Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Chương 68: Hạnh phúc quay về





Khi ra khỏi sàn, lúc sau cô mới chợt nghĩ ra, nhảy điệu tango thì làm sao mà bàn bạc công việc được, cô khẽ gõ đầu mắng mình ngốc. Ở kế bên cô, nhìn thấy hành động ngốc nghếch của cô thì hơi cười nhẹ.

-Em nghĩ sao nếu nước hoa của Blue Rose có thị trường tiêu thụ ở Việt Nam!-Anh thẳng thắng vào vấn đề công việc.

-Như thế quả thật rất tốt! Tôi đã có đề cử lên cấp trên nhưng bị bãi bỏ! Do Việt Nam là đất nước đang phát triển, nước hoa trên đất nước này chưa được sử dụng rộng rãi!-Cô chầm chậm nói.-Và vấn đề quan trọng nhất là không có đầu vào!

-Nếu như tôi đồng ý bỏ vốn để loại nước hoa của Blue Rose có thể qua Việt Nam…-Anh nói.

Cô nhìn anh, vẻ mặt có chút biến sắc. Anh đang cố tình để anh và cô mãi dây dưa không dứt với nhau sao?

-Xin lỗi anh, Âu tổng! Tôi chỉ là nhân viên nhỏ, không có quyền về việc này! Nếu anh thực sự có ý đầu tư, vậy nên nói chuyện này với Tổng giám đốc của tôi!-Cô nói dứt khoác.-Xin lỗi anh, tôi có việc phải đi trước!

Cô vội vàng bước đi. Do bước đi vội vàng nên bị dấp ngã… Anh giơ tay ra đỡ, nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào người cô thì một người nhanh hơn đã vội đỡ lấy cô.

-Oh… Helen! Em ổn chứ?

-Vâng. Cảm ơn giám đốc!-Cô vội đứng vững, sau đó đẩy tay anh chàng ra.

Tên của Diệu Phương ở Pháp trong thời gian qua là Helen. Cryan là người rất có ngoại hình, tuy là giám đốc nhưng thân thiện, dễ gần, gốc người Pháp.

Khắc Huy vội rút tay lại, anh quay lưng đi vờ như không nhìn thấy cô bị vấp sắp ngã. Anh chậm một chút đã có người đỡ cô. Anh và cô rời xa nhau đã năm năm, vậy cô có còn tình cảm với anh không? Tại sao năm năm trước cô lại sinh Diệu Nhiên ra, mặc kệ cho đã li hôn với anh? Người ta thường nói, bất kì người phụ nữ nào cũng muốn sinh con cho người mình yêu, có phải cô cũng vậy? Nếu bây giờ cô còn yêu anh, thì hai người có thể sẽ quay lại được chứ? Nhưng nếu cô không còn yêu anh, có phải cô sẽ rất ân hận vì đã sinh ra Diệu Nhiên không? Trong đầu anh lúc này xuất hiện rất nhiều câu hỏi, và đáp án chỉ nằm ở cô.

***

Buổi tiệc kết thúc, cô đi bộ trên đường. Lúc đi là cô bắt taxi, lúc về cũng định như vậy nhưng cô lại quên mang ví nên đành đi bộ, sẵn dịp dạo phố. Anh đã quay lại trong cuộc sống của cô. Có phải anh sẽ một lần nữa quấy nhiễu cuộc sống của cô như sự trở về của năm năm trước đây? Là liệu nếu anh biết sự có mặt của Diệu Nhiên, anh có để cho mẹ con cô có cuộc sống yên bình!

Mãi suy nghĩ, cô cũng đi bộ đến nhà. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô là Khắc Huy đang bế Diệu Nhiên chờ ở cổng nhà, trong hai người rất thân thiết.

-Diệu Nhiên…

Cô hốt hoảng chạy đến, giành Diệu Nhiên từ tay anh.

-Em làm gì vậy?

-Anh làm gì con của tôi?-Cô nhanh chống ôm Diệu Nhiên, cô rất sợ mất đi đứa con này.

-Con của em?-Anh hỏi nhếch môi lên.

-Anh làm gì ở đây?-Cô hỏi lại.

-Đến thăm… con của tôi!-Anh nói.

Ba chữ cuối cùng phát ra từ miệng anh khiến cô hốt hoảng. Anh đã biết hết rồi sao? Cô chưa biết phải đối mặt thế nào? Tay cô run run nắm chặt tay Diệu Nhiên.

-Diệu Phương, em về rồi à?-Tuấn Anh từ trong nhà bước ra phá hẳn không khí nặng nề.

-A.. bác Tuấn Anh!-Diệu Nhiên chào với chất giọng ngây thơ.-Chào bác, con mới về!

Tuấn Anh bế Diệu Nhiên rồi nói…

-Hai người vào nhà nói chuyện đi!

Cả bốn vào nhà. Tuấn Anh bế Diệu Nhiên lên lầu, phòng khách chỉ còn anh và cô. Thực ra, Tuấn Anh và Bảo Anh đang ở trên lầu, nhìn xuống trước cửa không khí căng thẳng nên Tuấn Anh mới xuống.

-Anh muốn gì?-Diệu Phương chẳng biết nói gì ngoài ba chữ này.

-Tôi muốn con!-Anh thẳng thắng nói.-Tôi sẽ không để cốt nhục họ Âu lưu lạc bên ngoài!

-Diệu Nhiên là con của tôi! Không ai có quyền đem con gái tôi đi!-Cô nói.

-Tất nhiên! Không ai có quyền!-Khắc Huy nói.-Nhưng trừ ba của nó…

-Anh…-Cô không thể nói được gì nữa.

Không khí im lặng một chút, cô cố lấy lại bình tĩnh mà suy xét.

-Tại sao anh lại đưa Diệu Nhiên về?

-Tôi gọi điện cho Tuấn Anh, nói là sẽ đón Diệu Nhiên!-Anh nói.

Diệu Nhiên được ở nhà trẻ đến tận tối thì Bảo Anh hoặc Diệu Phương đón, hôm nay cô có việc nên nhờ Tuấn Anh, không ngờ người đón lại là Khắc Huy.

-Làm sao anh biết…-Cô hỏi càng lúc càng nhỏ.

Anh hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm vào cô. Cô ân hận, lẽ ra không nên hỏi câu đó. Cô quên mất anh là ai! Anh là Âu Khắc Huy! Muốn biết những chuyện này, với anh, quả thực dễ như trỡ bàn tay.

-Anh muốn thế nào?-Cô cắn môi hỏi.

-Tôi muốn dẫn Diệu Nhiên về Việt Nam! Con bé cần sống trên quê hương của mình!-Anh nói.

-Diệu Nhiên phải sống với tôi!-Cô nói.

-Cũng được! Nhưng như vậy, em phải chịu khó sống với ba của nó!-Anh hơi nhếch môi.

-Anh không có quyền nuôi dưỡng Diệu Nhiên vì trong giấy khai sinh của con bé, không có bất kì ba chữ Âu Khắc Huy nào!-Cô đem hết lí trí để đối chất với anh.

-Được! Nếu như em đã nói vậy, tôi sẽ giành quyền nuôi con tại toà án!-Anh chậm rãi nói.-Nên nhớ, toàn án xét về tuổi của đứa bé, hoàn cảnh gia đình của ba và mẹ…

Anh rõ ràng là đang tạo áp lực với cô, nhưng nhìn vào ánh mắt lo lắng của cô, anh lại thấy bản thân mình quá lời. Thấy cô không có ý định thay đổi quyết định, anh vô cớ tức giận. Anh bỗng không kiềm được cảm xúc, ôm chặt lấy cô. Đặt thân hình nhỏ bé của cô vào lòng ngực anh, tim cô bỗng chốc lỗi nhịp khi nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh. Là anh đang ôm cô, cảm giác ấm áp quen thuộc lại thường… Anh cất giọng nói ấm áp, cố tình để hơi thở nóng ấm phả lên mặt cô:

-Quá khứ đối với em quan trọng đến thế sao?

Cô im lặng.

-Bỏ đi quá khứ và cùng tôi bước đến tương lai nhé! Bởi vì tôi yêu em, Diệu Phương!

Một lúc sau…

-Xin lỗi vì đã làm em khổ cực bao nhiêu lâu nay!-Anh chậm rãi nói.-Thật ra anh chỉ muốn con và em về bên anh!

Cô hơi hoảng hốt, ngước mặt lên nhìn anh. Cô nhìn thấy được sự chân thành trong ánh mắt anh. Điều này làm cô sợ hãi.

-Xin lỗi!-Anh nói.-Em có thể suy nghĩ lại…

Lâu lắm rồi, hoặc là lần đầu Anh nói rồi quay lưng, chậm rãi bước ra khỏi phòng khách.

-Khoan đã…

Bước chân anh khựng lại, môi khẽ nhếch lên, một nụ cười thoả mãn hạnh phúc.

-Tôi sẽ đưa Diệu Nhiên về Việt Nam!-Cô nói.

-Được! Anh sẽ cho người gửi vé máy bay cho mẹ con em!-Anh nói rồi bước đi.

Anh đi mất, cô ngồi phịch xuống ghế sofa, ngực phập phồng thở. Lúc nãy cô rất run, sợ rằng đuối lý, không thể nói lại anh. Cô cũng định đưa Diệu Nhiên về Việt Nam, nhưng ngại cho gia đình và anh biết về sự có mặt của cô bé. Nhưng lúc này anh đã biết, cô bé về chắc không có điều gì khó khăn.

Lúc khi quyết định sinh Diệu Nhiên, cô đã suy nghĩ rằng, có lẽ anh và cô kiếp này còn duyên phận nên ông trời mới cho cô mang thai đứa con của anh. Nếu như anh và cô thực sự còn duyên, anh thực sự còn yêu cô, cô và anh còn có thể cùng ở bên nhau để chăm sóc cho Diệu Nhiên, cô sẽ không từ chối hạnh phúc.

***

Hai tuần sau…

Hồ Chí Minh, Việt Nam

Đáp xuống sân bay, Diệu Phương về cùng với Tuấn Anh và Bảo Anh. Hai tiểu bảo bối sống chung với nhau từ nhỏ nên rất thân với nhau.

-Khắc Huy bên kia!-Bảo Anh chỉ chỉ.

Khắc Huy đón lấy Diệu Nhiên từ tay cô.

-Diệu Nhiên mệt không nào?-Anh cần hỏi.

-Không ạ!-Cô bé hớn hở nói.-Chú à, nhưng mẹ cháu mệt lắm đấy! Trước khi lên sân bay mẹ đã chuẩn bị rất kĩ càng!

-Này, sau này Diệu Nhiên phải gọi chú bằng ba nhá! Ba là ba Khắc Huy, ba của Diệu Nhiên!-Anh nói như một đứa con nít.

-Ba sao ạ? Có phải giống như bác Tuấn Anh là ba của anh Tuấn Huy không ạ?-Cô bé ngây ngô hỏi.

-Đúng rồi đó, Diệu Nhiên của ba giỏi lắm này!-Anh xoa đầu cô bé.

-Ba thả Diệu Nhiên xuống đi!-Diệu Nhiên nói.

Anh thả Diệu Nhiên xuống đất nhẹ nhàng. Cô bé chạy lạy nắm tay mẹ…

-Mẹ ơi, ba đến đón mình này!-Diệu Nhiên cười.

Diệu Nhiên tay phải nắm tay cô, tay trái nắm tay anh. Nhìn vào ba người như một bức tranh gia đình hạnh phúc.

-Diệu Nhiên có ba rồi!

Cô nhìn thấy biểu hiện của con gái thì không kiềm được nước mắt. Chưa bao giờ cô thấy con bé mừng đến như vậy.

-Diệu Phương!-Anh khẽ gọi cô.

Cô không nói gì, chỉ khẽ đưa đôi mắt còn đỏ vì nước mắt của cô lên nhìn anh.

-Sống hạnh phúc thế này cùng anh được không?-Một câu hỏi thật lòng của anh.

Cô gật đầu hạnh phúc, cô đã chờ câu nói này của anh suốt trong năm năm qua, sau khi sinh Diệu Nhiên.

Tuấn Anh đang bế Tuấn Huy, đi bên cạnh Bảo Anh, khẽ cười hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.