Chạng vạng, trên chiếc giường trong phòng nghĩ ngơi, anh quàng tay ôm cô, mặt cô vùi vào bờ ngực rắn chắc của anh. Chiếc chăn mỏng che thân hình hoàn mỹ của hai người.
-Sinh cho anh một đứa nhé!
-Tất nhiên!-Cô cười.-Em cũng muốn thế!
-Vậy chúng ta cùng cố nữa nhé!
Bàn tay anh tiếp tục di chuyển…
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, anh khẽ chửi thề, định làm lơ nhưng nghe thấy tiếng Bảo Anh, anh đành mặc quần áo vào.
-Mệt cứ ngủ tiếp! Vì đêm nay em sẽ không thể ngủ được đâu!
-Đáng ghét!-Cô khẽ nói đủ để anh nghe thấy.
Trước khi ra ngoài, anh lại nói thế làm lòng cô bất an, cơ thể cô đang đau nhức cũng là do anh.
Nơi nghĩ ngơi của phòng làm việc anh chỉ được che chắn bằng tấm màng. Do Diệu Phương nằm gọn vào trong nên cứ ngỡ Bảo Anh không thấy được.
-Tôi xin nghĩ phép!-Bảo Anh đưa ra một tờ đơn.
-Bao lâu?-Anh nhìn tờ đơn nhíu mày.
-Dài hạn!-Bảo Anh bình thản trả lời.
-Lý do?-Anh hỏi
-Tôi muốn tĩnh dưỡng để sinh con!-Bảo Anh hơi xoa xoa cái bụng đã nhô lên.-Tôi muốn du lịch nước ngoài!
-Cũng tốt!-Anh hơi cười cười.-Cậu cứ đi du lịch tĩnh dưỡng! Chức Phó tổng luôn chờ cậu quay về!
Bảo Anh hơi cười cười không nói nhiều. Bảo Anh là người tinh tế, nhìn Khắc Huy trên trán lấm tấm mồ hôi, lúc vào lại thấy Diệu Phương đắp chăn trong phòng nghĩ.
-Cậu có tin vui nhớ báo cho tôi nhé!
-Tất nhiên!-Anh hiểu được Bảo Anh nói gì nên cười cười trả lời.
-Hai người cố gắng nhé!-Bảo Anh lại cười.-Tôi không làm phiền!
Anh cười cười nhìn Bảo Anh rời đi. Bước vào với cô, thấy cô đã ngủ, anh khẽ vuốt tóc cô, nhìn gương mặt thiên thần đang say giấc ngủ…
***
Chủ nhật, hôm nay cũng là lễ cưới của Hạ Lâm và người đàn ông họ Châu. Bảo Anh và Lan Nhi đã rời khỏi nên không đến. Chỉ có Khắc Huy đưa Diệu Phương đi về quê của Hạ Lâm dự. Cô cũng không muốn đi vì có cảm giác rằng hôn lễ này không vui vẻ như bên ngoài của nó. Lúc mới tỉnh dậy, cô được biết là Hạ Lâm và Dương Thắng yêu nhau sáu năm.
Thấy Dương Thắng không ra mặt, anh cũng chẳng làm gì được. Khi đến nhà hàng tổ chức đám cưới, Hạ Lâm mặc áo cưới ở cổng, khoác tay với người đàn ông khác, Hạ Lâm chào cô và anh.
-Chúc cậu… hạnh phúc!-Lời chúc của cô có chút ngượng ngạo.
-Anh và Dương Thắng mong rằng lựa chọn của em sẽ mang đến hạnh phúc cho em!-Anh nói.
Lời nói của anh như mũi tên đâm thẳng vào tim Hạ Lâm. Dương Thắng? Có phải anh cố tình nhắc đến?
-Hạ Lâm, anh xem em là em gái! Vì vậy sẽ luôn mong em được hạnh phúc!-Anh chậm rãi.-Còn về phần Dương Thắng, nếu em đã quyết định như thế thì đừng để cái tên đó trong lòng em!
Anh không biết tại sao Dương Thắng im lặng không chút động tĩnh. Dương Thắng thực sự để Hạ Lâm kết hôn với người đàn ông khác sao?
Khi khách đến có vẻ đông đủ, MC mời cô dâu chú rễ lên sàn. Chú rễ là người họ Châu, tên Châu Thành. Người này có vẻ giàu có, đứng tuổi, chừng trên 30 tuổi. Nhìn vào đám cưới là biết là giàu có.
Chẳng lẽ Hạ Lâm lấy người đàn ông này vì ông ta giàu có? Không đúng, Dương Thắng không phải cũng rất giàu sao? Diệu Phương cũng suy nghĩ mãi nhưng không thể nghỉ ra.
Mọi thứ diễn ra rất bình thường. Nhưng đến lúc trao nhẫn…
-Dừng lại…
Tiếng nói từ ngoài sảnh vọng vào…
Là một người đàn ông xa lạ, cùng với năm người đằng sau hắn bước vào, nhìn có vẻ là dân xã hội đen với hình xăm to trên cánh tay phải.
-A…-Nhìn thấy người đàn ông, Châu Thành hơi hốt hoảng, nhưng nhanh chống lấy lại bình tĩnh.-Anh Lý, anh đến dự thật vinh hạnh, anh vào chỗ dành cho khách mời!
-Tôi không đến để dự tiệc!-Ông Lý hơi cười cười, nụ cười man rợ.-Mà là đến để đòi nợ!
Mọi người xung quanh hốt hoảng, tiếng bàn tán rì rầm của khách mời làm Châu Thành bối rối.
-Thiếu nợ? Châu Thành, thiếu nợ? Ông thiếu nợ người khác?
Hạ Lâm nắm lấy tay áo Châu Thành giật giật, chiếc nhẫn vì vậy mà rơi ra ngoài. Châu Thành im lặng không nói.
-Này anh Châu, có lẽ tôi đến không được đúng lúc!-Người đàn ông nói với giọng đoe doạ.-Anh nhanh chống trả số nợ này, nếu không đừng trách tôi!
Châu Thành im lặng, khẽ gở cánh tay đang bấu chặt vào tay mình của Hạ Lâm.
-Châu Thành! Ông được lắm, xem như không có hôn lễ này!
Nói rồi Hạ Lâm dùng tay gỡ khăn cưới trên đầu rồi chạy thật nhanh vào trong, mẹ Hạ Lâm cố đi nhanh vào bên trong theo cô. Mọi người hụt hẫn bỏ ra về. Châu Thành bị những người đòi nợ đã thương nặng nề.
Anh cũng đưa cô ra khỏi nhà hàng, ngồi vào trong xe của anh.
-Có vẻ không như vẻ bề ngoài, nhỉ?
Anh nhìn cô, cô có vẻ có suy nghĩ như anh.
-Hạ Lâm đối với cuộc hôn nhân này là ép buộc!
Anh dỡ khóc dỡ cười, tưởng rằng cô gái của anh thông minh hơn một chút. Ai ngờ chỉ đoán được có vậy…
-Ừ. Chắc chắn là vậy!
Anh đoán được nguyên do mà Hạ Lâm chia tay Dương Thắng. Nhưng cũng chỉ là suy đoán. Có điều là, anh chắc chắn rằng Dương Thắng cũng có suy đoán như anh…
***
Cách đó không xa, một chỗ khuất nhưng có thể nhìn thấy được rõ trong nhà hàng, nhìn thấy rõ cảnh đám cưới không thành.
Dương Thắng ngồi trong chiếc thể thao đời mới, khẽ hút một hơi thuốc. Nhìn người con gái kia mặc áo cưới đứng khoác tay với một người đàn ông khác, có trời mới biết, Dương Thắng này đau biết nhường nào!
Là Dương Thắng anh đích thân tìm hiểu gia thế của nhà họ Châu kia! Là muốn cho Hạ Lâm một sự đảm bảo! Là do vẫn còn yêu Hạ Lâm rất nhiều!
Dương Thắng được biết gia thế tên họ Châu này nổi tiếng giàu có trong vùng. Nhưng gần đây do ăn chơi xa đoạ, nên Châu gia dường như ngày một xuống dóc, được biết có mang nợ lớn không có khả năng chi trả. Điều đầu tiên Dương Thắng nghĩ đến khi hắn cưới Hạ Lâm chính là lợi dụng Hạ Lâm, bán Hạ Lâm để có thể trả được số nợ. Còn lý do mà Hạ Lâm phải đồng ý lấy hắn ta, Dương Thắng không truy ra được, nhưng cũng đoán được phần nào, tuy nhiên suy đoán vẫn chỉ là suy đoán! Người lúc nãy đến là do Dương Thắng dùng tiếng tăm trong giới xã hội đen của mình để người đòi nợ đến sớm, ngay lúc hôn lễ.
Nói thật, nếu như người đòi nợ ho Lý không đến, Dương Thắng cũng sẽ tự mình ra mặc cướp cô dâu. Dương Thắng sẽ không bao giờ để Hạ Lâm phải sống khổ sở trong nữa quản đời còn lại. Luôn tự hứa với lòng rằng sẽ cố gắng bảo vệ Hạ Lâm, dù chỉ là lặng thầm.
***
Sáng sớm hôm sau, vẫn còn đang ôm cô ngủ, điện thoại anh bỗng reo lên. Anh bắt máy, là Anna.
-“Âu tổng, có tin tốt! Trần Phó tổng đã tỉnh lại!”
-Tình hình thế nào?-Nghe tin tốt, tăm trạng anh hung phấn hẳng.
-“Bác sĩ nói sức khoẻ anh ấy đang tiến triển rất tốt! Có thể sau năm tháng, anh ấy sẽ đi lại bình thường!”
Năm tháng, tức là lúc này Tuấn Anh vẫn phải tiếp tục tập vật lí trị liệu.
-Được, tôi sẽ sắp xếp qua đó!
Anh tắt máy. Anh do dự không biết có nên báo tin tốt này cho Bảo Anh hay không. Chần chừ một chút anh cũng bấm máy gọi… Nhưng nhận được một giọng nói của tổng đài do số điện thoại không liên lạc được.
Chẳng phải Bảo Anh mới nghĩ phép ngày sao? Chẳng lẽ đi du lịch nhanh đến thế?
Anh định nếu gọi được cho Bảo Anh, sẽ cùng Bảo Anh đến Mỹ gặp Tuấn Anh. Lúc đó cho dù Tuấn Anh có muốn che dấu cũng chẳng được.
Nhưng có lẽ ý trời không muốn thế! Anh bỏ điện thoại sang một bên rồi chui vào trong chăn, ôm lấy cô và nắm xuống, tiếp tục suy nghĩ.