Định Mệnh... Nước Mắt

Chương 41: Xuất viện



“…” - Vân không trả lời, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cậu.

Khoảng ba giây sau, ánh mắt đó trở nên ấm áp, mặc cho giọt nước mặn chát vẫn bám lấy khóe mắt và chỉ chực trào ra. Tay phải vẫn đang truyền nước biển của cô bất giác giơ lên, sờ vào khuôn mặt đang giận dữ của Phong, xoa nhẹ gò má thanh tú của cậu.

“Cám ơn anh…vì đã nổi giận vì tôi… Nhưng mà, không cần phải làm như vậy đâu!” - Giọng nói đã trở nên ấm áp, mặc dù vẫn còn run rẩy.

Đôi mắt cậu đã trở lại như cũ, không còn đáng sợ nữa, cậu để mặc tay cô vuốt ve khuôn mặt băng giá của mình, chỉ lặng im nhìn người con gái trước mặt.

Thời gian lại hững hờ trôi đi, lướt qua hai con người này….

“Tôi chưa hề quen biết anh trước đây, nhưng anh lại cứu tôi những hai lần, lại để tôi tựa vào người anh mà ngủ, giờ đây… lại tức giận vì nỗi đau của tôi… rốt cuộc… tại sao anh lại làm những điều đó?”. Lúc câu nói kết thúc cũng là lúc tay cô rời khỏi gương mặt Phong.

“…” - Cậu im lặng, tiến tới… ôm chầm lấy tấm thân bé nhỏ, ấm áp của cô…

“Trả lời… tôi đi chứ!” - Cô để mặc vòng tay lạnh giá của cậu ôm lấy mình, nói khẽ.

“Không biết… chỉ muốn bảo vệ… cô!” - Cậu thì thầm vào tai cô, rất nhỏ… nhưng đủ để cô nghe rõ… từng chữ một.

Bờ môi bất giác nở một nụ cười nhẹ, cô tựa đầu vào vai cậu.

“Một đứa bị phản bội và đã từng tự sát?”

“Không quan tâm…” - Cậu nói trong khi ôm cô chặt hơn.

Cô lại nở một nụ cười ấm áp…

“Tôi biết rồi… nhưng anh không định buông tôi ra sao? Sắp ngạt chết người ta rồi nè!” - Cô dùng giọng điệu bông đùa vốn dĩ nói với cậu.

“Xin... Xin lỗi!” - Phong nói rồi lập tức buông cô ra, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy gương mặt cậu ửng đỏ.

“Phì… tôi cứ nghĩ người như anh sẽ không thể có bộ mặt này đấy!” - Vân phì cười trong khi nước mắt vẫn còn lăn dài trên má.

“Vừa khóc vừa cười, đây mới là bộ mặt có chết tôi cũng chẳng dám tin là có!” - Phong nói trong khi tay lau hai giọt nước trên khóe mắt cô, cậu cũng không ngờ mình lại có thể nói chuyện như vậy.

“Geez, thì sao chứ? Nhưng mà giọng anh bây giờ ấm hơn lúc trước rồi đó!” - Cô chau mày rồi cười tinh nghịch trước Phong.

“… Về phòng thôi!” - Cậu nói rồi cầm lấy giá đỡ nước biển, bước đi. Cô không còn cách nào khác ngoài bước theo cậu.

***Hai ngày sau***

“Aizz. Cuối cùng cũng được xuất viện rồi!” - Giọng phấn khởi của một cô gái.

“Mấy ngày trong đó thật sự chán quá đi!” - Giọng của Vân. “Oh, Vũ Phong!” - Vân nói rồi lao tới ôm chầm lấy cánh tay Phong.

“Hai người thân nhau từ khi nào thế?” - An khó hiểu.

“Cậu không cần biết đâu!” - Vân nói rồi tinh nghịch dựa đầu vào vai Phong. Phong không có phản ứng, (nói đúng hơn là bất ngờ đến hóa đá luôn rồi còn đâu)

“Này, em chạy đến bên anh ta trong khi quẳng cho anh đống đồ này có nhẫn tâm quá không hả?” - Dương cau có.

“Hì hì, thì anh là anh trai em mà! Đó là nghĩa vụ và trách nhiệm thiêng liêng cao cả của anh trai đấy!”

“Geez, sao em không đi mà kêu anh ta ấy!” - Cậu nói rồi chỉ về phía Phong.

“No no no, không được không được! Đây là “ân nhân” duy nhất của em mà! Sao lại có thể xách hành lý cho em chứ? Anh đừng phàn nàn nữa, tiếp tục đi!” - Cô nói rồi siết lấy cánh tay Phong.

“Để tôi giúp!” - Phong đã thoát khỏi tình trạng hóa đá, gỡ tay Vân ra rồi tiến tới cạnh Dương, cầm lấy cái giỏ đồ từ tay cậu. ( có thể anh chàng có phản ứng này là vì hai ngày qua bị nàng Vân của chúng ta “hành hạ” bằng phương pháp như trên).

“Ê nè nè! Anh ấy là của em mà!!!” - Vân làm bộ mặt khó chịu như trẻ em bị cướp mất đồ chơi, hậm hực giậm chân xuống đất.

“Thôi mà thôi mà, như vậy thì hai người đó cùng xách hành lý cho cậu rồi còn gì!! Ai như cái tên sư tử lập dị nào đó! Cả xách hành lý cũng không làm nổi,phải nhờ người khuân vào xe!” An xoa dịu Vân rồi hằn học với “tên sư tử lập dị nào đó”.

“Này, tôi làm vậy chỉ là muốn cho nhanh thôi nhá!!” - Huy đứng cạnh cô lên tiếng quạu quọ.

“Ờ ờ thì cho nhanh! Mà đã khuân vào xe hết chưa đấy?” - An cau có nói.

“Nãy giờ rồi cô ơi!”

“Vậy anh vào xe trước đi!”

“Đuổi khéo tôi đấy à?” - Cậu khó chịu.

“Ai thèm đuổi khéo anh chứ? Đấy là đuổi thẳng mà!!” - An cười tinh nghịch.

“Cô…” - Cậu ức chế.

“Sao?” - Cô dí mặt sát vào cậu.

“Geezz, được rồi!!Cô vào nhanh đấy!” - Cậu chau mày rồi thở dài, bước vào chiếc BMW lúc này đang chất đầy hành lý của An.

“Biết rồi mà!” - An mỉm cười.

“Ái chà chà, có vẻ cậu là người duy nhất sai khiến được anh ta nhỉ?” - Vân cười ranh mãnh. Phong và Dương đang chất đồ lên xe.

“Không… Không phải đâu! Tự anh ta muốn thôi!” - An hơi đỏ mặt, nhìn sang hướng khác.

“Oh, không biết có thật không đây!” - Cô làm bộ mặt gian xảo.

“Thật mà! Tại sao tớ phải dối cậu chứ?”

“Hm…vậy chắc là thật rồi ha! Thôi hai người họ chất đồ xong cả rồi, bọn mình chia tay ở đây nha! Có gì mai gặp cậu ở trường nhé!” - Vân gật gù rồi chuyển ánh nhìn sang phía hai chàng trai, mỉm cười nói.

“Ok cậu! Bye bye!” - An cũng mỉm cười.

“Bye bye!” - Vân nói rồi tiến về phía Phong và Dương. An cũng đã bước về phía Huy.Sau đó hai chiếc BMW lăn bánh.

***Tối hôm đó***

“Nè, tôi vừa mới xuất viện, sao lại phải học chứ?” - Một cô gái với mái tóc màu hạt dẻ áp gò má xuống chiếc bàn gỗ, chán nản nói với chàng trai bên cạnh.

“Không được! Nhìn lại đi, cô đã mất bao nhiêu ngày rồi hả?” - Chàng trai đó khó chịu.

“Nhưng mà anh cũng phải cho tôi một đêm nghỉ ngơi chứ!!!!” - An chau mày.

“Không được là không được!” - Huy nói rồi tóm lấy vai cô, kéo cô ngồi thẳng dậy. Khi cô định mè nheo đổ người xuống thì liền bị đôi tay to lớn của cậu giữ chặt.

“Anh tha cho tôi một bữa đi mà!” - Cô nũng nịu.

“Không được, cô nhất định phải học nếu không muốn bị điểm kém biết chưa?” - Cậu nói trong khi tay giữ chặt vai An.

“Nhưng tôi…” - Cô định nói gì đó.

“Không được!” - Cậu ngắt lời.

“Anh đ…”

“Bướng bỉnh nữa là tôi ôm đấy!” - Cậu lên giọng đe dọa.

“À rế… Không!! Tránh xa tôi raaa!” - Cô hét lên rồi xoay người đẩy cậu ra.

“Vậy thì mở sách ra cho tôi!”

“Hix… biết rồi , anh đúng là ác độc hơn cả phù thủy mà!” - An nói xấu Huy nhưng cũng mở sách ra ( sợ bị ôm đây mà!)

“Hôm nay tôi sẽ dạy cô cách giải bài này, lắng nghe cho kỹ nhá!” - Cậu nói rồi hướng dẫn cho cô từng chút một. Thời gian trôi đi theo giọng nói của cậu, không ít lần cô mè nheo đòi nghỉ nhưng cũng đành chịu thua với kế sách “35” của cậu.Có lúc cô đột nhiên úp mặt xuống bàn giả vờ ngủ nhưng lại bị cậu phát hiện và kéo ngồi thẳng dậy.Thậm chí có lúc cô vờ đi vệ sinh rồi chuồn luôn nhưng cũng chẳng qua được con mắt tinh tường của “tên” thầy đáng ghét này.Thế là An nhà ta đành ngồi yên mà để cách giải của cậu đi vào não.

Thế rồi ngày qua ngày, giọng nói của cậu từ bài này đến bài khác cứ chảy vào tai An, tìm cách đưa nội dung của nó vào bộ não của cô. Và những chiêu trò lẩn trốn của An vẫn thường bị cậu lật tẩy đến ngày càng ít đi và biến mất.Có những lúc hai người thức đến tận khuya để rồi cô gái xinh đẹp ngốc nghếch của chúng ta gối đầu trên chiếc bàn học bằng gỗ, để rồi chàng trai ấy dịu dàng khoác tấm chăn ấm áp lên cơ thể cô. Tại sao cậu ấy không bế cô lên giường như lần đầu tiên ư? Có lẽ là vì cậu ta sợ cô hiểu lầm và tránh xa cậu. Cũng nhờ những ngày đó, cậu vốn dĩ đã yêu cô nay tình cảm ấy càng sâu đậm.Và, có lẽ, cả cô cũng thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.