Định Mệnh Nghiệt Ngã

Chương 10



Rồi 2 tháng nữa lại trôi, cô cũng đã tốt nghiệp cấp 3. Cô ngày càng ít gần Jin, Jin cũng hay trốn tránh cô, cô khó hiểu nhưng cũng im lặng vì cho rằng Jin bận. Hôm đó sinh nhật Jin, cô muốn cho Jin bất ngờ nên tự học làm bánh và những món Jin thích, Phong thì ngồi xem phim nhưng thỉnh thoảng mắt vẫn quan sát cô. Khoảng 7h tối mọi thứ đều xong, chợt điện thoại cô reo lên tin nhắn từ Jin, cô đọc tin nhắn mỉm cười vui vẻ rồi thay đồ, 5 phút sau cô xuống, cô vui vẻ nói với Kỳ Phong "Anh ở nhà nhé, em đi đây 1 lát "...

Cô bước đến địa chỉ Jin kêu cô đến, cô cũng khó hiểu khi đây là khách sạn, thắc mắc Jin kêu cô đến làm gì. Rồi cô sững sờ khi nghe thấy, cô không tin vào mắt mình nữa, trước mặt cô là Jin và cô gái hôm đó đang thân mật, cuộc nói chuyện của họ càng khiến cô như vỡ òa. Thì ra họ xem cô lại con ngốc, nếu đã bên cô ấy không cần cô nữa tại sao Jin lại không nói sự thật với cô mà lại lừa dối cô. Đôi chân cô như không còn sức đứng vững nữa, từng bước nặng nề bước khỏi nơi đó, Môi mím chặt kìm nén nước mắt, ngàn câu hỏi tại sao Jin lại làm vậy với cô, Jin rất yêu cô đâu rồi, ai làm ơn nói cô biết đi, cô chuẩn bị tất cả định cho a bất ngờ nhưng đổi lại là 1 sự thật tàn nhẫn. Trời đang đổ mưa lớn, cô vẫn bước lang thang không phương hướng, trong đầu vô số những câu hỏi, cô mím chặt môi đến bật máu ngăn không cho nước mắt rơi, rồi đôi chân cô không còn sức ngã quỵ xuống. Chợt 1 cái ôm xiếc lấy cô, cái giọng lạnh băng quen thuộc cất lên "Muốn khóc cứ khóc đừng cố nén, tôi sẽ cho em mượn vai khi em cần" không ai khác là Kỳ Phong, Phong theo cô từ lúc rời khỏi nhà, Phong cực kỳ tức giận khi thấy cô thẩn thờ rời khỏi khách sạn, Phong biết cô đã nhìn thấy gì, rồi cái bóng dáng nhỏ bé Cứ bước lang thang trên con đường mặc kệ trời đang mưa khiến Phong như phát điên, không chịu được nữa cậu chạy đến bên cô. Nhận ra Kỳ Phong, cô vỡ òa ôm xiếc lấy a mà bật khóc kèm theo những lời oán trách khiến Phong xót xa......Khóc đến mệt mỏi rồi ngất đi trong lòng Kỳ Phong, a lặng lẽ bế cô về nhà, nhìn khuôn mặt xanh xao của cô mà lòng đau nhói, cô nào hay biết cô đã khiến 1 trái tim lạnh giá của Kỳ Phong phải rung động, cô đau 1 Kỳ Phong đau 10...

Hôm sau Jin về nhà thấy bàn tiệc cùng chiếc bánh kem mừng sinh nhật, lòng a nặng trĩu chẳng biết phải mở lời với cô như thế nào. Lê từng bước lên lầu, nhìn ngắm cô đang ngủ say, lòng đau đớn tột cùng, nhìn cô như vậy a xót xa chẳng thể mở lời nên lại chọn cách trốn tránh âm thầm rời đi. Sau khi Jin rời đi cũng là lúc cô mở mắt ra, thật ra cô đã tỉnh từ lâu, ánh mắt buồn nhìn bóng dáng anh rời đi....

Jin lại trở về vào khuya hôm sau, nhưng thật lạ trong căn nhà chẳng có ai, rồi a lên phòng cô theo thói quen nhưng chỉ thấy mọi thứ đều trống không. Jin thầm nghĩ chắc Phong đã dắt cô đi chơi. Mệt mỏi xuống nhà, chợt thấy 1 mảnh giấy nhỏ trên bàn "Tạm biệt a nhé, em chủ động rời đi để anh không cảm thấy khó xử nữa. Em biết tất cả rồi, em không trách anh đâu, cảm ơn anh vì 2 năm qua lo lắng cho em, Không còn anh em cũng sẽ tự chăm sóc cho mình được, anh không cần phải lo lắng cho 1 cô nhóc như em nữa đâu, chúc anh và chị ấy hạnh phúc" Jin đau đớn vô cùng, lòng thầm trách mình không tốt, 'Xin lỗi em rất nhiều, sau này sẽ có người tốt hơn a thay a bên em, tình yêu a dành cho em để mình a giữ, mong em sống tốt'...

* * *

Nửa năm trôi qua, kể từ khi cô rời khỏi Jin, tuy bề ngoài cô vẫn vui vẻ nhưng Kỳ Phong biết chỉ là vỏ bọc của cô. Kỳ Phong luôn bên cạnh quan tâm cô với tư cách 1 người a trai...Phong thấy nét mặt cô ngày càng nhợt nhạt nhưng cô luôn nói chỉ hơi mệt. Hôm ấy đột nhiên cô ngất đi, Kỳ Phong phải đưa cô đến bệnh viện, Phong cũng biết được căn bệnh của cô....Nhưng đã muộn, Lúc Phong biết được cũng chính là lúc cô chỉ còn những ngày cuối cùng mà cô sống. Nhìn khuôn mặt tái nhạt nằm trên giường bệnh Phong đau xót vô cùng, nắm lấy bàn tay bé nhỏ sưởi ấm, lòng Kỳ Phong lo sợ vô cùng....Phong xót xa khi cô tỉnh dậy ngây thơ hỏi Kỳ Phong "Sao mặt a nhìn khó coi thế ", "Em định dấu đến bao giờ? "

_"Anh đang nói gì vậy? " cô khó hiểu nhìn Kỳ Phong

"Em định âm thầm rời đi như vậy sao" Phong đau xót, cô chẳng hiểu Phong nói gì cứ giữ vẻ mặt đó càng khiến Phong đau đớn đến khó thở.

"Anh điên hả, em mệt nên ngất có tí mà a phát bệnh rồi à" cô trêu chọc Phong. "ừ, tôi điên" Phong tức giận nói rồi bước khỏi phòng, nếu ở lại nhìn cô nữa a sẽ không thể chịu nổi. Cô khó hiểu nhìn theo Phong, thắc mắc tại sao a ấy lại tức giận. Định bước xuống giường chợt thấy tờ bệnh án đặt trên bàn, lật ra đọc. mọi thứ như sụp đổ trước mặt cô, Cô đã hiểu vì sao Phong tức giận...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.