. Nửa giờ sau, tôi sẽchiếu phim cho các em xem. Hoặc tôi mở nhạc. Hoặc đọc những câu truyện hay. Cácem thấy sao?
Nam vừa dứt lời, cả lớp vỗ tay ầm ầm. Đối với những đứa trẻnày, học văn quả là cực hình. Không phải những câu truyện trong sách không hay.Mà đơn giản, chúng quá xa rời thực tại. Những đứa trẻ này cần những điều đơngiản và gần gũi hơn thế. Nay, vừa được thoát khỏi môn học chán như con gián.Vừa được xem phim – một điều cực kì xa xỉ. Còn may mắn nào hơn đây. Thằng Títmừng quá, cái miệng của nó lại leo lẻo:
-Thế thầy định chiếu phim gì ạ?
-Chờ chút rồi các em sẽ biết.
Nam mỉm cười bí mật. Sau đó, anh ra mở cốp xe. Lấy vào đủthứ máy móc, dây dợ. Anh dựng phông màn ngay chỗ bảng đen. Rồi câu điện từ chùavào lớp học. Sau đó anh cắm máy chiếu, kết nối với laptop. Đám trẻ háo hức nhìnanh làm. Thỉnh thoảng lại giúp anh mang cái này cái kia. Xong đâu đó, Nam thửchiếu một đoạn của phim hoạt hình. Lúc này, thằng Tít khoái quá, thúc nhẹ vàosườn đen:
-Ê mày, Ông thầy oách quá mày. Tưởng lão nói chơi, ai dè làmthật. Mang cả mày chiếu tới này mày.
Thằng Hải vẫn im lặng. Nó không nói gì, cứ đứng nhìn Nam chămchú. Sau khi chỉnh lại âm thanh cho vừa nghe. Nam quay lại ổn định đám họcsinh. Lúc này đang lố nhố, nói chuyện với nhau đầy háo hức:
-Nào, các em về chỗ ngồi. Sau đây chúng ta sẽ bắt đầu một bộphim hoạt hình.
Hải lúc này mới lên tiếng:
-Tưởng gì hay ho hơn. Ai dè thầy lại chọn một thứ còn mơ mộnghơn truyện trong sách nữa. Bọn em toàn dân bụi đời. Thầy lại cho xem phim hoạthình. Thầy nghĩ chúng em ngây thơ trong sáng như trẻ lên ba chắc?
Nam cau mày khó chịu. Nhưng anh không giận Hải. Nó nói đúng.Song bộ phim anh chọn ngày hôm nay, không dành cho trẻ lên ba. Nói đúng hơn,đây là món quà anh tặng riêng cho Hải. Anh tin, Nó sẽ thích bộ phim này. Nghĩvậy anh nhẹ nhàng nói:
-Em cứ xem đi. Nếu bộ phim hay. Tôi muốn cuối giờ em ở lạigặp tôi. Đồng ý chứ?
-Vâng ạ. Hải đành chấp thuận.
Bộ phim Nam chọn là Ngôi Mộ Đom Đóm – bộ phim nổi tiếng củahãng Ghibli. Hải chăm chú xem phim, và nó khá bất ngờ. Trước đây, nó nghĩ phimhoạt hình chỉ về công chúa, hoàng tử, về các câu chuyện cổ tích. Thế nhưng, bộphim này lại mở đầu bằng cái chết. Một cái chết rất thương tâm của Seita – chếtđói. Tiếp sau đó là những màn ném bomcủa quân mỹ xuống nhật trong thế chiến thứ hai, những tòa nhà bốc cháy, cảnhngười dân hoảng loạn chạy trốn. Sau khi máy bay đi, cả thành phố tan hoang,những xác người cháy đen, cong queo nằm dải rác. Rồi từ ngạc nhiên, nó bị kéotheo những cung bậc, hạnh phúc, đau đớn, tủi nhục của hai đứa trẻ mồ côi.
Mẹ chết vì trúng bom, bố đi chiến trận, hai anh em mồ côilưu lạc sang nhà người cô. Seita yêu thương và nâng niu em mình như một côngchúa nhỏ. Hai anh em sống nương tựa vào nhau, cố gắng bỏ ngoài tai những đaynghiến của người cô độc ác. “Sao có nét giống hoàn cảnh mình thế nhỉ”. Hải nhủthầm. Chúng nó cũng bơ vơ. Tuy bố mẹ còn sống, nhưng một người bỏ đi, một ngườivào tù. Nó phải một mình nuôi Mai. Với nó, Mai là công chúa, là nguồn yêuthương để nó cố gắng. Hai anh em nó phải vượt qua mặc cảm điều tiếng “con kẻgiết người”. Cũng giống Seita, Nó hiểu những đay nghiến của người đời, đau hơnnỗi đau thể xác nhiều lắm.
Không chịu được người cô độc ác, Seita đưa Setsuko đến sốngtrong căn hầm tránh bom. Ngày ngày, anh mò cua bắt ốc kiếm ăn. Tuy nghèo nhưng hai anh em sống rất hạnh phúc.Seita bắt rất nhiều đom đóm, thả vào hầm thay đèn cho em chơi. Tối ngủ, nhìnlên trần như thấy ngàn sao lấp lánh.
Sau ngày bố đi tù, ủy ban nhân dân cử người tới thuyền. Họmuốn đưa hai anh em Hải đen vào làng trẻ SOS. Nhưng Hải không đồng ý. Nó thà bỏhọc nuôi em. Chứ nhất quyết không vào làng trẻ. Anh em nó sẽ ở thuyền chờ ngàybố trở về. Tuy vất vả thật, nhưng biết thương yêu nhau. Thỉnh thoảng Hải haybắt đom đóm bỏ vào chai cho Mai chơi. Hai anh em chúng tưởng tượng đó là ngôisao nhỏ trên trời. Thứ đồ chơi rẻ tiền nhưng mang lại niềm hạnh phúc lớn laocho cô bé nghèo. Bé Setsuko cũng rất giống mai. Khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt totròn. Giọng cười trong veo ngây thơ. Cả hai đều giống như thiên sứ giữa đờithường.
Nhưng cuộc sống không đơn giản. Nhất là trong thời kì cuốichiến tranh thế giới thứ hai. Nước nhật thua trận, nghèo đói đeo bám người dân.Thực phẩm khan hiếm. Ngay đến người nông dân cũng không có gạo mà ăn. Seitangày ngày bắt ếch, làm ếch khô thay cơm. Nhưng rồi, ếch cũng hết. Anh rút tiềnmẹ gửi trong ngân hàng mua gạo. Nhưng rồi, tiền cũng hết. Không muốn phải nhờcậy người cô độc ác. Seita đành phải đi ăn trộm. Ban đầu chỉ là một ít cà chua.Sau đó, anh dần không còn biết sợ nữa. Nhân lúc mọi người đi tránh bom. Seitavào nhà lấy trộm kimono đem bán. Một lần trong lúc ăn trộm khoai, Seita bị bắtvà bị đánh cho thâm tìm mặt mày.
Xem tới đây, Hải không cầm được xúc động. Một giọt nước mắtlăn trên khuôn mặt gầy đen nhẻm của nó. Hải thấu hiểu nỗi đau đớn nhục nhã củamột người có lương tâm, nhưng phải bán rẻ vì hoàn cảnh. Nó cũng từng một lần ăntrộm. Khi ấy Mai ốm nặng lắm. Nó để dành được ít tiền định về đưa em đi viện,nhưng bị tụi lớn hơn trấn lột hết. Nó không còn tiền đi viện. Cũng không còntiền mua thuốc. Nó sợ Mai chết. Nó cầnkiếm thêm tiền. Phải tìm mọi cách để có tiền. Mải nghĩ linh tinh. Đến khi tỉnh lại,thì chân bước đến chợ từ lúc nào. Đây là chợ buôn hoa lớn nhất Hà Nội. Người đichợ mang rất nhiều tiền, mua hoa về bán lẻ. Nó thấy các bà các cô rút tiền, đếmxoèn xoẹt mà thèm nhỏ dãi. Có ai cho anh em nó trăm nghìn mua thuốc hay không?Nó kể lể hoàn cảnh, và đưa mũ xin tiền thì bị chửi khéo:
-Lớn thế rồi còn ăn xin cái gì? Lao động thì không chịu màđòi người ta thương hại sao? Tưởng bịa mấy cái chuyện vớ vẩn là người ta tin à?
Đâu phải là nó không chịu lao động. Nhưng tiền mất hết rồi,em nó lại ốm. Hải tìm một góc quán vắng ngồi thụp xuống. Đầu óc nó trống rỗng.Con người với con người thật tàn ác, vô tâm. Mong mỏi chút lương tâm, thươngcảm cho nhau ở xã hội này, trở thành mộtđiều xa xỉ. Hải nhủ thầm, cả đời nó sẽ không bao giờ ngửa tay xin của ai, haytin vào lòng tốt của ai nữa. Đúng lúc ấy nó thấy một cái ví lòi ra khỏi áokhoác, của một bà lớn tuổi. Cái ví màu hồng, lấp lánh, căng phồng. Nó nín thở,cái ví căng thế kia thì nhiều tiền lắm. Chả nghĩ gì nhiều, nó bật dậy. Một cúvấp ngã cố ý. Người đàn bà quay lại chửi nó xơi xơi. Hải cúi đầu bước nhanh.Cái ví đã nằm gọn trong bụng nó. Bố nó dặn phải giữ lấy danh dự, không đượcphạm pháp. Sống nghèo nhưng sạch sẽ. Nhưng danh dự có cứu được Mai không. Hảithấy mình có lỗi với bố, nhưng nó không ân hận. Nó biết nếu cho làm lại, nó sẽvẫn đi ăn trộm. Mạng sống của em gái nó lớn hơn cái danh dự hão nhiều lắm. Tuynhiên, sau đó nó cố không phạm pháp lần nào nữa. Nhưng trong thâm tâm, nó biếtrằng nếu hoàn cảnh bắt buộc. Nó sẽ tiếp tục ăn trộm thêm lần hai, lần ba nếucần.
Dù Seita rất cố gắng, tìm đủ cách, kể cả tới cầu xin ngườinông dân thương tình cho ít gạo. Nhưng cũng không kiếm được cái ăn. Setsukokhông chịu được những cơn đói kéo dài. Cơ thể yếu ớt, dẫn đến suy nhược trầmtrọng. Seita mang em tới vị bác sỹ để xin thuốc. Người bác sỹ nhìn cơ thể xanhxao gầy gò của em mà buồn lắm. Ông nói:
-Không cần thuốc gì cả. Hãy cho nó được ăn đầy dủ dinh dưỡng.
Nhưng biết lấy đâu ra đồ ăn. Chợt nhớ, còn một khoản tiềncuối cùng trong ngân hàng. Seita để dành cho việc khẩn. Anh quyết định rút hếtmua thức ăn về cho em. Anh mua nhiều lắm. Có dưa hấu ngọt lịm, mua cả thịt gà.Nhưng khi anh về, Setsuko đã mê man. Em tự nặn đất thành cơm nắm, và trong ảogiác vì đói, đã ăn nó. Em còn ngoan tới mức để dành cơm nắm bằng đất cho anh. Seitathương em, chạy đi nấu cháo. Đến khi quay lại thì Setsuko đã không bao giờ tỉnhdậy nữa. Em chết vì đói.
Hải thấy đau đớn và sợ hãi cứ như Mai chết vậy. Nó không nhậnra, nãy giờ nó khóc nấc từng cơn, nước mắt nước mũi nhoe nhoét. Xung quanh nó,đám trẻ bụi đời đứa nào mắt cũng đỏ hoe. Thằng Tít hay cười hay nói, giờ ngồinấc cụt khụt khịt. Đào lẳng thì luôn tay lau nước mắt.
Kết phim, những đoạn ký ức của Seita về Setsuko hiện lêntrong giai điệu trầm buồn. Những hình ảnh về cô em gái ngây thơ, ngoan ngoãn,với giọng cười trong veo khiến tim người xem như thắt lại. Seita cũng chết đóitrong ga tàu điện. Cuối cùng, linh hồn của hai con người đáng thương gặp lạinhau. Hải nhớ mãi hình ảnh hai linh hồn bình yên bên nhau trong công viên, xungquanh họ là hàng ngàn con đom đóm đang bay lên, lấp lánh sáng.
Nam tắt máy chiếu và bật đèn sáng lên. Đám học sinh vội vãlau nhanh nước mắt. Đứa nào cũng ngại. Tưởng như tâm hồn sắt đá, mà cuối cùnglại khóc cả lũ với nhau. Chỉ vì một bộ phim hoạt hình. Chỉ có mình Nam là cười hớnhở. Anh vui vì nhận ra, những học sinh của anh tưởng như đã bị cuộc sống làmchai sạn. Nhưng hóa ra vẫn biết rung động, vẫn biết thương người. Anh cố gắngpha trò cho không khi vui lên một chút:
-Ái chà, đáng lẽ tôi nên phát cho mỗi em một tập khăn giấynhỉ? Bộ phim hay chứ hả.
Đào lẳng trách móc:
-Cái định mệnh. Phim gì mà buồn quá đi mất. Thương cái đứa emgái. Để tụi nó chết tội quá.
Nam mỉm cười đáp:
-Cuộc sống vốn rất khắc khiệt mà. Nhưng thôi, bây giờ tôimuốn các em cho nhận xét. Có em nào cho tôi biết ý nghĩa của bộ phim không?
Cu Tít nhanh nhảu giơ tay:
-Phản chiến phải không thầy? Nếu không có chiến tranh thì bốmẹ Seita không chết.
-Đúng thế. Bọn mỹ ném bom ghê quá. Tổ sư. Bọn nó ném cả nướcmình nữa đấy. Một giọng ai đó trong lớp lên tiếng.
Nam hỏi thêm:
-Đúng thế, chiến tranh không tốt. Còn gì nữa không?
-Lên án sự lạnh lùng nhẫn tâm của con người phải không thầy? Lầnnày thì Hải nói. Nó ghét bà cô già đã luôn ác mồm với anh em Seita.
Nam đưa ra nhận xét:
-Thật ra cũng một phần. Người cô cũng rất đáng lên án. Songnếu suy nghĩ sâu xa thì Seita cũng có lỗi.
Thằng Tít phản đối ngay lập tức:
-Nó có lỗi gì chứ ạ. Tổ sư, em thấy nó thương em nó lắm màthầy.
Nam im lặng một lúc rồi giải thích:
-Seita thương em. Cái đó quá rõ, thầy không bàn cãi. Songtrong cuộc sống phải có những sự lựa chọn đúng đắn. Quyết định rời khỏi nhàngười cô của Seita là sai lầm. Đáng lẽ nên ở lại, chấp nhận làm việc gì đó cóích. Đằng này, cậu ta lại vì kiêu hãnh mà bỏ đi. Nó dẫn đến hệ lụy về sau.Chính sự tự kiêu đã giết chết hai anh em Seita.
Nghe Nam giải thích lũ trẻ gật gù, ra vẻ đã hiểu. Thằng Hảiđen hơi tái mặt. Nó ngồi im không nói gì nữa. Nam nói tiếp:
-Trong cuộc sống của các em. Chắc chắn ai cũng có những khókhăn. Phải dũng cảm vượt qua nó bằng mọi giá. Phải cố gắng làm việc. Tuy nhiên,khi mọi việc vượt quá khả năng của mình, cũng phải biết nhờ người khác giúp đỡ.Không nên tự kiêu, nghĩ rằng mình sẽ cố gắng được. Phải biết dẹp bỏ cái tôi khicần. Các em hiểu chưa.
-Dạ hiểu. Cả lớp đồng thanh.
Nam mỉm cười hài lòng, sau đó nhìn đồng hồ rồi nói:
-Thôi, hết giờ. Các em về. Hôm sau nhớ tới lớp đầy đủ nhé.
Nghe tới được về là đám học sinh lao nhao cả lên. Chúng thudọn sách vở rồi chào thầy về. Riêng thằng hải đen cứ nấn ná mãi. Nó chờ cả lớpvề hết, mới đi đến bên Nam- khi này đang thu dọn phông màn.
-Thầy ơi. Hải gọi khẽ.
Nam quay lại, mỉm cười với nó:
-Bộ phim hay chứ? Phải không nhóc?
-Vâng, em khóc suốt. Lâu rồi mới khóc đấy. Hải khụt khịt mũixấu hổ.
-Bé Mai ốm thế nào rồi?
-Nó cứ sốt với ho suốt thôi. Em lo quá.
-Em để tôi đưa nó đi viện chứ? Nam dò hỏi.
-Vâng. Hải cúi mặt nhận lời. Nó biết ý nghĩa của bộ phim vừarồi là bài học thầy Nam dành cho nó.
-Sao hôm nay em lại đồng ý thế? Hôm trước luôn nói tự lo đượcmà. Nam trêu chọc.
-Thầy vừa dạy em phải dẹp bỏ cái tôi, chấp nhận giúp đỡ củangười khác mà. Với lại, Mai ốm nặng quá, em cũng không có tiền.
-Thầy hiểu rồi. Em đừng ngại. Thầy vui vì em chịu nhận giúpđỡ từ tôi. Nam đặt tay lên vai nó an ủi.
Hải ngước mắt nhìn Nam biết ơn. Đôi mắt nó hôm nay nhìn anhvới vẻ kính trọng và yêu quý. Khác hẳn cái nhìn sắc lạnh vô cảm ngày đầu. Namcảm thấy lòng mình ấm áp và một niềm hạnh phúc mơ hồ trào dâng. Đây là một niềmvui rất mới mẻ mà lần đầu anh cảm nhận được. Niềm vui vì làm được việc tốt,thấy cuộc sống của mình cũng có chút ý nghĩa với đời. Anh chợt nhận ra, đã lâulắm rồi anh không làm việc gì vì ai. Nếu như Miên không nhờ anh đứng lớp. Chắchẳn anh vẫn sống vô tâm như thế. Chắc hẳn còn lâu anh mới biết đến niềm hạnhphúc khi giúp đỡ người khác.
-Thôi, em chào thầy em về.
Tiếng Hải chào làm Nam giật mình, anh gật đầu rồi thu dọnđám dây dợ ra xe. Đêm thu se lạnh, nhưng Nam thấy lòng mình thật ấm áp. Hóa raniềm vui không chỉ trong những đêm tưng bừng với bạn bè trên bar, hay trongnhững bữa nhậu say túy lúy. Niềm vui còn đến khi con người ta thấy mình sống cóích. Nam khẽ mỉm cười một mình. Và đôi mắt anh lúc này, hình như bớt lạnh đimột chút…
Mùa hè đi qua, sắc thu đổ vàng trên những con đường đầy lá rụng.Khung trời xanh thẳm, trong veo như một viên ngọc bích không tì vết. Làn gió đùa nghịch trên những tán lá, mang hương hoa rải khắp những conđường. Đầu giờ chiều chủ nhật, đường Phan Đình Phùng vắng hơn mọi khi,chỉ vài ba người đi xe máy chầm chậm. Miên đang ngồi cạnh Nam trên chiếc audi xám, lặng nhìn những mảng lá vàng bên ngoài khung kính. Không khígiữa hai người hơi ngượng ngịu, từ lúc lên xe tới giờ cô vẫn chưa nóivới Nam câu nào. Đang cố gắng nghĩ chuyện để nói thì bất ngờ Nam lêntiếng:
- Nghe nhạc nhé? Chẳng mấy khi đi xe của anh Sơn. Phải khám rồi phá hết mấy đĩa nhạc của anh ấy. hà hà..
Vừa cười một cách nham hiểm, Nam vừa lục lọi đống đĩa nhạc. Xem xét một hồi anh nhận xét:
- Chà, toàn bộ là đĩa nhạc hi- end. Chắc ông ấy phải đặt mua tất cả đống này ở nước ngoài.
Lục một lúc cậu lôi ra được một đĩa nhạc, với bìa đen trắng rất đơn giản.Chụp chân dung một chàng trai có khuôn mặt đẹp cuốn hút, phóng khoáng:
- Nghe Maksim Mrvic nhé. Đĩa nhạc hi-end, bản limited đấy. Hiếm vô cùng.
Nam không dấu được niềm thích thú. Cậu cho đĩa vào máy và nhấn nút. TiếngPiano vang lên, phá tan cái không khí căng thẳng nãy giờ giữa hai người.
- Âm thanh dày dặn, nguyên gốc quá nhỉ? Anh Sơn đúng là dânnghiền audio có khác. Bộ dàn này chắc ngang ngửa con audi luôn. Cái xenày cứ như cả một nhà hát di động. Nam nhận xét.
- Cái gì? Đắt ngang ngửa một chiếc ô tô luôn á. Miên không tin vào tai mình.
- Có là gì. Anh Sơn là dân nghiền âm thanh. Từ nhỏ đã vô cùng khó tính trong âm nhạc rồi. Đã là đam mê thì đó không phải vấn đề.
Miên không biết phải nói gì hơn. Thời gian tiếp xúc với Sơn, cô hiểu anh làngười rất đơn giản. Anh không quan trọng ngoại hình, vẫn đi chiếc Audivì nó tiện dụng. Dù với vị thế của anh hiện nay trong tập đoàn HùngPhát. Anh có thể dễ dàng có Porsche hoặc hơn thế nữa. Nhưng riêng với âm nhạc, anh là con người khó tính một cách cực đoan. Anh có thể bỏ rahàng tỷ cũng không tiếc. Dù những người có thể hiểu, có thể nhận ra làvô cùng hiếm hoi.
Bên trong xe tràn ngập tiếng piano của Maksim.Vẫn là những bản nhạc cổ điển mà cô thường nghe. Nhưng với tài năng vàtính cách của một kẻ nổi loạn trong âm nhạc. Chúng được khoác một tấm áo hoàn toàn mới. Nó tràn trề sinh lực, cứ hừng hực cháy một cách phóngkhoáng.
- Bản nhạc gì thế? Hay quá!
Miên không kìmđược, tò mò hỏi. Trong xe đang phát một bản nhạc tuyệt diệu. Tiếng trầmbổng của Piano hòa cùng tiếng réo rắt của Violin, kết hợp với tiếng hátcao vút của một nghệ sĩ nữ. Nó đánh thức nỗi xúc động trong cô. Có những đoạn âm thanh lắng đọng mượt mà sâu lắng, cô như thấy khung cảnh làngquê thanh bình, những bông hoa dại nở rực rỡ giữa thung lũng mênh mông.Rồi có những đoạn âm thanh réo rắt, tiếng trống dồn dập, hòa cùng tiếnghát trong veo cao vút. Khiến cô như thấy sự mất mát trong tình yêu, nỗiđau của khát vọng tan vỡ, những giọt nước mắt đau đớn của những ngườiphụ nữ. Một bản nhạc đem lại quá nhiều cảm xúc.
- Bản hana’s eye. Một bản nhạc quá hay. Cô chưa nghe anh chàng này bao giờ đúng không?
Nhìn biểu cảm trên mặt Miên là Nam đoán ra ngay. Anh giải thích thêm:
- Anh chàng này là một kẻ nổi loạn đích thực trong nhạc cổ điển.Tôi thích cái cách anh ta phá vỡ những khuôn thước, những qui luật cũcủa dòng nhạc giao hưởng. Để hình thành một phong cách mới, một hướng đi khác biệt - trẻ trung hơn, táo bạo hơn, phức tạp hơn và phong phú hơn.
- Phá đi như thế nào? Miên tò mò hỏi.
- Lỗ tai trâu của cô không nghe được âm thanh của nhạc khí điệntử sao? Có dàn nhạc giao hưởng nào vác nguyên bộ gõ điện, và âm thanhđiện tử vào không? Nghe thử Exodus nhé? Cô sẽ nhận ra ngay.
Namnhấn nút chọn bài. Mở đầu là tiếng gió rít. Tiếp theo, những nốt nhạcPiano đầu tiên vang lên vô cùng mạnh mẽ dứt khoát. Những đoạn cao tràodồn dập giữa tiếng trống hòa cùng tiếng violin hùng dũng. Miên như thấymình đang bay giữa thảo nguyên bao la, nghe được tiếng gió hát bên tai.Và kia, Những đoàn người hành hương đang tiến về miền đất hứa. Cô nhưthấy trong họ niềm tin và khát vọng sống mãnh liệt.
- Cô thấy sao? Nam tò mò hỏi Miên.
- Thấy thảo nguyên và những con người đang đi tìm miền đất hứa. Miên cố gắng mô tả lại cảm xúc.
Nam bật cười, Miên có cái cách cảm thụ âm nhạc rất lạ. Nó có màu sắc và cảhình ảnh nữa. Có vẻ như đấy là cách cảm thụ của một tâm hồn trong sáng.Cảm nhận rất khác người, rất nhạy cảm tinh tế. Anh bèn giải thích thêmcho Miên:
- Cảm nhận về đoàn người hành hương là chuẩnđấy. Exodus có nghĩa là di cư. Theo truyền thuyết trong Kinh Do Tháigiáo. Hơn 3000 năm trước đây, Moses đã dẫn đầu đoàn người nô lệHebrew rời bỏ Ai Cập để đi về miền đất hứa Canaan, dẫn đến sự hình thành nên dân tộc Israel. Exodus chính là câu chuyện – làbản anh hùng ca về chuyến ra đi đầy gian khổ, nước mắt nhưnghào hùng đó. Được kể lại trong quyển Exodus, là quyển thứ hai trongCựu Ước, cũng là quyển thứ hai trong Kinh Torah, tức Thánh Kinh Do TháiGiáo.
- Sao anh biết? Anh làm tôi bất ngờ quá.
Miênvô cùng ngạc nhiên trước những hiểu biết của Nam về nhạc cổ điển. Trướcđây cô luôn nghĩ gu âm nhạc của anh chắc chỉ dừng lại ở lady gaga,Rihanna, cùng những âm thanh cuồng loạn trong bar. Nhưng không, Namkhông những biết, mà còn hiểu rất sâu về những bản nhạc không lời- vốnrất kén người nghe.
- Cô không phải nhạc nhiên làm gì. Từnhỏ tôi và Sơn đã được nghe hàng ngày nhạc cổ điển rồi. Không phải dễnghe như thế này. Mà loại khó nhằn, toàn chopin , Bach với Beethoventhôi. Sáng nào mẹ tôi cũng chơi một hai bản.
Nam lỡ lời nhắc tớimẹ. Anh im bặt ngay tức thì. Khuôn mặt mới đây còn vui vẻ gần gũi, naylại khó đăm đăm. Miên cũng không dám hỏi gì nữa. Chỉ im lặng nghe tiếngpiano của Maksim. Cô thầm nghĩ, đúng là Nam được sống và dạy trong mộtmôi trường quá hoàn hảo. Từ nhỏ trong khi cô chỉ lo chăm em, ra đồng bắt cào cào. Thì anh được làm quen với nhạc giao hưởng, được học tiếng anhvới giáo viên bản địa. Trong lớp, Nam là người phát âm chuẩn nhất. Đếnđộ thầy cô giáo cũng không bằng. Tuy nhiên anh vẫn luôn có thái độ sốngthù nghịch và bất cần mà chính cô cũng không hiểu tại sao.
Xe rẽra hướng cầu Long Biên. Dù có biển cấm ô tô, nhưng chủ nhật đường vắng.Nam vẫn cho xe lên cầu, mặc kệ Miên có la mắng phản đối. May mắn cho hai người không có cảnh sát giao thông.
Lâu lắm rồi, Miên mới đi lạilên cầu. Phải được mấy tháng rồi, kể từ lần đầu tiên đi tàu hỏa ngangqua để về Hà nội. Nó vẫn giữ nguyên nét cổ xưa, với kiến trúc châu âugiữa lòng thủ đô. Những thanh thép han gỉ theo thời gian, ngiêng ngiêngbóng nước toát lên một vẻ đẹp rất riêng. Miên đang mải nghĩ linh tinhthì bất ngờ Nam lên tiếng hỏi:
- Cô biết cầu này bao nhiêu tuổi rồi không?
- Không rõ, chắc nhiều lắm, nhìn đám thép han gỉ là biết. Phải 50 năm rồi ấy nhỉ.
Nam bật cười:
- 110 tuổi rồi. Từ thời pháp thuộc. Vật liệu xây dựng được mangtừ bên pháp sang. Được thiết bởi Gustave Eiffel. Kiến trúc sư thiết kếcho tháp Eiffel đấy.
- Thật hả. Thảo nào thấy nó đẹp giống kiểu của tháp Eiffel. Cứ nghĩ chắc tại cả hai cùng kết cấu bằng thép.Hóa ra nó cùng một cha sinh ra.
Miên gật gù tán thưởng. Nam lại tiếp tục tỏ ra uyên bác:
- Không những thế, xây dựng nó còn rất kì công. Những hố móng sâu ba bốn chục mét mà phải đào thủ công giữa dòng nước xiết. Rồi cả nhữngchiếc đinh rive nữa. Cô nhìn kìa, có thấy những cái đinh nối các thanhthép với nhau không?
Miên ngước nhìn mái cầu, những thanh thép bắt chéo, ngang dọc, tạo hình uốn lượn rất đẹp mắt. Mỗi thanh đều được bắthàng chục các đinh rive. Cô bèn trả lời:
- Thấy rồi. Có gì đặc biệt không?
- Mỗi cái đinh ấy đều được thợ thủ công nung nóng đến đỏ rực, rồi dùng kềm ném lên cao cho người ở trên bắt lấy. Thợ ở trên dùng búa táncho đến khi không tán được nữa mới thôi. Tốn công nhưng chắc chắn vôcùng.
- Sao anh biết rõ thế? Miên tỏ ra nghi ngờ.
- Tôi tìm hiểu. Cầu Long Biên là người mẫu cho hàng trăm bức ảnh của tôi mà. Thôi nào, xuống xe đi.
Miên giật mình nhận ra là đã đến cầu thang để xuống bãi giữa. Cô lật đậtchạy theo Nam đang đi phăm phăm phía trước. Lòng nhủ thầm “ đáng ghét,chân đã dài thì chớ, còn bước rõ là nhanh”. Tuy nhiên cô không dám ýkiến với Nam. Chỉ cố gắng chạy thật nhanh cho kịp.
Nghĩ lại, ngàyhôm nay, quả thật có nhiều bất ngờ. Điều đầu tiên, Cô đã há hốc miệng ra mà ngạc nhiên, khi nghe Nam rủ sang bãi giữa đưa bé Mai đi viện. Khôngngờ, con người lạnh lùng này mà lại biết quan tâm tới người khác. Chớpmắt, đã thấy cô ngồi trên xe audi, nghe nhạc bên Nam, rồi nhận ra anhcũng có gu âm nhạc rất ổn. Chớp mắt, đã nghe anh nói về sự tích cầu long biên, chợt nhận ra anh cũng yêu hà nội, yêu cả những nét cổ xưa, dù bản thân thì sành điệu từ đầu tới chân. Đôi khi cô tự hỏi, mình đã thật sựhiểu hết con người này chưa? Nghĩ tới đây, Miên len lén quay sang nhìntrộm anh. Nam vẫn giữ gương mặt lạnh lùng quen thuộc. Nhưng Miên cảmgiác anh ấm áp hơn, hay tại trời chiều nhiều nắng…?
Bãi giữa làmột dải đất phù sa nổi lên chính giữa sông Hồng. Bãi giống như một ốcđảo xanh bạt ngàn cây trái. Miên đã rất ngạc nhiên trước những luốngrau, ngô, xanh ngắt, non mơn mởn. Cô mải ngắm nghía tới mức cục gạch tođùng dưới chân cũng không thấy. Vấp một cái suýt ngã nhào. May mắn làNam đi bên cạnh tóm cổ áo, giữ lại cho khỏi dập mặt xuống đất. Giống như anh đưa tay tóm cổ chú chó con, đang lồng lên vui sướng khám phá thếgiới. Miên khi đứng vững thì cười gượng gạo, quay sang cám ơn. Rồi lạikhông giấu được sung sướng mà tung tăng, mà hít hà bầu không khí tronglành, đượm mùi đất và cây cối. Nó khiến cô có cảm giác như mình đượcquay lại sống trong không gian bình yên nơi quê nhà.
Miên cứ tung tăng chạy trước, vừa đi vừa đọc tên hết các loại rau củ hai bên đường:
Miên chỉ vào một cây con con, nở những bông hoa trắng xinh xắn hỏi:
- Chịu thôi. Nam lắc đầu chịu thua.
Anh là trai thành phố, làm sao mà biết các loại rau củ. Nên chỉ cườitrừ mà lắc đầu. Miên bĩu môi, cái mặt nhăn nhó xấu xí làm Nam muốn bậtcười.
- Đồ ngốc, cây khoai tây đấy. Cậu chỉ biết củ khoai thôi chứ không biết cây nó thế nào đúng không?
Nam mỉm cười trước vẻ trẻ con của Miên. Anh như thấy lại hình ảnh bé cò lílắc ngày xưa đang chạy giữa cánh đồng xanh bạt ngàn. Nam bỗng cảm thấybình yên như hồi bé bên cò. Anh chầm chậm đi sau, ngắm cái dáng nấm lùncủa Miên chạy hết đám cây này, sang đám cây kia đầy khoái trá mà dânglên một cảm xúc khó tả. Một chút bồi hồi khi nhớ lại kỉ niệm cũ. Mộtchút bâng khuâng không rõ vì sao.
Cuối cùng cả hai cũng tới đượccon thuyền của hai anh em Hải đen. Bé Mai vẫn sốt và ho suốt. Nó gầy đitrông thấy. Nam nhanh nhẹn bế thốc nó trên tay, dù nó vùng vẫykhôngchịu. Cả bốn cùng nhau hướng lên cầu để đi xe về Hà Nội.
ChiếcAudi dừng lại tại bệnh viện quốc tế Hà Nội. Đây là bệnh viện khang trang bậc nhất thủ đô, tọa lạc trong khuôn viên 15 ha. Ngoài khu trung tâmkhám chữa bệnh, còn có công viên và khu lưu trú cho người nhà bệnh nhân. Thằng Hải đen nhìn cái bệnh viện như cái khách sạn mà sợ xanh cả mặt.Nó còn không có đôi dép lành lặn mà đi, thế mà dám cả gan vào đây. Nghĩvậy, Hải níu áo Nam lại mà hỏi:
- Mình tới đây làm gì thầy?
- Tới khám cho bé Mai chứ gì. Nam trả lời.
- Khám chỗ sang như thế này, tiền đâu ra? Hải nhăn nhó.
Hiểu ra vấn đề, Nam giải thích:
- Đây là bệnh viện của người nhà anh. Anh nhờ chú ấy giúp không mất tiền đâu. Đừng lo.
Nam không nói bệnh viện này thuộc tập đoàn Hùng Phát đầu tư. Anh không muốn Hải biết quá nhiều. Lúc đầu Nam có ý định đến bệnh viện công. Nhưngnghĩ tới cảnh xếp hàng lấy số, anh liền từ bỏ. Thay vào đó là quyết định tới bệnh viện của tập đoàn. Khi bốn người vừa vào tới bệnh viện đã thấy bác sỹ trưởng khoa và y tá chờ sẵn. Bé Mai được y tá đón lấy, đưa đithay đồ bệnh nhân và làm các xét nghiệm. Còn lại ba người được mời vàophòng chờ Vip để chờ kết quả. Trong khi Nam thản nhiên ngồi xem phimtrên HBO thì thằng Hải cứ đi qua đi lại lo lắng. Miên phải gọi nó lại,nói vài ba chuyện vui vui cho thằng bé thoải mái hơn. Khoảng một tiếngsau thì Mai đi vào. Con bé đang cầm trên tay hai hộp sữa. Nó đang uốngmột hộp, còn một hộp đưa cho Hải. Thằng bé ngạc nhiên hỏi:
- Sữa đâu ra thế?
- Y tá đưa cho em. Em làm xong xét nghiệm rồi. Khám bệnh mà nhưnghỉ dưỡng. Chỗ nào cũng có kẹo cho trẻ con. Em còn được cho sữa uốngnữa. Mai hí hửng.
- Bao giờ có kết quả? Miên lo lắng hỏi
- Ba mươi phút nữa có kết quả. Bé mai nghiêng đầu cười với Miên. Nụ cười trong veo.
Ba mươi phút sau, y tá vào mời vào gặp bác sỹ. Đúng như Nam đoán, do ăn ở thiếu vệ sinh nên Mai mắc lao giai đoạn một. Cũng may là kịp pháthiện sớm. Thằng Hải nghe tới lao thì mặt tái xanh, cắt không còn giọtmáu. Bác sỹ phải trấn an:
- Bệnh lao bây giờ chữa được rồi. Thuốc được phát miễn phí. Cháu đừng lo.
- Có thật là chữa được không ạ. Cháu xem phim thấy người ta chết vì lao nhiều lắm. Mà thuốc miễn phí thật ạ?
- Đấy là mấy chục năm trước thôi. Giờ khác rồi. Tuy nhiên phảiuống thuốc đều đặn tránh lây nhiễm cho người khác và mau khỏi. Bệnh nàychữa lâu đấy. Vị bác sỹ già ân cần giải thích. Rồi nhìn bộ dạng ráchrưới của hai đứa nhỏ ông nói thêm.
- Tất cả thuốc cho bệnh nhân lao đều được phát miễn phí. Cháu có thể tới đây hoặc trung tâm ytế gần nhất xin thuốc. Nhưng tốt nhất xin một nơi cho bác sỹ tiện theodõi. Không phải lo về tiền thuốc nữa nhé.
Nói xong ông định quaysang chào hỏi Nam, nhưng cậu lắc đầu ra dấu để lúc khác. Đến khi cả bốnđi khỏi, ông vẫn thắc mắc “ không biết anh chàng công tử thứ hai nhà họĐặng lại thêm trò quậy phá gì với đám trẻ đường phố đây. Nhưng có vẻ như là việc tốt”. Câu hỏi chỉ thoáng qua trong đầu, rồi đống bệnh án dàycộp trước mặt lại kéo ông vào công việc.
Cả bốn về lại bãi giữakhi trời đã về chiều, hoàng hôn nhuộm hồng một góc sông. Mùi đốt đồngvương vấn trong không gian khiến Miên nhớ quê da diết. Thằng Hải nhấtđịnh không cho thầy cô về, nó moi dưới đáy thuyền lên mấy con cá sông để làm cơm. Nam trầm ngâm suy nghĩ rồi bỏ đi đâu đấy. Một lát sau, anhquay lại với một túi to đùng đủ loại cá rô, cá trê, cá chép tươi rói,quẫy đạp liên tục. Miên thấy vậy, ngạc nhiên hỏi:
- Lấy ở đâu ra mà lắm cá thế?
- Tôi ra thuyền bên cạnh mua chứ lấy đâu ra. Nam cười hì hì.
- Nhiều cá thế này hay mình nướng lên ăn nhỉ. Cá nướng mọi chấm muối ớt nhé?
Thằng hải nhìn đám cá mà mắt sáng rực. Lâu lắm nó không được ăn cá nướng mọi. Đây là món khoái khẩu của bố con nó, hồi cả nhà còn lênh đênh theo dòng nước bắt cá trên sông.
Ý kiến của Hải đen được đồng ý ngay tắplự. Mỗi người mỗi việc, Hải nhanh nhẹn cầm dao hái mấy tàu lá chuối vensông. Nó chọn mấy tàu già, ít nhựa về lót trên khoanh đất khô ráo làmchỗ ngồi ăn. Xong đâu đấy, nó kéo Nam vào khoảng vườn bé tí của anh emnó. Mảnh đất con con này là một phần ruộng, bác nông dân tốt bụng nhường cho anh em nó trồng rau. Tuy nhỏ thôi, nhưng nó cũng giúp chúng nhữnghôm đói lòng lót dạ. Nam ngắt vài ba quả chanh, Hải hái ít rau thơm rồira bờ sông rửa sạnh. Trong khi đó, bé Mai đưa Miên đi nhặt củi về nướngcá. Cả hai hướng ra bãi lau sậy ở tận bãi bồi ven sông. Giờ đang giữathu, lau trắng bạt ngàn, nổi bật trên màu xanh non của cỏ đẹp không thểtả. Bé Mai thấy được sự vui thích của Miên, nó mỉm cười với cô:
- Hay là mình kết vòng hoa đi cô. Đẹp lắm đấy.
Nói xong, nó kéo Miên vào giữa cánh đồng cỏ lau. Cả hai ngồi thụp xuống vừa kết hoa, vừa cười đùa vui vẻ, quên luôn nhiệm vụ kiếm củi lúc đầu. Namvà Hải làm sạch đám cá đã lâu mà vẫn không thấy hai người kia mang củivề. Anh bèn đi ra bãi lau thì chợt sững lại bởi khung cảnh trước mắt. Cả một bãi đất rộng bát ngát lau trắng muốt. Ánh hoàng hôn khiến cho mỗibông lau như được nhuộm hồng, lung linh, kì ảo. Miên và Mai đang ngồigiữa khung cảnh thiên đường ngập nắng và hoa ấy, mỗi người đội một vònglau trắng muốt. Như hai thiên sứ nhà trời với nụ cười trong veo, lấplánh sáng. Nam đứng ngây ra ngắm Miên mất mấy phút. Anh thích nụ cườicủa cô, thích gương mặt bầu bĩnh ngây thơ. Những lúc thế này nhìn Miênrất giống bé cò năm xưa. Anh cứ đứng ngắm mãi cho đến khi Mai nhìn thấyanh, nó vẫy tay rối rít:
- Thầy ơi, lại đây chơi đi.
Khi Nam đến bên nó, Mai kiễng chân đặt lên đầu anh một vòng hoa lau trắng tinh.
- Giờ thầy sẽ là thiên thần của em.
Nam đón lấy vòng hoa mà gượng quá đi mất. Từ nhỏ đến lớn anh chưa làm gìsến như thế bao giờ. Nhưng ngoài cảm giác ngượng thì còn rất hạnh phúc.Anh lấy chiếc iphone ra, rồi bế bé Mai trên tay, kéo Miên lại gần, hướng ống kính về phía mình. Nam bấm nút chụp. Anh muốn ghi lại khoảnh khắchạnh phúc hiếm hoi trong cuộc đời mình.
Cuối cùng cả ba cũng gomđược một bó lớn cỏ khô, thêm vài mảnh củi đem về. Hải đen hì hục một lúc thì cũng nhóm được lửa cho cả bọn ngồi quanh nướng cá. Món cá nướng mọi của hải quả thật là một tuyệt tác. Cá chín vàng, tươm mỡ, thơm lừng. Vị cay nồng của muối ớt, hòa cùng vị ngọt tự nhiên của cá khiến ai cũnghăm hở ăn ngon lành. Nam vừa cho một miếng cá nóng hổi vào miệng, vừahỏi Hải:
- Mày pha muối ớt thế nào mà ngon quá. Lâu lắm anh mới ăn món cá nướng ngon thế đấy.
Thằng Hải khoái trí lắm. Nó bèn tỉ mỉ kể lại từng công đoạn:
- Em lấy bột canh pha với chanh. Cho thêm đường vào đánh cho nổibọt trắng lên. Sau đó mới cho ớt xanh băm nhuyễn vào trộn đều. Công thức của bố em đấy. Ông làm món này ngon lắm.
Cả bốn vừa ăn vừa nóichuyện rôm rả. Trong bữa ăn, Miên thấy Nam cười rất nhiều. Trông anh cóvẻ hiền và gần gũi. Khác xa cái vẻ cô độc, lạnh lùng quen thuộc ở nhàcũng như trên lớp. Giống như một con người hoàn toàn khác mà hôm nay cômới nhận ra. Đang ăn thì Mai chỉ tay vào một đốm sáng lấp lánh gần đó:
- Đom đóm kìa mọi người ơi.
Quả thật là đom đóm, mà không chỉ một, có tới năm sáu con đang bay, sánglấp lánh. Miên nhìn mãi những đốm sáng ấy. Một lúc sau mới nói:
- Lâu lắm rồi chị mới nhìn thấy đom đóm. Ngày xưa chị cũng từng có kỉ niệm ngắm đom đóm ven sông với một người bạn.
Thằng đen tò mò:
- Bạn trai à chị?
Miên khẽ gật đầu. Nó lại hỏi tiếp:
- Người yêu à chị? Mối tình đầu ạ?
Miên quay sang cốc thằng bé một cái đau điếng, rồi mắng yêu:
- Hỏi gì mà lắm thế. Cậu ấy không hẳn là người yêu. Nhưng là người rất đặc biệt.
Thằng Hải vừa xoa xoa đầu, vừa hỏi tiếp:
- Đặc biệt thế nào ạ?
Miên đưa tay lên dọa cốc đầu tiếp làm thằng bé ôm đầu lè lưỡi tránh. Nhưng cô chỉ dọa thế thôi. Miên vẫn trả lời Hải:
- Cậu ấy rất đẹp. Là người đẹp nhất mà chị từng gặp. Không những thế còn rất tốt bụng đáng yêu nữa.
Nghe tới đây thì Nam mắc nghẹn ho khùng khục. Bé Mai đưa anh cốc nước:
- Thầy sao thế ạ. Thầy có ngồi gần lửa quá không? Sao mặt đỏ gay thế ạ.
Nam đón lấy cốc nước của Mai uống một ngụm lớn. Anh nghe Miên khen mà nónghết cả mặt. Tuy biết lý do đỏ mặt của mình chẳng liên quan tới lửa nhưng anh vẫn chống chế:
- Ừ, lửa nóng quá. Nóng thật đấy.
Sau khi ăn xong, trời cũng tối mịt. Đám muỗi bắt đầu vo ve làm phiền mọingười. Miên và Nam giúp Hải thu dọn sạch sẽ rồi từ biệt ra về. Ngồi trên xe, Nam rất muốn quay sang mà nói với Miên rằng anh chính là thằng cúnngày xưa. Rồi cả hai sẽ cùng ôn lại kỉ niệm cũ. Ví dụ như kỉ niệm ngắmđom đóm ven sông, hay vụ trộm ổi. Nhưng nỗi sợ hãi khi nghĩ Miên sẽ thất vọng, khiến anh im lặng. Nam lại trở lại là con người lạnh lùng, anhngồi yên nghe nhạc, không nói với Miên câu nào. Còn Miên tuy trải quamột ngày thật vui, nhận ra Nam không đáng ghét như cô tưởng. Cô muốn nói chuyện và cười đùa với Nam thật nhiều. Nhưng thấy cái mặt của anh lạikhó đăm đăm nên đành ngoan ngoãn ngồi ngắm thành phố bên ngoài khungkính. Ngoài kia, phố đã lên đèn….