Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Chương 45: Cafe cũng không quá đắng



-Ừ.-Anh trả lời ngắn gọn, nhưng giọng cực kì cưng chiều.

Anh đặt cô ngồi lên đùi mình, khẽ vuốt tóc cô. Diệu Phương nhìn anh có chút cảnh giác, câu nói của Phúc Thanh hiện lên rõ trong đầu cô. Anh không phải dạng người đơn giản?

-Em và anh yêu nhau lúc đi học sao?

-Sao em biết?

Anh vẫn vuốt tóc cô vẻ thản nhiên nhưng lòng anh thực sự nóng như lửa đốt, tại sao cô lại biết.

-Em nhớ ra được một chút!-Cô gật gù đầu đều đều.

-Một chút?-Anh nhíu mày lại nhìn cô.

-Ơm… chúng ta yêu nhau rồi chia tay vì gia đình! Em chỉ nhớ được như vậy!

Chia tay vì gia đình? Không phải chứ?

-Tại sao chia tay vì gia đình?-Anh nhìn cô, gương mặt rõ sự thắc mắc.

-Anh sao vậy? Anh không biết?

Cô rất muốn hỏi anh lý do tại sao lại quay lại, thế mà anh lại không biết lý do chia tay của hai người.

-Thật ra em mơ thấy ác mộng!-Thấy sự im lặng của anh, cô khẽ thì thào.-Cảnh chúng ta chia tay!

-À…-Anh nhẹ nhỏm hẳn.-Chỉ là mơ thôi, đừng tin tưởng vào nó quá!

Cô gật gật đầu.

Trong đầu Khắc Huy lúc này lại là một suy nghĩ khác. Không phải anh không tin vào giấc mơ của cô. Nhưng anh không muốn cô nhớ lại tất cả, nhất là vào lúc này. Nhưng chia tay vì gia đình? Anh thực sự không thể nào hiểu nổi.

***

Tối hôm ấy, nhận được cuộc gọi của Dương Thắng, Diệu Phương lo lắng cực kỳ. Hạ Lâm sau khi rời khỏi căn biệt thự của Khắc Huy thì gần như mất tích. Dương Thắng không thấy Hạ Lâm chỉ trong một ngày mà đã làm ầm lên. Hạ Lâm gần như mất tích trong thế giới của Dương Thắng. Khắc Huy cũng cho người tìm nhưng không có tin tức. Kết luận cuối cùng là Hạ Lâm không hề có mặt ở cái thành phố này. Khi mọi người tụ tập ở biệt thự Khắc Huy để tìm Dương Thắng.

-Cậu bình tĩnh lại chút đi!

Gia Minh khẽ thở dài khi thấy Dương Thắng mất bình tĩnh.

-Được rồi! Biết đâu cô ấy về quê thăm gia đình thì sao?-Bảo Anh nói.

-Đúng rồi, tôi sẽ về quê cô ấy xem như thế nào?-Dương Thắng nói.

-Bây giờ đã tám, chín giờ tối rồi để mai hãy đi!-Gia Minh khuyên.

Nhưng câu nói này không hề lọt vào tai của Dương Thắng. Dương Thắng leo lên chiếc xe thể thao bốn bánh lao đi mất.

Giữ đêm khuya, một chiếc xe thể thao bốn bánh lao nhanh trong gió. Người con trai ngồi trong xe lúc này lòng như lửa đốt.

Mười hai giờ khuya, Dương Thắng đến nhà Hạ Lâm ở vùng quê. Một căn nhà khá lớn so với những căn nhà gần đây. Anh gõ cửa.

-Xin lỗi! Là ai đến giờ này vậy?

Là giọng của Hạ Lâm. Giọng nói thanh thoát đã khắc sâu vào tâm trí của Dương Thắng.

-Là anh!-Hai chữ ngắn gọn phát ra từ miệng Dương Thắng đủ để Hạ Lâm hốt hoảng.

Hạ Lâm mở cửa ra.

-Sao anh lại ở đây?

Mặc tất cả, Dương Thắng ôm lấy Hạ Lâm, hôn đôi môi mềm mại ướt át kia. Hạ Lâm cũng không phản kháng.

-Chúng ta ra xe nói chuyện!-Hạ Lâm nói sau khi nụ hôn kia đi qua.-Ba mẹ em ở trong nhà!

Trong xe, trong khí có chút căng thẳng.

-Được rồi, Dương Thắng! Mình chia tay đi!

Người Dương Thắng khựng lại.

-Em nói sao?

-Mình chia tay đi!-Hạ Lâm nói.-Ba mẹ em, không chấp nhận anh!

-Chấp nhận?-Dương Thắng nói, giọng có chút khó hiểu.-Đã gặp anh lần nào, tại sao lại nói là không chấp nhận?

-Trên báo chí và ti vi!

Dương Thắng có một vài lần xuất hiện trên báo, tuyệt nhiên không phải là trên bìa báo như Khắc Huy. Những lần Dương Thắng lên báo đều là xuất hiện cũng Khắc Huy và mọi người ở Royal. Chợt nhớ ra… Một tháng trước, có một lần đi cùng khách hàng là phụ nữ, chị ta tận tình uống đến say, gọi về gia đình không được nên Dương Thắng đành đỡ vào một khách sạn kế bên nơi gặp khách hàng. Việc này vô tình bị nhà báo bắt gặp, cho lên trang bìa bài báo với tựa đề “Giám đốc Dương của Royal, Dương Thắng vào khách sạn với người mẫu có tiếng nhất thế giới showbiz hiện nay!”, do bị say rượu nên chị khách hàng này đi không nổi, hầu như dựa người vào Dương Thắng tạo ra một tư thế vô cùng tình tứ. Vì việc này Dương Thắng đã giải thích rất nhiều với Hạ Lâm mặc dù Hạ Lâm không hề hỏi, nhưng Hạ Lâm rất buồn, điều này Dương Thắng có thể nhìn thấy. Dần dần cũng qua đi, nhưng thái độ của Hạ Lâm vô cùng thay đổi, Hạ Lâm lạnh nhạt hơn hẳn…

-Không phải…

-Anh làm gì thì anh tự biết! Dù sao em cũng không có lòng tin ở anh!

Nói rồi Hạ Lâm mở cửa bước ra ngoài, một bàn tay ấm áp giữ người con gái lại.

-Sáu năm! Không đủ để em có lòng tin ở anh sao?

-Không! Vì có lẽ em chưa bao giờ hiểu anh nên không có lòng tin ở anh!

Hạ Lâm gần như là hất bàn tay của Dương Thắng ra khỏi tay mình. Hạ Lâm bước thật nhanh vào trong nhà, vào nhà đóng cửa lại, Hạ Lâm dựa vào cửa, ngồi xuống, gương mặt nhếch nhát, nước mắt lại rơi ra trên gương mặt xinh đẹp.

Bên ngoài, Dương Thắng tuyệt vọng dựa vào thành ghế, mắt nhắm lại, trong rất mệt mỏi.

***

Sáng hôm sau, Khắc Huy và Diệu Phương vào phòng làm việc như mọi ngày thì gặp Gia Minh chờ sẵn bên trong. Gia Minh nói rất nhiều về công việc của công ty rồi im lặng, muốn nói gì đó nữa nhưng không dám.

-À, Khắc Huy, Hạ Lâm đã tìm được chưa?

-Hạ Lâm ở quê của mình! Nhưng Dương Thắng cũng không thấy đâu!-Anh nói.

Gia Minh im lặng, căn phòng im lặng.

-Rốt cuộc cậu muốn nói gì?-Nhìn thái độ của Gia Minh, anh thừa sức đoán được có việc.

Gia Minh khẽ liếc cô, anh nhìn thấy thế thì nói.

-Không sao! Cô ấy là người của tôi!

-Không phải không tin, nhưng chuyện này thực sự rất…-Gia Minh nói nhỏ hết sức có thể.-…phức tạp.

-Khắc Huy, em ra ngoài pha café cho hai anh!-Cô rất biết ý tứ của Gia Minh nên lịch sự bước ra ngoài.

Sau khi Diệu Phương ra ngoài, không khí bên trong căn thẳng thấy rõ. Anh không nói gì chỉ đợi Gia Minh lên tiếng.

-Tôi có con!

Khắc Huy gần như trợn mắt nhìn Gia Minh.

-Đùa?

-Không, là thật!

-Không! Tôi biết là thật!-Khắc Huy nói.-Ý tôi là cậu chơi đùa với ai à?

Anh biết rõ Gia Minh từng là playboy.

-Chỉ là qua đường!

-Vậy Lan Nhi đối với cậu như thế nào?

-Đối với Lan Nhi lại khác!-Gia Minh có chút ngập ngừng.

-Cậu chơi bời cũng phải phòng ngừa hậu quả!-Khắc Huy ngán ngẫm lắc đầu.-Cậu tính như thế nào với đứa con của cậu và cả Lan Nhi?

-Tôi sẽ không bỏ Lan Nhi!-Gia Minh nói bằng giọng chắc chắn.-Nhưng đứa con, cô ta không đồng ý phá bỏ! Cô ta bảo muốn tôi lấy cô ta! Nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?

-Tôi?-Anh hơi nhíu mày.-Tuyệt đối chỉ cưới người tôi yêu! Dù có bất cứ lý do gì đi chăng nữa tôi cũng không từ bỏ!

Gia Minh gật gật đầu tán thành.

-Cậu dám làm khổ Lan Nhi, tôi sẽ không tha cho cậu!

-Tất nhiên!

Gia Minh lúc này tuy rối tung nhưng có điều rất chắc chắn rằng dù có thế nào cũng không buông tay Lan Nhi.

-Café của hai người!

Diệu Phương bước vào với hai ly café nóng. Gia Minh cầm lên nhấp nháp.

-Café em pha ngon thật! Không quá ngọt cũng không quá đắng! Vị ngọt không hề làm mất đi vị đắng vốn có của café!

-Đúng!-Khắc Huy gật đầu.

Diệu Phương cười cười, cô là người pha nên biết rõ hơn ai hết hương vị của café. Café có khi vào lưỡi có vị đắng, nhưng lúc sau lại là vị ngọt. Café cũng không quá đắng! Cũng như cuộc sống này đôi lúc rất hạnh phúc, ngọt ngào, nhưng đôi khi cũng đắng cay, đau khổ.

***

Đêm nay, Phương Thảo không về biệt thự với Bảo Anh mà đi vào bar uống rượu. Nếu như là ngày trước nhất định sẽ kéo Bảo Anh theo, nhưng Bảo Anh hiện tại không thể uống rượu được nên đành đi một mình.

Một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ màu đen bó sát người thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Một chàng trai bộ dạng khá ăn chơi bước đến.

-Chào người đẹp!

Phương Thảo không nói gì, môi chỉ nhếch lên, lúc này Phương Thảo chưa hề say.

-Anh có thể vinh hạnh ngồi cùng người đẹp không?

-Tự nhiên!

Phương Thảo tửu rượu rất tốt nên cũng không có gì lo ngại.

-Em đi một mình!

Phương Thảo chỉ gật đầu.

-Thật hay, anh cũng đi một mình! Chúng ta xem như là bạn nhé!

-Bạn?-Phương Thảo hơi nhếch môi.-Tôi không có thói quen xem người chỉ gặp chưa đầy năm phút là bạn!

-Ngôn ngữ có cần phải cay cú thế không hả người đẹp!

Phương Thảo không nói gì, môi chỉ hơi cong lên. Cô từng ở Pháp, từng đi rất nhiều các quán bar, những lời nói trêu hoa ghẹo bướm như thế này nghe quen rồi thấy chán.

-Người đẹp có thể nhảy với anh?

-Được!

Phương Thảo bước ra sàn nhảy. Theo điệu nhạc, như xua tan đi muộn phiền trong lòng, giá mà Phương Thảo có thể quên đi cái quá khứ kia để mở lòng yêu một người mới. Người con trai nhảy bên cạnh muốn phối hợp nhảy chung nhưng Phương Thảo không muốn vậy. Cùng lắm hai người chỉ ôm nhau nhảy nhưng bị Phương Thảo gạt ra nhảy đọc lập ngay sau đó.

Sau khi thấm thoát chút mồ hôi, anh chàng này đưa Phương Thảo một ly rượu.

-Này, uống đi có sức mà nhảy tiếp!

Lúc này, Phương Thảo đang rất có tâm trạng, cũng không hề từ chối. Uống xong ly rượu, một lát sau, một cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến. Phương Thảo không nhìn rõ xung quanh, mọi thứ nhanh chóng nhoè đi. Anh chàng khẽ cong môi lên, bế Phương Thảo về hướng căn phòng VIP trong bar. Anh ta đi mà không hay rằng tất cả hành động của anh ta và Phương Thảo đều thu vào một tầm mắt của một người, ánh mắt người này rất quỷ dị và đáng sợ.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.