Diệu Phương đến căn nhà lúc trước anh ở, đúng thật anh vẫn ở đó. Anh dẫn cô lên phòng Tuấn Anh đang nằm nghĩ ngơi. Tuấn Anh trong gầy đi hẳn, một vài vết bỏng còn rãi rác ở cánh tay và chân. Chân anh bất động hoàn toàn.
-Anh Tuấn Anh!
Tuấn Anh ngoái đầu nhìn cô khẽ nhíu mày. Ngốc lắm mới không biết Diệu Phương đã biết sự thật.
-Em đến thăm anh!-Tuấn Anh khẽ mỉm cười.
-Anh…-Cô nhìn Tuấn Anh mà không kìm được nước mắt.
-Em gái ngoan! Anh đau anh còn không khóc, sao em phải khóc!-Tuấn Anh vẫn cười.
-Em không khóc đâu!-Diệu Phương khẽ gạt nước mắt.-Anh vẫn ổn chứ? Sao anh không gặp chị Bảo Anh? Chị ấy đang mang thai, anh có biết không?
-Anh biết chứ!-Tuấn Anh nói.
-Vậy sao anh không gặp chị ấy?-Diệu Phương biết lý do nhưng cô không biết nên nói gì, hỏi gì hơn.-Chị ấy sẽ rất vui khi biết anh còn sống!
-Diệu Phương, em giúp anh một chuyện.-Tuấn Anh lên tiếng, giọng đều đều.
Diệu Phương im lặng nhìn Tuấn Anh.
-Giúp anh, khuyên cô ấy phá bỏ cái thai, được không?-Tuấn Anh nói, giọng pha chút cay cay.
-Em xin lỗi, em không thể!-Diệu Phương nói, cô nhẹ giọng để không phải khóc.-Chị Bảo Anh đã nói, chị ấy sẽ bất chấp tất cả để sinh đứa bé ra, chị ấy nói vì đó là cốt nhục họ Trần, cốt nhục của anh, chị ấy không đành lòng phá bỏ!
-Anh không thể chăm sóc tốt cho cô ấy được nữa!-Tuấn Anh nói.-Anh chỉ có thể xin lỗi cô ấy!
Khắc Huy im lặng, Diệu Phương và Tuấn Anh cũng không nói gì nhiều nữa.
***
Bảo Anh sức khoẻ đã bình thường. Cô ở một mình ở căn hộ của Tuấn Anh. Tối hôm nay, Bảo Anh thấy tâm trạng rất tồi tệ, nhớ lúc trước hai người cùng ở bên nhau những lời hứa hẹn, hứa hẹn về gia đình và những đứa con.
Bảo Anh mệt mỏi không muốn nấu ăn nên đi bộ ra ngoài đầu hẽm, quán ăn bình dân mà trước đây hai người cùng ăn chung. Chỉ mới ra ngoài, đường phố giờ này vắng vẻ, không ai qua lại, vừa đi không xa thì trời mưa, chỉ là mưa rào, Bảo Anh dừng lại, cô khóc, khóc thật to, nước mắt lẫn vào nước mưa. Tuấn Anh đã đi nhưng sau tất cả những thứ liên quan đến anh vẫn còn đó, đến trên giường anh còn thoảng mùi hương nam tính đặc trưng, còn có những sợi tóc ngắn còn vơi lại trên gối và trong nhà tắm. Tất cả còn nguyên vẹn như Tuấn Anh vẫn ở đây chỉ là đi vắng rồi sẽ trở về.
-Trần Tuấn Anh, tôi hận anh! Sao anh lại bỏ rơi tôi!
Bảo Anh khóc thật to rồi thuề thào.
-Sao không cho em theo anh với!
Bảo Anh vừa la lên rồi thì khuỵ xuống, nước mắt dàn dụa lẫn đến nước mưa… Con gió đột ngột thổi qua khiến Bảo Anh cảm thấy lạnh lẽo, giờ này cô hoàn toàn bất lực…
Đằng xa, một người con trai đang ở trong xe nhìn thấy, giọt nước mắt đã không còn kìm được nhưng nhanh chống được lau đi bởi bàn tay của mình. Khoảng cách không xa nên chàng trai có thể nhìn thấy và nghe những gì cô gái đã nói…
Đâu đó không xa trên đường phố, một bài hát vang lên…
Anh biết.. em mang con tim nát tan..
Kể từ ngày anh đi..
Nhưng sao không thể nào xoá đi..
Cho dù em đã cố gắng giấu đi giọt lệ buồn..
Mà anh vẫn nhìn thấu tim em…
Người biết không đêm qua gió về..
Là anh đó mong em bớt lạnh…
I’m sorry for everything…
Hãy cười lên em nhé dẫu anh không còn bên em..
Hãy cười lên như những tháng ngày ta có nhau..
Vì anh luôn dõi theo em..
Vì anh luôn mong em hạnh phúc..
Nguyện cầu một ngày em sẽ mỉm cười…
Hãy bước ra ngoài căn phòng ký ức..
Hãy chạm vào cơn gió ngang qua.. tay em…
Là anh.. Là anh.. Là anh đó…
Vì em.. Vì em nên anh trở về…
I’m sorry for everything…
Hãy cười lên em nhé dẫu anh không còn ở bên em..
Hãy cười lên như những tháng ngày ta đã có nhau…
Vì anh luôn dõi theo em..
Vì anh luôn mong em hạnh phúc..
Nguyện cầu một ngày mai em sẽ mỉm cười…
Anh mong em yên vui..
Và đừng đợi nữa chi em…
Dù thế nhưng sao nước mắt anh cứ rơi hoài…
Nhìn thấy em mà không thể ôm lấy em..
Dù con tim anh nhói đau..
Đành nhờ cơn gió gửi cho em yêu thương…
Hãy cười lên em nhé dẫu anh không còn ở bên em..
Hãy cười lên như những tháng ngày ta đã có nhau…
Vì anh luôn dõi theo em..
Vì anh luôn mong em hạnh phúc..
Nguyện cầu một ngày mai em sẽ mỉm cười…
Khắc Huy ngồi ở chỗ lái xe, nhìn cảnh này cũng đau lòng không kém. Hai người yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau.
-Không đành lòng phải không?
Tuấn Anh khẽ gật đầu.
-Nhưng tôi không còn khả năng để đỡ cô ấy đứng dậy!-Tuấn Anh biết tình cảnh của mình lúc này.
Tuấn Anh gọi điện cho Diệu Phương, năm phút sau, Diệu Phương che dù vội đến bên Bảo Anh lúc này đang ngồi bệt dưới đất, cô nhanh chống đã dậy.
-Chị à! Chị cùng em vào nhà được không! Chị phải giữ gìn sức khoẻ chứ!
-Tuấn Anh mất rồi! Anh ấy mất rồi! Người chị yêu thương mất rồi!-Bảo Anh gào lên.-Em bảo chị phải sống làm sao?
Cô đỡ Bảo Anh dậy không được nên dù trên tay cô rơi xuống đất khiến cô cũng ướt. Cô lắc mạnh vai Bảo Anh.
-Chị, chị tỉnh lại đi! Chị còn đứa bé, còn cốt nhục của anh ấy! Chị phải sống tốt, không vì chị chị cũng phải nghĩ cho đứa bé!
-Đứa bé…!?-Bảo Anh như tỉnh lại, cô lấy tay sờ vào mặt bụng còn phẳng lì của mình.
-Được rồi! Em đỡ chị về nhà!-Cô đỡ người chị này về nhà.
Về được đến nhà, vai Diệu Phương mỏi cực kì. Bảo Anh dường như đã rất bình tĩnh nên cô về nhà. Bảo Anh có nói muốn cô ở lại nhưng cô muốn về vì còn có Hạ Lâm chờ ở nhà. Diệu Phương đi bộ đến nên cô cũng đi bộ về. Đang đi một chiếc xe BWM chặn cô.