Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Chương 35: Vị trí nào



…??

Anh im lặng một hồi.

-Cậu gặp chị cậu? Vào lúc nào?

-Chiều nay!-Cách trả lời tỏ rõ thái độ địch thủ.

-Mấy giờ?-Anh không có thời gian để đôi co với cậu nhóc này.

-Khoảng 6 giờ 30!-Chính Phong nhíu mày, không thể nào đoán ra được người trước mặt đang suy nghĩ cái gì.

-Có gặp chị cậu, bảo cô ấy gọi lại cho tôi!-Anh nói rồi nhanh chóng bước đi.

***

Anh lái chiếc moto đi trên đường từ bệnh viện về ngôi biệt thự. Anh lái rất chậm, quan sát trên đường để tìm kiếm người con gái ấy. Điện thoại bỗng reo lên:

-“Khắc Huy, Âu Nhật Hào gọi đến, nói là muốn gặp cậu!”-Bảo Anh nói.-“Hắn ta gọi đến phòng thư ký, tôi đã bắt máy!

-Ở đâu?-Cuối cùng thì cũng lòi đuôi, anh giữ khuôn mặt lãnh đạm, nhếch nhẹ môi.

-“Tập đoàn King!”-Bảo Anh nhẹ giọng khi nghe thấy chất giọng bất bình thường của anh.-“Tôi đi với cậu!”

-Không cần.-Anh nói.-Cậu ở nhà, nếu đêm nay tôi không gọi cho cậu, tôi tuyệt đối cấm cậu gọi cho tôi! Đến sáng hãy báo với mọi người! Được chứ?

-Được!-Giọng Bảo Anh khẽ run run, không chắc chắn.

Âu Nhật Hào là ai? Bảo Anh biết, hắn là kẻ máu lạnh trong giới giang hồ, kẻ ngang tàn, mạng người bị hắn xem là cỏ rác, cả người thân cũng không từ thủ đoạn! Vì vậy Bảo Anh mới lo lắng. Nhưng Âu Khắc Huy là ai chứ? Là Âu tổng mà mọi người xem trọng, là người lí trí, có nguyên tắc, đôi khi vì nguyên tắc anh trở nên ngang tàn, khó đoán, là người cực kì thủ đoạn trong giới thương trường, các đại ca có tiếng trong giới giang hồ rất xem trọng, nể phục anh vì tính liêm minh, chính trực dù anh không giỏi giết người, cũng chẳng làm ăn phi pháp, nhưng kĩ thuật dùng vũ khí cũng rất đáng nể.

***

Tập đoàn King, anh bước vào, bảo vệ dường như cũng được dặn trước nên không gay khó dễ. Lên thẳng phòng chủ tịch dưới sự hướng dẫn của bảo vệ. Vừa bước vào, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi. Căn phòng không hề bật đèn, một người đàn ông đứng trước cửa sổ, thoắc ẩn thoác hiện dưới ánh trăng.

-Nhanh đấy!-Giọng nói dứt khoát, thoát lên vẻ nam tính.

Khắc Huy dựa người vào bức tường cách xa Nhật Hào hơn một mét.

-Anh tìm tôi?-Anh nói, giọng anh có chút bỡn cợt.-Nếu để dòng họ Âu biết được Âu Nhật Hào anh tìm gặp Âu Khắc Huy tôi, có lẽ…

-Đù sao cậu đã đến! Thông cảm, tôi không có thói quen bật đèn khi ở một mình!-Nhật Hào cũng có chút bỡn cợt.-Tôi tin chắc là cậu cũng vậy! Dù sao chúng ta cũng là những người quen thuộc với bóng đêm!

-Chỉ có anh, tôi là bạch đạo!-Anh nói chắc nịch.-Được rồi, Âu Nhật Hào, vào vấn đề chính đi, anh tìm tôi để làm gì?

-Được, vậy tôi sẽ nói thẳng!-Nhật Hào nâng ly rượu trong tay, húp hết một.-Người tình bé nhỏ của cậu đang ở trong tay tôi!

-Người tình?-Anh hơi nhếch môi.-Anh phải biết là Khắc Huy này có bao nhiêu người tình, chính tôi còn không đếm được!

Tuy nói là thế, nhưng anh đã chắc chắn rằng Diệu Phương đang nằm trong tay Nhật Hào, nếu để lộ sơ xuất hắn sẽ xem cô là điểm yếu của anh.

-Đúng là thế thật!-Nhật Hào hơi nhếch môi.-Sáu năm trước là người tình của cậu, sau năm năm xa cách, khi cậu quay về cô ta vẫn là người tình của cậu! Cậu nghĩ người ngoài nhìn vào sẽ nói gì? Chàng trai và cô gái yêu nhau rất sâu đậm!

-Yêu? Anh nên thừa biết trong anh và cả tôi không nên có thứ tình cảm này!-Anh giữ thái độ lãnh đạm, hơi nhếch môi.

-Được! Vậy tôi nói thẳng!-Nhật Hào cười đểu.-Người tình bé nhỏ của cậu, Hạ Diệu Phương đang nằm trong tay tôi, cậu thấy thế nào?

-Hạ Diệu Phương?-Anh nhếch môi.-Chẳng phải anh cũng biết tôi đã từng bị cô ta bỏ rơi, anh nghĩ bây giờ tôi quan tâm đến sống chết của cô ta sao?

Khắc Huy trong lòng thầm mừng nhưng lời nói vẫn hiên ngang bất cần. Dù gì cũng có chút tin tức của Diệu Phương. Cô nằm ở vị trí nào trong lòng anh, anh là người hiểu rõ nhất! Chỉ cần làm cho Nhật Hào suy nghĩ rằng cô không hề có một chút vị trí trong lòng của anh thì chắc chắn cô sẽ được thả ra. Anh biết rõ Nhật Hào là người thế nào. Tuy hắn là đại ca giang hồ, giết người không nương tay, nhưng Nhật Hào chỉ giết những kẻ phản bội lại bang nhóm, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng người vô tội trừ trường hợp ngoài ý muốn. Chỉ cần anh không yêu cô, tự khắc cô sẽ thành ngươi vô tội!

-Tôi cũng chẳng vòng vo nhiều với cậu!-Nhật Hào nói.-45% cổ phần ở Tập đoàn Royal, nếu cậu chuyển 30% lại cho tôi, người tình bé nhỏ của cậu sẽ an toàn trở về!

-Tại sao tôi phải làm vậy?-Anh thản nhiên.

-Cậu sẽ chuyển, tôi tin rằng con bé đó, có vị trí trong lòng cậu!-Nhật Hào nhếch môi nhẹ.-Đêm còn dài, cứ từ từ mà suy nghĩ! Ngày mai 9 giờ tại bến cảng sẽ là cơ hội cuối cùng của cậu! Bây giờ tôi có việc bận!

-Vậy anh cứ làm gì mình muốn, miễn là đừng ảnh hưởng đến tôi là được!-Khắc Huy nói rồi thản nhiên bước ra ngoài.-Tôi về!

-Không tiễn!-Nhật Hào nói vọng ra.

Nhìn bóng lưng của anh, Nhật Hào lại nhếch môi. Một hồi lâu sau, Nhật Hào cũng ra khỏi căn phòng.

***

Về đến căn biệt thự, Khắc Huy nhắn tin báo bình an cho Bảo Anh. Anh nặng nề ngã xuống giường. Đến sáng, khoảng 6 giờ, Gia Minh đến. Anh không xuống mở cửa, Gia Minh đành leo rào vào. Anh thừa biết là Gia Minh nên huỷ các hệ thống bảo vệ cho đến khi Gia Minh bước vào phòng thì thấy anh đang ngồi vô ưu lo trên chiếc ghế làm việc trong phòng làm việc của anh.

-Này! Cậu có lương tâm không? Tôi đến để cùng cậu tìm cách vậy mà cậu để tôi leo rào!

-Nếu tôi không có lương tâm!-Khắc Huy hơi xoa xoa trán.-Có lẽ bây giờ cậu đã vào bệnh viện vì hệ thống an ninh của căn biệt thự này!

-Cậu…-Gia Minh rất tức giận vì thái độ này của anh, nhưng vẫn giữ hoà khí.-Thôi bỏ đi, cậu định việc của Diệu Phương như thế nào?

-Cậu biết?-Anh hơi nhíu mày.-Bảo Anh à?

-Cậu cũng biết cậu ấy có thai, hay suy nghĩ lung tung!-Gia Minh nói.-Nhóm mình đều biết, cậu định sẽ thế nào?

-Thì chuyển cổ phần cho hắn!-Anh thản nhiên nói.

-Cậu điên à?-Gia Minh lộ rõ vẻ tức giận.-30% cổ phần của Tập đoàn cậu biết quy ra tiền được bao nhiêu không? Đó là công sức gây dựng của cậu và gia đình cậu!

-Diệu Phương là do tôi kéo vào chuyện này!-Anh nói.-Nếu tôi mất đi 30% cổ phần, e rằng cái ghế Chủ tịch sẽ mất! Nhưng tôi tin cổ phần của chúng ta cộng lại, hơn hẳn 30% kia!

-Tuỳ cậu!-Gia Minh nói.-Dù sao Diệu Phương đối với cậu cũng rất quan trọng!

-Tôi đang chờ luật sư gửi hồ sơ chuyển nhượng!-Khắc Huy nói.

Khắc Huy dựa vào ghế, nhắm mắt lại, trong anh suy tư, nhìn vào anh, chẳng ai đoán được anh đang nghĩ điều gì.

***

Mắt Diệu Phương dần dần mở ra, cô dần dần lấy lại ý thức, đầu đau như búa bổ, cả người đau nhức. Cô đang nằm trên một cái gì đó êm nhưng không phải bằng nệm. Cô có cảm giác mình đang ở một cái phòng phế liệu nào đó, xung quanh là bóng tôi, thấp thoáng ánh sáng do nhà dột. Cổ tay, cổ chân đau nhức do bị trói. Cô nghe được một đoạn đối thoại.

-Con nhỏ này tươi! Không biết khi nào mới đến lượt chúng ta!-Giọng nói có chút khao khát.

-Nghe đồn là người tình của Âu Khắc Huy, đại ca trong bạch đạo!-Giọng nói khá run run khi nhắc đến tăm tiếng của anh.

-Tên này đúng là ghê gớm! Đã là trùm của bạch đạo, lại nổi danh ở hắc đạo! Cả thế giới hắc đạo không ai không nể hắn!

-Nhưng trừ đại ca của chúng ta! Đại ca của chúng ta dù sao cũng là anh của hắn!

-Suỵt! Khẽ thôi!-Đại ca rất ghét ai nói đến chuyện thân thế của đại ca!

Anh của anh? Cô đang liên tưởng đến một người. Anh là con một, nếu như anh của anh thì chỉ có thể là anh họ. Họ mẹ của anh thì chỉ có Trương Lan Nhi, họ ba anh thì… Không được rồi, cô phải tìm cách trốn đi. Nếu thật sự hắn bắt cóc cô thì chỉ có thể mục đích là uy hiếp anh. Cô bỗng nhếch môi. Cô có là gì của anh? Cô nằm vị trí nào ở trong lòng anh? Anh chỉ có khinh ghét cô, hận thù cô, luôn tìm cách dày vò cô. Hắn dùng cô uy hiếp anh, xem ra không có khả năng. Dù sao cô cũng phải tự cứu bản thân mình. Bây giờ không phải là lúc để chừng chừ, sợ hãi. Dù sao bọn chúng cũng không phải là người tốt!

Cô xác định bên ngoài có hai tên. Nhìn xung quanh căn phòng, cô thấy có mấy chai thuỷ tinh, gần đó lại có mấy mảnh thuỷ tinh. Cô cố gắng dịch người nhích qua một chút. Cổ tay đau nhức cố gắng nhích để động đến miếng thuỷ tinh nhỏ, cố gắng hết sức cô cũng từ từ cưa được sợi dây. Khi nhìn lại, cổ tay của cô đầy máu đỏ.

-Cơm đây!

Cánh cửa bị đạp không thương tiếc. Một phần cơm trắng để trước mặt cô, hắn hơi khôm đầu để đặt thức ăn xuống đất…

“Xoảng…”

Diệu Phương dùng chai thuỷ tinh đánh vào đầu hắn một phát mạnh, máu ứa ra rất nhiều, hắn nằm xuống, cô khá hoảng hốt nhưng nhanh chống lấy lại bình tỉnh cởi trói cho mình. Những bước đi đầu tiên rất chập chững do chân cô bị trói cả đêm, cô nấp ở sau cửa.

-Chuyện gì vậy?-Một tên khác chạy vào nhìn người đàn ông nằm úp, máu chảy ra không ngừng.-Nó đâu?

Hắn cố gắng chỉ đằng sau nhưng…

“Xoảng…”

Diệu Phương một lần nữa đập chai thuỷ tinh vào đầu tên này. Cô hốt hoảng nhưng giữ bình tĩnh. Cô chạy, tốc độ của cô tuy không nhanh nhưng đây là tốc độ hết sức của cô, cô cứ chạy…

***

-Chết tiệt! Có một đứa con gái chân yếu tay mền làm cũng không xong, tôi nuôi lũ tụi mày làm gì?

Nhật Hào vẻ rất tức giận không hề kiềm chế, hiện tại Nhật Hào, Phúc Thanh và bốn tên dưới quyền hắn đang ngồi trong một phòng vip của quán bar.

-Đại ca, xin cho tụi em cơ hội!-Một tên dưới quyền nói.

Thấy Nhật Hào im hơi lặng tiếng, hắn nói tiếp.

-Đại ca, con nhỏ đó vừa hết ảnh hưởng tác dụng của thuốc ngủ, chân tay lại bị trói! Chắc hẳn chưa chạy xa được, với lại địa hình ở đây rất phức tạp! Em đã cử nhiều nhóm chia ra tìm kiếm, trừ khi có cánh nó mới thoát được!

-Con nhỏ lần này nhất định không được để nó xổng!-Nhật Hào to tiếng.

-Vâng ạ!-Bốn người thuộc hạ ở đó đồng thanh.

Khi bốn người bước ra, Phúc Thanh cười nhếch môi.

-Anh nghĩ con nhỏ đó có thể về nhà được à? E rằng với tình trạng đó của nó chỉ có hai con đường, một là chết đói do bị lạc, hai là bị chúng ta tóm lại!

-Em nói đúng!-Nhật Hào cười thái độ bất cần.-Nhưng con đường nào nó cũng sẽ chết!

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.