Khi Hạ Lâm vừa rời khỏi chỗ thì Diệu Phương nhích người ra xa Khắc Huy, cô thở không dám thở mạnh. Thấy hành động đó của cô, anh khẽ nhếch môi.
-Có lẽ em sống tốt! Cũng phải thôi, cuộc sống em chọn đương nhiên phải hạnh phúc!
Một câu nói bình thường, nhưng chứa đầy gai gốc. Đây là câu đầu tiên anh nói với cô trong năm năm qua.
-Anh cũng sống rất tốt!-Cô quay qua, ngước lên nhìn anh, cố giữ lấy nụ cười.
Đáng chết!! Cô đối xử với anh như thế mà không hề bị báo ứng. Được rồi, ngày tháng sau của cô chắc chắn sẽ không yên ổn. Anh thầm nguyền rủa cô.
-Rất tốt!-Anh cố ý nhấn mạnh từ, làm lơ cái nhìn của cô cùng với gương mặt không chút cảm xúc.
Phải rồi, anh sống rất tốt, vì cô đâu có xuất hiện trong cuộc sống của anh, năm năm nay, bây giờ, sau này và mãi mãi… Cô thấy tim mình chợt có chút nhói. Nhưng tương lai, có ai biết trước được tương lai…
-Thôi thì chỉ còn tôi với em, chúng ta cũng ra nhảy đi!-Trong lời nói có chút cay độc, mỉa mai, anh nói tiếp.-Tuy nhiên, em có thể coi là ôn lại chút kỉ niệm xưa!
-Xin lỗi anh, nhưng tôi nghĩ mình hiện tại không nhảy được!-Cô từ chối thằng thắng vì biết mình không thể nào giữ được bình tĩnh khi nhảy cùng anh.
-Sao? Không muốn nhảy, không thể nhảy hay là không biết nhảy?-Anh áp sát gương mặt anh vào mặt cô mà hỏi.
Hai gương mặt bây giờ chỉ cách có 5cm, một cự ly khá gần.
Chỉ là nhảy thôi mà! Là bạn nhảy chung thì rất bình thường. Không sao hết, không sao hết… Cô tự trấn an mình.
-Được!-Diệu Phương nói.-Nhưng phải để anh chê cười rồi, lấu rồi tôi đã không nhảy…
-Không sao!-Khắc Huy nhếch nhẹ môi.-Tôi sẽ dắt em…
Anh đứng dậy đưa tay ra mời cô, cô đặt tay mình lên tay anh. Hai người bước ra chỗ nhảy. Những người đang nhảy thì thấy thầm mừng cho họ.
Cô đặt hai tay lên vai anh, anh quàng một tay qua cổ cô, tay còn lại vòng qua eo cô. Một tư thế bình thường khi nhảy nhưng khá thân mật. Anh nhanh chóng dắt cô vào điệu nhạc. Cô trước đây đã có thời gian được anh dạy nhảy. Cô và anh kết hợp rất ăn ý, nhảy uyển chuyển theo điệu nhạc. Hai cơ thể dường như không có khoảng cách…
-Em rất tuyệt!-Anh nói, gương mặt có chút vẻ cười.
-Anh cũng thế!-Cô cũng cười.
-Cứ nghĩ lần này gặp lại tôi phải gọi em là La Phu nhân chứ!-Anh cười nhạt, vẻ thê lương.
Cô thoáng giật mình. La Phu nhân… anh có ý gì đây?!
-Em và La Bá Thông thế nào rồi!-Anh nhìn vào mắt cô, lấy lại gương mặt lạnh tanh.
-Rất ổn!-Cô cố gặng ra nụ cười.
Nghe thấy cô cười, nhìn thấy cô cười, tay anh đang nắm lấy tay cô chợt nắm chặt lại, khiến cô có cảm giác đau.
-Khắc Huy, anh có thể buông lỏng tay ra một chút được không?-Cô khẽ nói.
Nhưng anh không để tâm, nhưng bàn tay ngày một siết chặt hơn…
-Khắc Huy…
Cô không chịu nổi nữa nên hất người anh ra…
-Xin lỗi, tôi cần đi vệ sinh!
Cô nói rồi nhanh chống chạy đi ra ngoài.
Anh bất ngờ khi bị hất ra, nhưng bất giác nhếch môi cười đểu… Cảm giác vẫn thế… Chỉ có con người là đổi thay. Cô đã là của người khác, không còn là của anh nữa…
Cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh khi thoát khỏi tay anh. Thật ra là cô trốn tránh.. Cô tựa vào bức tường, bỗng nhưng nước mắt nhẹ nhàng rơi trên mi…