Tập đoàn Royal nằm ở một toà nhà cao. Đứng bên ngoài một hồi, cô lấy hết can đảm, thở vào rồi bước vào cổng Royal. Cô mặc trang phục công sở nên vào Royal cũng không bị gây khó dễ. Đến quầy tiếp tân.
-Chào chị, em có thể giúp gì cho chị!-Một cô gái tiếp tân trẻ lên tiếng hỏi.
-Tôi muốn gặp Âu Khắc Huy!-Diệu Phương trả lời.
Kỳ thật là cô cũng không biết anh làm chức vụ gì nữa nên nói thẳng họ và tên.
-Ý chị là Chủ tịch Âu?-Cô tiếp tân tỏ vẻ kinh ngạc.-Chị có hẹn trước không?
-Không!-Diệu Phương không mấy ngạc nhiên vì trước đây cô cũng biết về gia thế của anh.
-Chị cho em biết tên?-Cô tiếp tân nói.
-Hạ Diệu Phương!
Cô tiếp tân gọi cho một ai đó, sau khi gác máy thì quay qua Diệu Phương.
-Chủ tịch đang bận họp. Thư ký Phan sẽ xuống dẫn chị lên phòng Chủ tịch để đợi!
Cô đoán thư ký Phan có thể là chị Phan Bảo Anh. Một lúc sau, Bảo Anh bước xuống…
-Diệu Phương, em tìm Khắc Huy?-Bảo Anh tỏ ra không tin.
-Vâng!-Diệu Phương nhìn Bảo Anh đôi chút.
-Em lên phòng Chủ tịch đợi nhé!-Bảo Anh cười.
Diệu Phương gật đầu. Trước đây Bảo Anh là hoa khôi của khối trên cô, làn đàn chị của cô. Cô rất mến Bảo Anh, lúc ấy Bảo Anh lại cùng lớp với Khắc Huy. Bảo
Anh với nhóm Khắc Huy lúc ấy cũng khá thân do Bảo Anh là bạn gái của anh kết nghĩa của bọn họ. Bảo Anh tác hợp rất nhiều cho cô và anh cũng như Hạ Lâm và Dương Thắng. Bây giờ Bảo Anh trông cũng không khác gì mấy, vẫn xinh đẹp, vẫn dễ gần, nhưng người toát ra khí chất sắc xảo.
Vào phòng Chủ tịch, Bảo Anh làm hai ly café rồi ngồi xuống ghế sofa nói chuyện với nhau. Đến khi trời chạng vạng tối, hai ly café đã cạn từ bao giờ, cánh cửa phòng mới mở ra, có người bước vào.
Vẫn khí chất hùng hồ toát ra hàn khí nồng nặc.
-Thư kí Phan, cậu có thể về!
Bảo Anh gật đầu rồi dọn hai cốc café sau đó ra ngoài để lại không khí nặng trịch trong căn phòng. Anh ngồi trên ghế làm việc của Chủ tịch, mắt nhìn văn thư, chân vắt chéo.
-Em tìm tôi?
Anh hỏi làm phá tan bầu không khi im lặng đến đáng sợ. Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa tiến lại gần anh, anh vẫn không ngước mặt lên.
-Anh muốn thâu tóm Phú Nhuận?-Câu hỏi của cô giống một câu khẳng định hơn.
Anh khẽ gật đầu.
-Anh muốn gì?-Diệu Phương cũng không muốn vòng vo nhiều.
-Em đủ thông minh để biết chứ nhỉ?-Anh dừng tay lại, ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích.
-Anh nhắm vào tôi?-Diệu Phương nói.-Anh muốn trả thù tôi chuyện năm xưa?
Khắc Huy đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào mắt Diệu Phương, anh bước đến gần cô.
-Chuyện năm xưa tôi nghĩ em sẽ không nhắc lại nhưng em đã nhắc thì tôi sẽ nhắc lại cho em nhớ!-Khắc Huy giọng đều đều có pha chút tức giận.-Ai đã bỏ rơi ai? Năm đó em bỏ rơi tôi mà đi theo người khác, cuộc sống của em bây giờ vẫn rất ổn định bên người ấy, tôi không cho phép những điều tốt đẹp tiếp tục đến với em!
Ông trời không cho em gặp báo ứng thì chính tôi sẽ thay.
Cô nghe những lời anh nói, tim đau thắt lại, cảm giác như muốn khuỵ xuống nhưng vẫn cố đứng vững.
-Anh muốn gì tôi cũng sẽ chấp nhận! Chỉ cần anh đừng làm khó dễ cho Phú Nhuận!
-Em đang muốn bảo vệ Công ty của người yêu à?-Anh nhếch môi cười rồi nhìn cô từ đầu đến cuối.-Em nghĩ em có thể chấp nhận bất cứ yêu cầu của tôi?
Nhìn thấy trong mắt anh có sự đen tối. Diệu Phương khẽ rùng mình, cô im lặng. Nếu trước đây chẳng phải La Bá Thông giúp cô nhiều như vậy, đối xử tốt với cô như vậy thì chắc Phú Nhuận sẽ chẳng đi đến bước này.
-Dù thế nào tôi cũng sẽ thâu tóm Phú Nhuận! Vì thâu tóm Phú Nhuận đem về cho Royal cũng không ít lợi nhuận!-Khắc Huy nói rất kiên định.-Nhưng tôi sẽ cho em hai sự lựa chọn.
Cô đưa mắt nhìn anh, chờ đợi…
-Tôi sẽ thâu tóm Phú Nhuận sau đó đẩy La Bá Thông vào tù vì nợ nần!-Khắc Huy nói đều đều, cố ý để người nghe nghe thật rõ.-Hoặc tôi sẽ Thâu tóm Phú Nhuận nhưng vẫn để La Bá Thông quản lí Phú Nhuận, chỉ có điều lợi nhuận phải chia 60% cho Royal và với một điều kiện…
Cô vẫn nhìn anh…
-Em hãy rời khỏi Phú Nhuận! Tôi có thể sắp xếp được cho em một công việc tốt ở Royal!-Anh nói.-Em có quyền suy nghĩ trong 24 tiếng đồng hồ, sau 24 tiếng Phú Nhuận sẽ rơi vào tay tôi! Bây giờ mời em ra về!
Cô đơ người nghe anh nói, làm việc ở Royal tức là sẽ gặp anh hằng ngày… Nếu anh thâu tóm Phú Nhuận thì chắc chắn cô sẽ nộp đơn xin nghĩ việc ở đấy, dù gì cũng nghĩ ở Phú Nhuận nhưng đến Royal thì… Như vậy có khác gì anh ép cô vào đường cùng.
-Khắc Huy, tôi thất vọng về anh!-Diệu Phương lên tiếng, giọng cô đậm nét buồn.-Tôi cứ tưởng anh thay đổi, anh sẽ chính chắn hơn trước!
Anh không hề thay đổi! Anh vẫn yêu cô! Anh muốn nói rất nhiều nhưng không thể nói được. Diệu Phương bước từng bước từng bước ra ngoài, lòng đầy những suy nghĩ mệt mỏi. Anh cũng không giữ cô lại, để cô đi lúc một xa dần…