Đập vào mắt An là một quang cảnh tồi tàn, xung quanh còn có những tên bặm trợn đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng cô không quan tâm những thứ đó, thứ cô quan tâm là người con gái đang bị trói chặt vào chiếc ghế giữa sân khấu kia!
Và hình ảnh người con gái đó khiến cô không khỏi bàng hoàng, cả thân thể như mềm nhũn, không thể tin vào hình ảnh trước mắt! Hình ảnh đó thật quá sức giống với cái gọi là… “thiên thần gãy cánh”!
Vi ngồi đó… đôi tay bị trói chặt vào chiếc ghế… Máu… Rất nhiều máu đang thi nhau chảy ra khỏi vết thương trên đùi cô… À không… nó còn tạo nên một đóa hoa mẫu đơn đỏ rực trên hông cô nữa… Máu len lõi…đeo bám… tạo thành vệt đỏ trào ra khỏi khóe miệng cô gái đó… Thứ chất lỏng đỏ tươi đó cũng nhuốm lên đôi tay nhỏ nhắn của Vi… Máu từ vô số vết thương trên người cũng đã… nhuốm đỏ thân thể rũ rượi của cô tự bao giờ… Và kinh khủng nhất là hình ảnh mái tóc đen tuyền của cô bị túm chặt… Có ai đó đang nắm đầu cô giật mạnh ra phía sau, mái tóc mượt mà bị nhàu nát trong bàn tay tàn nhẫn đó… Và kẻ làm điều ác độc đó không ai khác ngoài Sally! Ả đứng đó, giương đôi mắt lúc đầu là bất ngờ, sau đó là ánh nhìn khinh khỉnh khi bắt gặp nhân ảnh của An, một tay nắm đầu Vi, trên tay còn lại của ả là một con dao nhọn hoắc, lưỡi dao còn vương lại giọt máu đỏ tươi… Không cần nói cũng biết những hạt trân châu máu đính trên đó không là của ai khác ngoài Vi… Thật khủng khiếp! Đây là… đây là những thứ cô đã phải chịu sao? Nó… thật quá sức tàn nhẫn! Sally… ả ta… có thể ác độc đến mức này sao?
Ánh mắt bàng hoàng của An… nhanh chóng được thay bằng ánh mắt căm phẫn tột độ khi cô chứng kiến tất cả. Cô lao nhanh về phía Sally, giật phắt tay ả khỏi tóc Vi, gào lên:
“Con khốn! Mày làm cái quái gì với bạn tao hả? Không phải mày muốn tao đến thế mạng sao? Vi đã đắc tội gì với mày mà mày hành hạ cậu ấy như vậy hả? Sally!” – Tay cô nổi gân, nắm chặt tay ả đến đau rát.
“Mày… Mày buông tao ra!” – Sally nói rồi vùng tay khỏi tay An – “Haha, mày nên tự trách bản thân đến quá trễ thì đúng hơn! Mà tao nói cho mày biết… Tất cả những thứ xảy ra với con nhỏ này! Đều do mày mà ra đó! Con khốn suốt ngày chỉ biết quyến rũ anh Huy!” - Nụ cười khinh bỉ rực lên trên môi ả…
“Mày nói gì?” – Giọng An có chút run…
“Tao nói mày đó! Nếu không phải mày quyến rũ anh Huy, thì bọn tao đã không bắt nhầm con nhỏ này và khiến nó sống không bằng chết thế này! Là mày… tất cả mọi thứ là do sự ích kỷ của mày! Hiểu chưa con khốn?” - Ả ta tiếp lời, xoáy sâu vào tâm khảm cô… Sau đó tiện tay rạch thêm một vết thương ở vai Vi…
“Aghhh!” – Tiếng hét yếu ớt vang lên - Tiếng hét thống khổ của “thiên thần gãy cánh”…
“Mày… Dừng lại mau!” – An vội gào lên khi nghe thấy tiếng hét đau đớn của Vi… Câu nói của Sally cũng khiến cô không khỏi hoảng loạn… Toàn thân bất giác khẽ run…
“Đủ rồi Sally! Cô ta sẽ chết mất!” – Linh vội lao ra cản khi thấy Sally đã đi quá xa.
Sally vẫn thế… Vẫn tàn nhẫn như ngày nào!
“Haha, tại sao? Đang vui mà!” - Ả ta đáp gọn rồi vung tay định tổn thương Vi nhiều hơn Nhưng! Linh đã ngăn ả!
“Cô ta là cháu gái của ông chủ đó! Nếu để cô ta chết thì chũng ta cũng không sống tốt được đâu!” – Chất giọng đều đều vang lên, mang từng câu chữ trôi tuột vào tay ả. Linh đang cố gắng giữ bình tĩnh, cô không ngờ Sally có thể tàn nhẫn đến mức này…
“..Được rồi!” – Sally nói sau ba giây im lặng, ả ta thật chẳng vui tí nào khi phải buông tha Vi – người đã lên mặt với ả trước đây… Nói rồi ả cũng thoái lui về đứng ở một góc trong sân khấu.
“Cảm… Cảm ơn cô…” – An dù không hiểu mấy vẫn cảm ơn Linh sau khi chứng kiến tất cả. Nói rồi cô vội tháo dây trói cho Vi. Linh không hề có hành động ngăn cản, chỉ đứng xem.
……
............
..........
“Haa…An… Sao cậu… lại đến đây?” – Ngay khi được cởi trói… Thân thể Vi theo phản xạ đổ sập vào người An… Cô thều thào…
“Tớ đến để cứu cậu! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!” – An ôm lấy Vi… Nói nhẹ hòng an ủi cô, máu từ thân thể đó cũng bết vào áo cô. Giờ thì áo của cả hai đứa đều dính máu.
“Kh… Không… Họ… Họ muốn bắt cậu…Mau.. An…Haa… Tớ không sao… Cậu… mau chạy đi!” – Vi cố sức nói… Hơi thở cô nồng mùi máu…
“Cậu nghỉ ngơi đi, rồi sẽ ổn thôi!” – Đau xót với những vết thương trên người Vi… An nói nhanh rồi đỡ cô nằm xuống. Sau đó đứng dậy đối mặt với Linh và Sally. Vi thì cố sức cử động nhưng không được, sức lực của cô cũng chẳng đủ để lên tiếng… Cô chỉ có thể nằm đó, dõi theo An.
“Trói cô ta lại!” – Linh lên tiếng. Ngay lập tức có hai tên bặm trợn đi đến khóa tay An, đè cô xuống chiếc ghế còn vương vãi máu của Vi, trói tay cô lại. Đây quả thật là thế mạng… Cô khẽ nhếch môi khi đôi tay mình bị trói chặt vào chiếc ghế.
Linh cầm trên tay một con dao, chầm chậm tiến về phía An.
“Cô muốn gì? Tôi không nghĩ cô muốn tôi đến đây chỉ để hành hạ.” – An lên tiếng bất cần.
“Haha, cô thông minh đấy! Đã vậy thì tôi nói luôn, tôi muốn cô… Rời xa Trần Gia Huy!” – Linh đáp, không ngại nói ra yêu cầu của mình.
Nghe được câu nói đó, An chỉ khẽ nhếch mép, nói như cười:
“Lại nữa sao? Các người làm hại Vi chỉ vì cái lý do đó? Lần trước các người đâm Vân còn chưa đủ sao?”
“Vậy mới nói, mày mau mau rời xa anh Huy đi! Con khốn!” – Sally giở giọng chanh chua.
“Sallly!” – Mặt Linh tối sầm – “Cô thử xen vào nữa đi, xem tôi có để yên cho cô không!” – Ngữ điệu vô cùng đáng sợ.
Nghe vậy, ả ta cũng chỉ biết im lặng.
“Nếu cô không muốn bạn bè mình bị tổn thương thêm nữa, thì hãy mau chóng rời xa Huy đi, đừng cố đeo bám anh ta nữa!” – Linh giở giọng nghiêm túc thường trực.
“Haha, sao tôi phải nghe lời lũ hèn hạ các người chứ?” – An cười giễu cợt, cô thật quá đỗi căm hận đám người này, nhất là Sally!
“Vì mạng sống của cô đang trong tay tôi! Chắc cô không muốn bản thân bị như Trần Nhật Vi nhỉ?” – Cô ta lên tiếng đe dọa, con dao trong tay cũng lóe ánh bạc dưới ánh sáng. – “Còn nữa, cô chẳng có thân phận gì đặc biệt nên tôi hoàn toàn có thể giết cô nếu cần.”
“Haha, các người có giỏi thì đến đây mà giết tôi! Tôi chết là xong chứ gì? Mọi thứ chấm hết ở đây, bạn bè của tôi sẽ không còn phải bị tổn thương nữa!” – An bật cười rồi nói, dùng ánh mắt kiên định nhìn Linh.
“Cô…” – Linh ngỡ ngàng – “Cô điên rồi sao?”
“Đúng vậy! Tôi điên rồi đó! Tôi thà chấp nhận cái chết còn hơn là phải rời xa Huy và nhìn những người bạn của tôi bị lũ hèn các người tổn thương!” – Từng câu, từng chữ cùng ngữ điệu cứng cáp rơi khỏi bờ môi cô. Cô đã khác trước! Sau tất cả, cô không còn là một Trương Mỹ An yếu đuối nữa, cô đã biết liều mạng để cứu lấy những người bạn của mình. Cũng như thà chết chứ nhất quyết không chịu xa Huy… vì cô biết… Trái tim cô… đã thuộc về cậu! Nó không thể chịu nổi việc rời xa cậu… Nó thà ở bên cậu… Thổn thức vì cậu đến chết!
Ở đâu đó trong sân khấu… có một người đang khóc… Là Vi… Dù không thể cử động… không thể nói chuyện… Nhưng nước mắt cô vẫn lăn dài… Vì An… Cậu ấy… đang khiêu khích lũ người này… khiêu khích bóng đen của Tử Thần… Và cũng vì… tình cảm vô tận dành cho anh Huy của con người đó… Trông An lúc này… thật giống với thiên thần! Thiên thần bất khuất với đôi cánh sắp bị bẻ gãy…